Đọc truyện Bảo Hộ Em Suốt Đời – Chương 35: Trở về Thục Sơn
Sáng sớm, Hoa Thiên Cốt cùng Vân Ẩn trở về Thục Sơn, Khinh Thủy và Mạnh Huyền Lãng đi tiễn nàng, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, thế nhưng không hề thấy bóng dáng Nghê Mạn Thiên đâu, nhớ lại vụ tối trước tại phòng của Nghê Mạn Thiên, nàng thất vọng bảo, “Không biết Mạn Thiên làm sao nữa, hình như nàng giận ta thì phải, tối hôm qua ta gọi nàng, nàng còn chẳng thèm trả lời ta.”
Khinh Thủy thở dài, “Thiên Cốt, cậu cũng ngốc quá đi, tất nhiên là ả ta tức giận rồi, bây giờ ả ta biết hóa ra thân phận của cậu lại là Chưởng môn Thục Sơn, còn lợi hại hơn hẳn so với ả, không chừng giờ ả đang vô cùng phiền muộn đấy.”
“Hả?” Hoa Thiên Cốt chợt thốt, vội vàng giải thích, “Ta… ta chỉ là vâng mệnh lúc người khác lâm nguy, chỉ là thay mặt Chưởng môn mà thôi, ta sẽ nhanh chóng trả lời chức vị này, ta không có cố ý lừa gạt nàng đâu, ta cũng không muốn lừa gạt mọi người.”
Khinh Thủy nói, “Dĩ nhiên ta biết, cơ mà liệu cậu có biết hay không? Mọi người tranh luận với nhau suốt cả buổi chiều, bây giờ tin tức đã lan truyền rộng khắp Trường Lưu sơn rồi.”
“Á?” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, sao lại khoa trương đến thế, nàng không biết phải xoay sở sao đây, “Thế làm gì giờ?”
“Chuyện này cũng đâu phải không tốt, bây giờ ta mà đi khoe bạn ta là Chưởng môn Thục Sơn thì không phải rất oai ư.” Khinh Thủy giơ ngón tay cái lên, lại lấy khuỷu tay chọc Mạnh Huyền Lãng, “Đúng không, Mạnh đại ca?”
Mạnh Huyền Lãng đáp, “Đúng nha, Thiên Cốt, muội chớ gánh quá nhiều thứ trong lòng.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, Khinh Thủy hỏi, “Thiên Cốt, vậy bao giờ cậu về thế?”
“A… Ta cũng chưa biết.” Hoa Thiên Cốt ngập ngừng, bấy giờ Vân Ẩn đi tới, “Chưởng môn, chúng ta phải đi rồi.”
“Vâng, Khinh Thủy, Lãng ca ca, hẹn gặp lại!” Hoa Thiên Cốt liên tục xoay đầu tìm kiếm một bóng hình nào đó, thế nhưng nàng không thấy cô, Hoa Thiên Cốt lẩm bầm, “Cũng không đến tiễn con ư?”
“Hả? Chưởng môn, người nói gì thế?” Vân Ẩn cho rằng Hoa Thiên Cốt đang nói chuyện với hắn, Hoa Thiên Cốt vội lắc đầu, “Không có gì, không có gì.”
Ngay khi Hoa Thiên Cốt và Vân Ẩn đứng trên kiếm chuẩn bị cất cánh, từ đằng xa truyền đến tiếng tiêu, Hoa Thiên Cốt ngoái lại nhìn về phía Tuyệt Tình điện, Thiều Nguyệt đứng tại Tuyệt Tình Điện, nhìn theo hướng Hoa Thiên Cốt, yên lặng nói, Tiểu Cốt, thuận đường xuôi gió nhé! Hoa Thiên Cốt nghe thấy tiếng tiêu, gương mặt buồn bã vì phải biệt ly lập tức trở nên vui vẻ, trong lòng thầm kiên định, Kiếm Tôn, con nhất định sẽ trở lại!
Dọc đường ngự kiếm phi hành, Vân Ẩn đi trước dẫn đường, quay đầu lại thấy Hoa Thiên Cốt phi hành rất ổn, còn có khuynh hướng đuổi kịp theo hắn, hắn ngạc nhiên bảo, “Chưởng môn, thật kì lạ, chỉ trong một đêm mà người đã nắm vững thuật ngự kiếm sao?”
“Là nhờ Kiếm Tôn chỉ dẫn cho ta một chút tối hôm qua.” Hoa Thiên Cốt hồi tưởng lại, nhoẻn miệng cười.
“Ồ…” Vân Ẩn hiểu ra bèn gật đầu một cái, “Kiếm Tôn thật dụng tâm quá!”
“Đúng vậy, nàng lúc nào cũng lo lắng cho ta, sợ làm Chưởng môn Thục Sơn mà ngay cả ngự kiếm phi hành cũng dốt đặc thì e rằng sẽ khó phục tùng kẻ bề dưới.” Hoa Thiên Cốt bất an, nàng thực sự sợ mình không thể đám nhiệm chức vị Chưởng môn kia.
Bấy giờ Đường Bảo chui ra khỏi tai nàng, đứng trên vai nói, “Mẫu thân, sao nhìn mẹ lại mất hứng như thế nhỉ, đừng nói là vì Nghê Mạn Thiên chứ, vì mẹ đã gạt nàng ta chuyện Chưởng môn, nàng ta giận dỗi không đến tiễn mẹ, hay là bởi những đệ tử khác từ khi biết mẹ là Chưởng môn Thục Sơn thì bắt đầu nói xấu mẹ ở sau lưng?” Vân Ẩn nghe xong lập tức kinh ngạc quay đầu lại, Đường Bảo tiếp tục an ủi, “Mẫu thân, mẹ hãy cố gắng vượt qua nhé, dù sao chuyến đến Thục Sơn này, chúng ta cũng sẽ chưa thể quay về ngay, Thập Nhất sư huynh với Khinh Thủy chắc chắn không nỡ rời xa con đâu.” Vân Ẩn hiểu Hoa Thiên Cốt tiếc nuối Trường Lưu, hắn bất đắc dĩ quay đi chỗ khác.
“Con yên tâm, Đường Bảo, Kiếm Tôn có đưa ta một thanh kiếm, nó được đặt tên là Thanh Tuyền, chúng ta nhất định sẽ trở về.” Hoa Thiên Cốt nắm chặt kiếm trong tay.
“Đúng vậy, mẫu thân, chúng ta nhất định sẽ trở về.” Đường Bảo cười với Hoa Thiên Cốt, sau đó lại chui vào lỗ tai của nàng, Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn khi Đường Bảo đột ngột như thế.
Vân Ẩn thả chậm tốc độ, “Chưởng môn, người không sao chứ?”
“Không sao, không sao, chúng ta còn không mau tăng tốc thôi, không thì sợ trời sáng cũng chưa kịp quay về Thục Sơn mất.”
“Không gấp, không gấp, hay là mình nghỉ ngơi một lát, ăn chút lương khô rồi lại lên đường, cũng đúng lúc đệ tử muốn kể người nghe chút chuyện ở Thục Sơn, giúp người hiểu thêm được một ít.”
Hoa Thiên Cốt nghĩ cũng thấy đúng bèn gật đầu chấp thuận, “Được, nghe lời huynh.”
“Được, vậy đi!”
Bởi lần trước không thể đoạt được Thuyên Thiên Liên về, lại còn giấu Thánh Quân tự mình hành sự nên Thiện Xuân Thu bị Thánh Quân cảnh cáo, song lần này lại biết tin Chưởng môn mới của Thục Sơn sắp quay trở lại, y không hề muốn bỏ qua cơ hội này, tiếp tục lừa gạt Thánh Quân, phái Khoáng Dã Thiên và Vân Ế đi sát hại Hoa Thiên Cốt, còn bản thân tới Dị Hủ các.
Thiên Xuân Thu đi tới đi lui trong phòng, đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy Dị Hủ Quân đâu, y mất kiên nhẫn nói, “Mãi sao chưa thấy Dị Hủ Quân đâu? Các người làm ăn kiểu gì thế?”
Lục Sao tiến lên phía trước đáp, “Xin ngài chờ thêm chốc lát, các chủ sẽ đến ngay đây.”
Bấy giờ Dị Hủ Quân bước vào, “Tới Dị Hủ các của ta thì đương nhiên phải hiểu rõ quy củ rồi đúng không?”
“Yên tâm đi, sau này ta chết đi, nhất định sẽ theo ý ngươi, ta cũng đã kí kết khế ước rồi.” Thiên Xuân Thu quay đầu lại nhìn Dị Hủ Quân.
“Ngươi muốn biết chuyện gì?” Dị Hủ Quân lập tức vào vấn đề chính.
Thiên Xuân Thu tiến đến, “Ta muốn biết về toàn bộ tung tích của Thần khí.”
Dị Hủ Quân nhìn y, “Vị trí của Thập Phương Thần Khí, thật là một khoản mua bán không hề nhỏ nha.”
“Ha ha ha!” Thiện Xuân Thu cười bảo, “Đương nhiên là một khoản lớn, bằng không ta chịu bỏ ra bí mật của Thiên Xuân Thu ta ư? Ngươi muốn hay không muốn, đừng lãng phí thời gian.”
“Ngoài bí mật của ngươi ra, ta còn muốn thêm một thứ.”
“Cái gì?”
“Thi thể của Thanh Hư!”
“Hừ, ta thấy ngươi thèm muốn bí mật của Thanh Hư lắm sao?”
“Ngươi hãy cứ dâng thi thể của Thanh Hư tới Dị Hủ các, như vậy vị trí của Thập Phương Thần khí sẽ nằm trên tay Thiện Xuân Thu nhà ngươi.” Dị Hủ Quân chỉ tay về phía y, sau đó rời đi.
Hoa Thiên Cốt và Vân Ẩn nghỉ ngơi trong rừng, nàng lôi Thanh Tuyền ra vuốt ve, lúc này Vân Ẩn đưa món ăn trên tay tới, “Chưởng môn, đây là đặc sản nơi này đấy, ăn ngon lắm, người nếm thử xem.”
“Cảm ơn nha.” Hoa Thiên Cốt buông kiếm, Vân Ẩn đưa nàng cả nước lẫn thức ăn.
“Không sao đâu, là trách nhiệm của đệ tử mà.” Vân Ẩn thấy Hoa Thiên Cốt ăn chút lương khô bèn hỏi, “Chưởng môn, không biết người đã hiểu về võ công của Thục Sơn được bao nhiêu rồi?”
Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn hắn, “Cái này thì ta biết, Thục Sơn có tổng cộng ba mươi sáu chiêu thức kiếm pháp, kiếm pháp nhập môn là kiếm pháp Huyền Hoa, điểm mạnh là sự linh hoạt, còn có kiếm pháp Thanh Sương, kiếm pháp Lạc Hà, nhưng lợi hại nhất là kiếm pháp Hiên Viên, riêng cái này chỉ Chưởng môn mới có thể học, ta nói không sai phải không.”
Vân Ẩn vui mừng đáp, “Không sai, không sai.” Hắn vỗ ngực một cái, thở phào, “Giờ đệ tử an tâm hơn rồi, cơ mà, không biết Chưởng môn đã học được mấy bộ trong kiếm pháp Thục Sơn rồi?”
Hoa Thiên Cốt ăn lương khô, “À, ta cơ bản cũng đã luyện qua mấy kiếm pháp này, song luyện kiếm pháp Hiên Viên thì lại có chút khó khăn, ta còn chưa kịp luyện xong.”
“Thật không? Chưởng môn à,” Vân Ẩn cao hứng, “Như vậy khi quay về Thục Sơn, người sẽ không sợ những đệ tử khác không phục đâu.”
“Nhưng mà…” Hoa Thiên Cốt nhớ lại tối hôm qua, “Kiếm Tôn bảo kiếm pháp của ta không đủ uy lực,” nàng cầm thanh kiếm bên cạnh, “Cho nên nàng đưa ta Thanh Tuyền kiếm, nói nó có thể trợ giúp ta một tay.”
“Vậy thì tốt, Kiếm Tôn suy nghĩ thật chu đáo.” Vân Ẩn yên lòng.
“Bởi vì ta đã luyện kiếm từ nhỏ cho nên cũng có chút tự tin với kiếm pháp, song ta mới chỉ luyện kiếm pháp Thục Sơn trong một thời gian ngắn, sẽ không bị bọn họ phát hiện ra sơ hở chứ?” Hoa Thiên Cốt bận tậm.
Vân Ẩn cười bảo, “Cho đệ tử nói một lời, cái gọi là sơ hở chỉ là xuất thân từ trong lòng, nếu nhưng tự bản thân hiểu rõ thì sơ hở trong mắt người khác cũng chỉ là sự đột phá mà thôi.”
“Những lời huynh nói… nghe lại chẳng có lý chút nào.” Hoa Thiên Cốt vừa ăn vừa cười đáp.
Vân Ẩn cười một tiếng thư thái, “Nếu không thì Chưởng môn, đệ tử luyện tập với người nhé, tranh thủ trước lúc quay về Thục Sơn để Chưởng môn thuần thục mấy bộ kiếm pháp đi.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu đồng ý, đứng dậy luyện tập với Vân Ẩn, luyện xong, Vân Ẩn thở dài, “Chưởng môn, người luyện không tệ, dù nội lực hơi thiếu, nhưng coi như đã có thể đảm đương chức vị Chưởng môn rồi, sau nàng bồi đắp và trau dồi thêm cho nội lực và pháp lực, nhất định kiếm pháp của Chưởng môn sẽ càng trở nên uy lực.”
“Pháp lực của ta vẫn luôn rất kém, chậm chạp mãi không thăng tiến.” Hoa Thiên Cốt lấy kiếm chọc chọc mặt đất.
Vân Ẩn đi đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, “Yên tâm đi, nhất định pháp lực của Chưởng môn sẽ thăng tiến.”
Hoa Thiên Cốt thấy Vân Ẩn an ủi mình thì yên tâm dẹp bỏ tự ti, nàng ngẩng cao đầu gật một cái, bấy giờ sau lưng Vân Ẩn bỗng xuất hiện một người hai tay cầm hai lưỡi rìu bay tới, dáng vẻ kia rõ ràng là muốn công kích bọn họ, Hoa Thiên Cốt cả kinh, Vân Ẩn, sau huynh!”
Vân Ẩn cũng phát giác động tĩnh từ đằng sau, hắn quay đầu nhìn lại, kiếm trong tay giơ lên chém một nhát, kết quả là đối phương lại biến thành một bóng đen tan ra, Vân Ẩn kinh hãi, quay trước quay sau tìm kiếm bóng dáng kẻ địch.
Khoáng Dã Thiên chờ đợi thời cơ, thừa dịp Vân Ẩn không chú ý đến Hoa Thiên Cốt để tấn công nàng, Hoa Thiên Cốt vội vã lấy Thanh Tuyền kiếm đỡ, song công lực chưa đủ, bị liên tiếp đánh lùi lại. Vân Ẩn thấy vậy bèn mải mốt chạy tới, kéo Hoa Thiên Cốt ra, mình tiếp tục đánh nhau với Khoáng Dã Thiên, nhưng hắn lại không phải đối thủ của Khoáng Dã Thiên, sau mười mấy chiêu, hắn đã bị đánh ngã xuống đất.
Hoa Thiên Cốt thấy Vân Ẩn gặp nguy bèn nâng kiếm chuẩn bị xông pha, bấy giờ lại không biết một gã đàn ông đeo mặt nạ đen chui ra, giơ kiếm đâm về phía Hoa Thiên Cốt. Khoáng Dã Thiên tới bên người Vân Ẩn, một rìu chém vai phải của hắn, mà đúng lúc Vân Ế sắp đâm trúng Hoa Thiên Cốt, vai phải bỗng dưng lại bị tổn thương, làm cho hắn bật ngã lăn xuống đất.
Hoa Thiên Cốt tránh không khỏi khó hiểu, đang xảy ra chuyện gì vậy? Khoáng Dã Thiên lại sắp sửa hạ thủ với Vân Ẩn, Vân Ế vội ngăn cản, “Không được giết hắn!” Khoáng Dã Thiên chỉ đành đá văng Vân Ẩn đi, thế nhưng Vân Ế cũng tựa như bị ai đó đá mà ngã văng xuống đất.
Vân Ẩn nằm trên nền đất, che vai phải của mình, thế nhưng hắn phát hiện bản thân hoàn toàn vô sự còn Vân Ế lại thương tích chồng chất thở hổn hển đằng kia. Hoa Thiên Cốt kì quái theo dõi hết thảy, Khoáng Dã Thiên nào để ý tâm tư của bọn họ, hắn xoay người tấn công Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt liên tục bị đánh lùi lại, nàng định rót pháp lực vào Thanh Tuyền kiếm đánh một trận, thế nhưng lúc vừa tụ pháp lực thì đột nhiên một bóng người áo đen bịt mặt bay đến, một cước đá tung Khoáng Dã Thiên đi.
Khoáng Dã Thiên đứng dậy, giơ rìu trong tay hô, “Ai dám cản trở chuyện của ta?”
“Cuồng đồ to gan, có chiêu gì thì mau ra hết đi.”
Vân Ẩn nhanh chóng đứng lên, Hoa Thiên Cốt cũng đi tới, người mặc đồ đen quay đầu bảo bọn họ, “Các người đi trước đi.”
Hoa Thiên Cốt vừa định tiến đến thì bị Vân Ẩn kéo đi, “Chưởng môn, mau đi thôi!” Sau đó hai người rời khỏi nơi này.
Người mặc đồ đen thấy bọn họ đã đi thì mới bắt đầu đánh với Khoáng Dã Thiên, kết quả chỉ sau vài chiêu, đám Khoáng Dã Thiên đã chạy mất dạng. Hoa Thiên Cốt và Vân Ẩn ngự kiếm phi hành giữa không trung, hai người cứ nhìn về phía đằng sau, Hoa Thiên Cốt lo lắng, “Bọn họ hẳn sẽ không đuổi kịp chứ?”
“Xem chừng vẫn chưa, nhưng mà chúng ta vẫn nên tăng tốc thêm thôi, tránh lại gặp chuyện bất ngờ.”
“Ừ!” Hoa Thiên Cốt gật đầu đồng ý, sau đó mới nhớ tới vị mặc đồ đen đã ra tay giúp bọn họ, hỏi. “Đúng rồi, Vân Ẩn, cái người mặt đồ đen kia, huynh quen biết ư?”
Vân Ẩn lắc đầu, “Đệ tử chưa bao giờ trông thấy người đó.”
“Là ai vậy nhỉ? Đã xuất thủ giúp đỡ mà lại không thể thấy mặt mũi người ta.”
“Chưởng môn đừng suy nghĩ nhiều, ở thời khắc nguy nan xuất thủ cứu giúp, tất là do chúng ta hữu duyên, sau này ắt sẽ gặp lại.”
Hoa Thiên Cốt cảm thấy có lý, nàng cũng không muốn nghĩ nữa, chợt nàng nhớ ra Vân Ẩn hình như đã bị thương, mải mốt hỏi, “Vân Ẩn, ban nãy huynh bị thương, không sao chứ?”
Vân Ẩn cười đáp, “Chưởng môn yên tâm chút thương tổn nhỏ này đáng là gì đâu.”
“Hả? Sao lại có thể như vậy?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
“Đệ tử cũng không biết, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn là như vậy, bất kể có đánh nhau thế nào thì đệ tử cũng chưa từng bị thương nặng.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu, lòng thầm nhớ rõ ràng Vân Ẩn bị tập kích, song lại không phát hiện ra chút tổn hao nào, còn cái người tên Vân Ế kia lại tự dưng xuất hiện những vết thương giống như trên người Vân Ẩn, hai người thật quá kỳ quái rồi!
Vị mặc áo đen kia đánh bại đám Khoáng Dã Thiên xong thì quay về Dị Hủ các, Lục Sao thấy y thì tiến lên bảo, “Chưa đầy một giờ đã đánh lùi đệ tử Thất Sát, chắc hẳn trên đời này chẳng còn mấy ai là đối thủ của ngài.”
Vị mặc đồ đen không nói gì, xoay người bước vào, Lục Sao theo sau y, “Ta không hiểu nổi, các chủ đi một vòng lớn như vậy để báo thù, người đáng kính như ngài mà cũng chịu theo chủ nhân những năm năm sao.”
Vị mặc đồ đen giận dữ trợn mắt nhìn ả, sau đó xoay người rời đi, Lục Sao thật sự khó hiểu.
Thục Sơn, đệ tử ngoại môn đều đứng chờ trong đại điện, hai vị trưởng lão đứng đầu đợi, một vị gầy nhỏ tên Thanh Phong trưởng lão bảo, “Vân sư chất đi ra ngoài đã lâu, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Một vị mập hơn là Thanh Dương trưởng lão đáp, “Đúng thế, chỉ là một chuyến tới Trường Lưu thôi mà, sao lại lâu như thế?”
Hai vị trưởng lão nhìn nhau, lắc đầu không biết làm sao cho phải. Vân Ẩn dẫn Hoa Thiên Cốt đến phạm vị Thục Sơn, Hoa Thiên Cốt nhìn Thục Sơn ở bên dưới, hồi tưởng lại tình cảnh trước đây của mình, “Lần trước tới Thục Sơn, ta phải hao tổn công sức cùng trăm ngàn cay đắng đấy, bò lên từng bước từng bước một, lần này quay về Thục Sơn, không ngờ ta đã có thể bay.” Nàng tránh không khỏi cảm khái, “Đời người thật tình, luôn có trăm ngàn kiểu biến hóa.”
“Có thể thấy rõ Chưởng môn tuyệt đối không phải người bình thường, tiền đồ rộng mở đó.” Vân Ẩn cười nói.
“Đừng chê cười ta, trong lòng ta giờ vẫn chưa nghĩ vậy đâu.”
“Chưởng môn, xin người ngàn vạn lần chớ sợ hãi, lát nữa gặp mấy vị trưởng lão cùng để tự, người phải ứng phó thật cẩn thận, dù sao thì vẫn còn đệ tử ở đây.” Vân Ẩn an ủi, Hoa Thiên Cốt gật đầu, Vân Ẩn chỉ tay về phía trước, “Ai, Chưởng môn, người xem, chúng ta về, bọn họ còn ở phía dưới nghênh đón người kìa.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe xong liền có chút hốt hoảng, nàng đứng trên kiếm lại hơi không yên, các đệ tử bên dưới thấy bọn họ trở về, trưởng lão hạ lệnh, “Điểm chuông!” Ngay sau đó vang lên cứ một hồi lại một hồi chuông.
Hoa Thiên Cốt khẩn trương nắm chặt kiếm trong tay, chợt nhớ Kiếm Tôn đã vì nàng mà dạy dỗ hàng đêm thuật ngự kiếm cùng kiếm pháp, đúng, nàng không thể để Kiếm Tôn thất vọng, nghĩ đến đây, Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn định, học theo dáng vẻ của Thiều Nguyệt, chậm rãi bay từ trên không xuống. Vân Ẩn ở đằng sau nàng, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, an toàn tới Thục Sơn rồi.
Hoa Thiên Cốt đứng mà không biết làm sao cho phải, chỉ đành ngây ngẩn không nhúc nhích, Vân Ẩn mải mốt phản ứng, tiến lên quỳ lễ, “Bái kiến Chưởng môn, cung kính nghênh tiếp Chưởng môn hồi sơn!”
Đám đệ tử thấy vậy cũng rối rít quỳ xuống, đồng thanh, “Cung nghênh Chưởng môn hồi sơn!” Còn hai vị trưởng lão kia lại thấy Chưởng môn hóa ra lại là một nha đầu nít ranh, hai lão có chút không phục, còn chẳng thèm quỳ xuống hành lễ.
Hoa Thiên Cốt sợ hết cả hồn, nàng lùi về sau một bước, miễn cưỡng cố gắn trấn định, Đưởng Bảo lúc này chui ra từ tai nàng, nói. “Khí thế quá, xem ra lần này mẹ làm Chưởng môn quả thật rất đáng giá nha.”
Hoa Thiên Cốt vội che lỗ tai lại, tránh để kẻ khác nghe thấy, Vân Ẩn nhanh chóng nhắc Hoa Thiên Cốt, “Chưởng môn, đứng dậy, đứng dậy.”
“À,” Hoa Thiên Cốt bừng hiểu, bảo, “Mọi người mau đứng dậy đi!”
“Cảm tạ Chưởng môn!” Đám đệ tử đứng lên thưa.
— —— —— —— ——-