Đọc truyện Bảo Hộ Em Suốt Đời – Chương 30: Tu luyện
Trong đại điện, Bạch Tử Họa hỏi Ma Nghiêm, “Sư huynh, chuyện thu nhận đồ đệ, tự ta đã có dự tính, vì sao huynh lại tự ý quyết định thay ta?”
“Tử Họa, quy tắc dành cho Chưởng môn Trường Lưu, cũng không phải là đệ không biết, trước kia dù đệ có tự do phóng khoáng như thế nào, huynh cũng không quản, nhưng bây giờ đệ là Chưởng môn của Trường Lưu, đệ phải đảm đương và chịu trách nhiệm cho toàn bộ trên dưới của Trường Lưu.” Ma Nghiêm nghiêm túc nói.
Sênh Tiêu Mặc vội vàng khuyên nhủ: “Ai nha, Chưởng môn sư huynh, mọi chuyện chỉ đành phiền huynh thôi, chuyện thu nhận đồ đệ cũng không cần nóng lòng mà, chậm một chút, chậm một chút.”
“Không được!” Ma Nghiêm lập tức phản đối, “Chuyện này vạn vạn lần không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, việc Chưởng môn thu nhận đồ đệ phải mau sớm quyết định, mọi công sự lớn nhỏ của Trường Lưu sơn cũng cần phải có một người để giúp đệ san sẻ chứ.” Ma Nghiêm bước tới, đề cử, “Cô con gái Nghê Thiên Trượng, Nghê Mạn Thiên tiên tư không tệ, Tử Họa ······”
“Có Tiểu Nguyệt giúp ta là đủ rồi.” Bạch Tử Họa nói xong bèn đứng dậy rời đi.
Ma Nghiêm lắc đầu than thở, Sênh Tiêu Mặc tiến lên phía trước bảo, “Sư huynh, huynh cũng đừng ép buộc Chưởng môn sư huynh, đệ thấy huynh ấy căn bản cũng không muốn thu nhận đồ đệ, tiểu sư muội là do đích thân Chưởng môn sư huynh dạy dỗ, nói không chừng sư huynh định đào tạo tiểu sư muội để nàng đảm nhiệm chức vụ Chưởng môn cũng nên.”
“Cái gì? Đệ bảo sư muội ư?” Ma Nghiêm kinh ngạc.
“Chỉ là đệ cảm thấy rất có khả năng.” Sênh Tiêu Mặc vội vàng sửa lại, “Huynh xem, trước kia sư phụ cũng kỳ vọng rất nhiều vào tiểu sư muội, còn cho phép nàng không cần phải câu nệ với môn quy Trường Lưu, việc này chắc chắn có một không hai ở Trường Lưu của chúng ta. Hơn nữa khi truyền lại chức vị Chưởng môn cho sư huynh, người còn cố ý hỏi tiểu sư muội, hỏi nàng có làm Chưởng môn được hay không, cho nên, đệ cảm thấy Chưởng môn sư huynh hơn phân nửa là đang muốn đào tạo để nhường lại tiểu sư muội chức vị Chưởng môn này.”
” Ừ, thật ra thì sư muội thiên tư thông minh, thiên phú tu luyện cao, làm Chưởng môn cũng không tệ, có điều nàng quá tự do không câu chấp, không hề tuân theo lẽ thường.” Ma Nghiêm lo lắng.
“Sợ cái gì, không phải còn chúng ta ư, chúng ta có thể ở bên tiểu sư muội để phụ tá nàng, Chưởng môn sư huynh ban đầu không phải cũng đã nói như vậy sao.” Sênh Tiêu Mặc quạt quạt.
“Ừ, nhưng nếu Tử Họa có thể thu nhận đồ đệ thì nên cố gắng thu nhận, không thì để sự muội thu nhận, dù sao sư muội cũng ở Tuyệt Tình điện, đến lúc sư muội thu nhận đồ đệ, Tử Họa cũng chẳng phản đối.” Ma Nghiêm gật đầu.
“Ha ha, sư huynh tính toán thật chu đáo, đệ cũng phải thu vài đứa đồ đệ để đùa vui một chút.” Sênh Tiêu Mặc cười, Ma Nghiêm nhìn hắn, lắc đầu.
Bạch Tử Họa đi đến phòng chứa đá Nghiệm Sinh, tìm thấy đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt từ vô số đá Nghiệm Sinh của đám đệ tử, hắn giữ trong tay mang về Tuyệt Tình điện, lấy ra hộp gấm, bên trong đựng đá Nghiệm Sinh của bản thân và Tiểu Nguyệt, một vàng một tím, hắn cầm đá Nghiệm Sinh của mình, lại nhìn đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt, nhớ lại lời sư phụ, có thể hóa giải kiếp này hay không, hoàn toàn dựa vào sự lựa chọn của hắn; lại nghĩ Tiểu Nguyệt khuyên hắn không nên từ bỏ việc tìm kiếm biện pháp hóa giải, cuối cùng Bạch Tử Họa lại đặt tất cả đá Nghiệm Sinh vào trong hộp gấm, sau đó giấu đi. Bạch Tử Họa không nhận ra, thời điểm đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt tiếp cục với đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt, đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt lại bùng lên thứ ánh sáng màu tím, chậm rãi bao trùm lên ánh sáng vàng phát ra từ đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa, song chỉ trong một thoáng chớp mặt nó lại trở lại như thuở ban đầu, đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa cùng Hoa Thiên Cốt vẫn nhàn nhạt sắc vàng, còn đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt nằm trung gian, lặng lẽ hiển hiện sắc tím, nếu quan sát kĩ hơn một chút, chắc chắn có thể nhận ra hòn đá Nghiệm Sinh màu tím kia đang hấp thụ lại ánh sáng vàng từ đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt ở trong phòng ngủ tại Trường Lưu, giúp Nghê Mạn Thiên thoa thuốc, Nghê Mạn Thiên nín thở. “Loại thuốc này đau muốn chết, đổi cái khác đi, chỗ ngăn kéo của ta còn nhiều linh đan diệu dược chốn Bồng Lai lắm.”
“Được rồi, Mạn Thiên, Thập Nhất sư huynh có bảo nước từ ao Tam Sinh tương đối đặc biệt, sẽ để lại sẹo, thuốc này mặc dù hơi đau, cơ mà một lát là hết, hơn nữa cũng tránh để lại sẹo.” Hoa Thiên Cốt vừa thoa vừa bảo.
“Ngươi nói xem, sao ngươi lại chẳng có chút phản ứng nào với nước từ ao Tam Sinh nhỉ.” Nghê Mạn Thiên cúi đầu nhìn nàng, thắc mắc.
Hoa Thiên Cốt cũng tò mò, nàng suy nghĩ một lát. “Ta không biết, chỉ có nước ở ao Tuyệt Tình hơi khác thường thôi, còn lại thì rất thư thái.”
“Ôi, thật không biết là do ngươi vô cầu, hay là tại đầu óc quá đơn giản đây.” Nghê Mạn Thiên đáp, sau đấy thúc giục Hoa Thiên Cốt. “Ai, ta khát nước, mau đi rót cho ta đi.”
“Ừ, được.” Hoa Thiên Cốt đứng dậy rót nước cho nàng, xong Nghê Mạn Thiên lại nhắc nhở, dặn phải cẩn thận kẻo kẻ khác ghen tị hãm hại cái gì đó, Hoa Thiên Cốt không đặt vào trong lòng, đáp mọi người đều là đồng môn của nhau, đâu đến nỗi thế, Nghê Mạn Thiên lắc đầu than thở, thật không biết nên nói ngươi tốt, hay chính là do đầu óc quá đơn giản đây.
Đêm khuya, Hoa Thiên Cốt không ngủ được, nàng ngồi dậy lôi ra Lục giới toàn thư mà Thanh Hư đạo trưởng đưa, kèm theo cả kiếm pháp Thục Sơn. Nàng mở Lục giới toàn thư đầu tiên, lập tức trước mặt hiện lên một mảnh kim quang, từng chữ cái xuất hiện giữa không trung, Hoa Thiên Cốt hiếu kì đọc, “Yêu Thần thượng cổ xuất thế, gieo họa chúng sinh, chúng thần hợp lực lập phong ấn, phong ấn Yêu hồn với Thập Phương Thần Khí, khiến cho Yêu Thần không còn đường thoát kể cả trên trời hay dưới đất, mở thập phương thế giới, hình thần câu diệt. Để ngăn cản Thần Khí hội tụ giúp Yêu Thần tái thế, các môn phái lớn ra lệnh tập trung toàn lực bảo vệ Thần Khí, mười triệu năm qua chưa từng dám lơ là.”
Hoa Thiên Cốt thu hồi Lục Giới toàn thư, “Hóa ra Thập Phương Thần Khí quan trọng nhường ấy, vì vậy nên Thục Sơn mới gặp phải họa diệt môn, cũng vì vậy nên Thanh Hư đạo trưởng mới qua đời.” Sau đó nàng lại cầm kiếm pháp Thục Sơn lên, mở ra xem, phía bên trên xuất hiện mấy hình người nho nhỏ đang thi triển kiếm pháp, nàng hăng say quan sát, nhớ hồi bé khi Nguyệt tỷ tỷ dạy cho nàng, nàng sẽ luôn được Nguyệt tỷ tỷ làm mẫu trước mấy lần, một mặt là bởi nàng quả thật không nhớ nổi, mặt khác cũng là do nàng thích ngắm Nguyệt tỷ tỷ múa kiếm, tư thái kiếm lạnh lạnh thấu xương kia luôn khiến nàng nhìn thôi mà ngây ngẩn.
“Haizzz, lại nhớ tới Nguyệt tỷ tỷ.” Hoa Thiên Cốt thở dài, “Đến bao giờ mới có thể tìm lại được Nguyệt tỷ tỷ đây?” Sau đó nàng nhìn về phía bóng người nho nhỏ trên kiếm phổ, “Tuy ta không rành về pháp thuật, nhưng ít ra còn chút tự tin đối với kiếm pháp, nhất định ta có thể học được kiếm pháp Thục Sơn, ta muốn khi gặp lại, Nguyệt tỷ tỷ có thể khen ta thật giỏi.” Hoa Thiên Cốt vừa cao hứng suy nghĩ, vừa quan sát kiếm phổ.
Ngày hôm sau, Lạc Thập Nhất tính dạy tân đệ tử thuật ngự kiếm, Hoa Thiên Cốt thầm đọc Khẩu quyết trong lòng, thế nhưng cây kiếm gỗ từ đầu chí cuối không thể bay lên nổi, Mạnh Huyền Lãng y chang nàng, nhưng có vẻ còn nghiêm trọng hơn, ngay cả việc cầm kiếm đối với hắn cũng khó khăn, mặc dù ban đầu Hoa Thiên Cốt hơi mất sức, song bây giờ nàng đã thích ứng được, có thể dễ dàng cầm kiếm gỗ lên. Thập Nhất sư huynh nói đây là gỗ Hải Hiên, nặng hơn cả sắt thép, chả trách tốn sức như thế, nhưng ít nhiều đám đệ tử đã có thể ngự kiếm phi hành, chỉ riêng nàng và Mạnh Huyền Lãng chưa thể.
Nghê Mạn Thiên đi tới bên Mạnh Huyền Lãng, giễu cợt. “Ôi, mỗi cái kiếm gỗ thôi mà ngươi cũng chẳng khống chế nổi, ta còn tưởng ngươi có điểm nào hơn người, thật chả hiểu sao ngươi có thể vào được Trường Lưu.” Nàng vốn vẫn nghi ngờ chuyện Mạnh Huyền Lãng không cần qua khảo hạch cũng có thể gia nhập Trường Lưu, còn suy đoán về thân phận của hắn, bây giờ lại thấy hắn vô dụng thế này, nàng cũng không cần phải lo lắng.
“Ta nói này, Thiên cái gì gì đó, tuy là trước đây ta chưa từng nói ta có chỗ nào hơn người, song cái thanh kiếm gỗ bé tẹo này, căn bản không thể làm khó được ta.” Mạnh Huyền Lãng phản bác.
“Hừ, vậy để ta coi người sẽ xấu mặt tới nhường nào.” Nghê Mạn Thiên xem thường.
Bên kia, Hỏa Tịch cùng Vũ Khinh La đến bên người Hoa Thiên Cốt, Hoa Tịch nhìn nàng, hỏi. “Ngươi nói xem, một mình ngươi là người phàm, tư chất lại kém như vậy, ngươi còn đến đây tu tiên làm gì hả? Tiểu Vũ, ta dám đánh cược, trước khi đại hội Tiên Kiếm tổ chức, đảm bảo nàng ta mới có thể phi thiên nổi.”
“Ta nghĩ không đâu, ta cảm thấy nàng ta phải tận sau khi đại hội Tiên Kiếm kết thúc mới có thể nâng được kiếm gỗ.”
“Đây là ngươi nói đấy nhé, vậy hai ta đánh cược, nếu như ngươi thua, người phải giặt quần áo dơ cho ta một tháng.” Hỏa Tịch nhìn về phía Vũ Khinh La.
“Nếu ta thắng, ngươi nấu cơm cho ta một tháng.” Vũ Khinh La chỉ tay hướng Hỏa Tịch.
“Được!” Hai người vỗ tay đánh cược, Hoa Thiên Cốt bị hai người một trái một phải dài dòng phiền muốn chết, không thấy nàng đang niệm Khẩu quyết, cố gắng khiến kiếm gỗ bay lên hay sao?
Nghê Mạn Thiên khó chịu, lại gần chỉ vào hai người, nói. “Các người không chăm chỉ đi luyện tập đi, còn đứng đây nói năng linh tinh, cẩn thận bị phạt.” Hoa Thiên Cốt che đầu, nhức nhối.
“Ai ôi,” Hỏa Tịch che ngực, cười bảo, “Hù chết ta, từ lúc nào Nghê đại tiểu thư lại đi lo nghĩ cho kẻ khác thế, hẳn ngày mai mặt trời sẽ mọc ở đằng Tây.”
“Ngươi im miệng cho ta!” Nghê Mạn Thiên gắt lên, “Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, tự lúc nào đến phiên các ngươi đi bắt nạt Hoa Thiên Cốt.”
“Ồ…” Vũ Khinh La bừng hiểu, “Hóa ra Hoa Thiên Cốt là con chó ngươi nuôi sao.” Nàng nhìn Hoa Thiên Cốt, lại xoay đầu nhìn Nghê Mạn Thiên, “Nghê đại tiểu thư!” Họa Tịch cũng phụ họa, đi theo Vũ Khinh La.
“Ngươi…” Nghê Mạn Thiên tức giận, nàng đâu có ý đó, lại phải đối diện với Hoa Thiên Cốt, không biết nói gì cho phải; Hoa Thiên Cốt còn đang mải rầu rĩ tìm cách làm cho thanh kiếm bay lên, nào đâu để ý đến đám bọn họ.
Vì vậy đêm hôm ấy, Hoa Thiên Cốt xách kiếm gỗ đi tới sân luyện một mình. Mạnh Huyền Lãng đang ở trong bụi rậm bắt dế, nghe thấy tiếng bèn tiến lại gần nghía thử, “A, ngươi là Hoa Thiên Cốt mà!”
Hoa Thiên Cốt thả ta xuống, quay đầu nhìn hắn. “Là ngươi à, ngươi ở đấy làm gì thế, cũng đi luyện kiếm ư?”
Mạnh Huyền Lãng đi tới, “Ta ra đấy bắt dế, ai dà, nếu rảnh thì ngươi chơi với ta đi.”
“Ai chơi với ngươi, không thấy ta đang luyện kiếm sao.” Hoa Thiên Cốt hất tay của hắn.
“Hai đứa mình coi như ngồi chung một thuyền, ngươi đừng quá nghiêm túc thế, chẳng lẽ người muốn được làm đồ đệ của Chưởng môn vậy ư?”
“Ta…” Hoa Thiên Cốt suy ngẫm một lát, “Bất kể thế nào thì một khi ta đã bái sư học nghệ tại Trường Lưu, ta cũng phải luyện tập thật tốt, cố gắng tu tiên.” Để có thể đường đường chính chính đứng bên Nguyệt tỷ tỷ, nàng thầm tự nhủ.
“Hừ, dù sao thì ta cũng không phải tự giác tự nguyện đến Trường Lưu sơn tu luyện.” Mạnh Huyền Lãng thản nhiên nói.
“Vậy sao ngươi còn tới?” Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
“Chẳng phải lại do phụ…” Mạnh Huyền Lãng lập tức dừng lại, thiếu chút nữa đã lỡ miệng, hắn vội vàng chuyển lời, “Là cha ta, cha ta ép ta đến, hơn nữa ta cũng cảm thấy thích Trường Lưu sơn, miễn là có thể rời xa cái nơi đáng ghét đó, còn ngươi? Tới Trường Lưu Sơn học nghệ để làm gì?” Mạnh Huyền Lãng ngồi lên bậc thang, hỏi.
Trùng hợp lúc bấy giờ Bạch Tử Họa cũng đang bay qua, trông thấy Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt lại gần, cũng ngồi xuống, “Ta à, ta… thật ra là vì một người.” Bạch Tử Họa nghe xong bèn dừng lại quan sát.
“Người này rất quan trọng đối với ngươi sao?”
“Ừ.” Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, “Khi ta còn nhỏ, nàng vẫn luôn chăm sóc ta, dạy ta kiếm pháp, chỉ ta biết cách nhận biết dược thảo, vô luận ta làm sai điều gì, nàng cũng sẽ an ủi ta, bao dung ta, chưa từng tức giận với ta, là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.”
“Vậy sao hai người lại chia tách nhau ra?”
“Nàng chẳng nói gì mà đi.” Hoa Thiên Cốt có chút mất mát. “Sau đó ta nghe tin nàng đang ở Trường Lưu, ta bèn chạy đến đây tìm nàng, nhưng dù có thế nào, ta cũng không tìm được, ngươi nói xem, có phải ta rất ngốc hay không?”
“Ngốc cái nỗi gì, ta nói nè, có thể người bạn của ngươi cũng có nỗi khổ của mình, chả lẽ ngươi thà sống trong quá khứ thay vì tìm một mục tiêu mới ư, ngươi nói xem.”
“Ừ, bây giờ ta chỉ hy vọng có thể tu luyện thật tốt, có thể tự bảo vệ bản thân, không cần phải liên lụy kẻ khác.”
“Ngươi quả thực chẳng có một chút dã tâm nào mà.”
“Bởi vì với ta, đơn giản là tốt rồi, như vậy ta có thể vui vẻ, mà người ở bên ta cũng có thể vui vẻ.”
“Nói rất có đạo lý.” Mạnh Huyền Lãng đứng dậy, “Bây giờ ta luyện kiếm cùng ngươi, ngày mai phải khiến cho đám đệ tử mở mắt, nào, mau lên!” Dứt lời bèn kéo Hoa Thiên Cốt đi luyện kiếm.
Bạch Từ Hoa quay về Tuyệt Tình điện, hắn đến trước cửa phòng Thiều Nguyệt, suy nghĩ xem có nên kể cho nàng nghe chuyện Hoa Thiên Cốt hay không, song trong lúc bế quan tu luyện sợ nhất là phân tâm, vẫn nên chờ Tiểu Nguyệt xuất quan rồi hẵng nói, Bạch Tử Họa thở dài xong rời đi.
Hoa Thiên Cốt hỏi Lạc Thập Nhất, liệu Trường Lưu có ai tên Nguyệt hay không, nhưng Lạc Thập Nhất trả lời, “Không có, Thiên Cốt, muội có họ nàng không? Chẳng lẽ tên chỉ một chữ Nguyệt sao?”
“Muội cũng không rõ, nàng chỉ nói với muội nàng tên Nguyệt, muội vẫn hay gọi nàng là Nguyệt tỷ tỷ.” Hoa Thiên Cốt lắc đầu, sau đó lại ngửa mặt lên, “Vậy còn Mặc Băng, có người này hay không?” Cả Nguyệt tỷ tỷ và Mặc đại ca cùng biến mất, nàng có thể nhận ra hai người quen nhau, không chừng sẽ có liên quan đến huynh ấy.
Lạc Thập Nhất lắc đầu, “Thiên Cốt, ta đi Thư Hương các điều tra rồi, tám ngàn đệ tử ở Trường Lưu, không ai có tên Mặc Băng hay Nguyệt, ngay cả những đệ tử đã qua đời, ta cũng điều tra, thật sự là không có hai người đó.”
“Ôi?” Hoa Thiên Cốt buồn bã, “Sao lại vậy chứ?”
“Thiên Cốt, muội tả cho ta nghe hình dáng của bọn họ đi, có lẽ ta sẽ có chút ấn tượng.”
“Nàng…” Hoa Thiên Cốt ôm đầu, “Nàng… muội không nhớ dáng vẻ nàng.”
“Không nhớ, thế sao mà biết.” Lạc Thập Nhất khó hiểu, “À, phải rồi, nếu là có chữ Nguyệt, thì chỉ có trong tên Kiếm Tôn của chúng ta thôi, không biết liệu người có phải người muội muốn tím không?”
“Á…” Hoa Thiên Cốt không chắc chắn, “Muội cũng không biết nữa, nhưng muội không thấy Kiếm Tôn, sao có thể biết?”
“Vậy cũng hết cách, bây giờ Kiếm Tôn đang bế quan tu luyện, không ai có thể gặp.”
“Vậy sao, chả trách không trông thấy bóng dáng nàng đâu.” Hoa Thiên Cốt sáng tỏ.
“À, Đường Bảo đâu?”
“Đường Bảo? Nó ở trong phòng chơi với Khinh Thủy chứ đâu.”
“Ừ, vậy hôm khác ta tới tìm nó vậy, muội nghỉ ngơi cho khỏe.” Lạc Thập Nhất nói.
“Đa tạ Thập Nhất sư huynh.” Hoa Thiên Cốt khom người hành lễ, Lạc Thập Nhất gật đầu rồi rời đi, Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, “Xem ra vẫn phải đi tìm Kiếm Tôn mới có thể biết rõ, song vấn đề hiện tại là căn bản không thể gặp được Kiếm Tôn, haizzz…”
Bấy giờ, tiếng tiêu vang lên, nhịp điệu lan truyền khắp toàn bộ Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt nhắm mắt, lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên nàng cảm thấy khúc ca này rất quen thuộc, nàng mở mắt ra, “Nguyệt tỷ tỷ! Đúng rồi, khi còn bé Nguyệt tỷ tỷ từng thổi cho mình nghe.”
Hoa Thiên Cốt cao hứng chạy theo tiếng tiêu, ở khúc quanh xa xa, nàng trông thấy một cái bóng trắng, không khỏi vui mứng, lao về phía ấy, vừa mới chuyển qua khúc quanh, nàng vui vẻ kêu lên, “Nguyệt tỷ tỷ!”
— —— ——–