Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 111: Sát cánh bên nhau


Đọc truyện Bảo Hộ Em Suốt Đời – Chương 111: Sát cánh bên nhau

Hoa Thiên Cốt đi trong mơ hồ, nàng không biết mình đã đi bao lâu, nàng chỉ cảm thấy cuộc sống không có sư tôn thì mỗi khắc cũng trở nên dài dằng dặc, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, chợt nàng nhớ đến cha mẹ mình, và cả nơi nàng từng sống cùng sư tôn, thế là nàng hướng tới thôn Hoa Liên.

Thiều Nguyệt nhìn chúng sinh đông đúc từ bên trên, cô không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, sấm sét trong cơ thể không có bất kỳ phản ứng nào, chứng tỏ Tiểu Cốt vẫn chưa gặp nguy hiểm, Thiều Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thầm kiên định, bất kể con có đi đâu, ta nhất định cũng sẽ tìm được!

Hoa Thiên Cốt quay về thôn Hoa Liên, tế bái Hoa tú tài và mẹ của nàng, nàng quỳ xuống trước phần mộ, “Cha, mẹ, Tiểu Cốt tới thăm hai người, Tiểu Cốt bất hiếu, lâu như vậy mới đến…”

Hoa Thiên Cốt nhìn cỏ dài mọc đầy bèn tiến tới xử lý, sau đó lau bia mộ, tiếp tục quỳ xuống, “Cha, mẹ, những năm vừa qua Tiểu Cốt sống rất tốt, sư tôn vẫn luôn chăm sóc con, bảo vệ con, con cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được làm đồ đệ của sư tôn, đó cũng là chuyện duy nhất khiến con được phép kiêu ngạo. Nhưng, tất cả lại bị phá hỏng bởi kiếp sinh tử, hóa ra sư tôn đã sớm biết con là kiếp sinh tử của người, nhưng người lại không nói, người vẫn che chở con, cha, mẹ, hai người nói xem Tiểu Cốt nên làm gì đây ạ? Tiểu Cốt thật sự không muốn rời xa sư tôn, nhưng nếu không bỏ đi, sư tôn sẽ lại bị thương, đó là điều Tiểu Cốt không muốn nhất, Tiểu Cốt không muốn sư tôn bị thương…” Vừa nói, Hoa Thiên Cốt vùi mặt vào tay rồi bật khóc.

Đêm đến, nàng quay về ngôi nhà nhỏ của gia đình họ Hoa, nơi đã từng là nhà của Thiều Nguyệt, nàng quét dọn hết một lượt mới nằm lên giường, hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia xong mỉm cười tiến vào giấc mộng đẹp, ở đó có sư tôn, có cha, có mẹ, có cả nàng, một nhà vui vẻ hòa thuận cùng ngồi quanh bàn ăn, không có bất kỳ ai quấy rầy.

Thiều Nguyệt đã tìm rất nhiều nơi, nhưng cô vẫn không thấy Hoa Thiên Cốt, cô ngồi tĩnh tọa dưới tàng cây, ánh trăng trong ngần rải xuống nền đất, xuống Thiều Nguyệt, tạo nên một lớp ánh sáng bàng bạc, bao quanh cô. Cho tới khi mặt trời mọc ở đằng đông, Thiều Nguyệt mới khẽ cau mày thức dậy, ban nãy cô đã mơ thấy Tiểu Cốt, mơ thấy nàng ở căn nhà nhỏ của gia đình họ Hoa, còn có Hoa tú tài và mẹ của Tiểu Cốt, cô lẩm bẩm, “Không chừng Tiểu Cốt đã quay về thôn Hoa Liên rồi!” Dứt lời, cô biến thành một luồng ánh sáng bạc, bay đi.

Vài người đang đốn củi trên núi không khỏi đưa tay xoa xoa mắt, thắc mắc rì rà rì rầm, “Ta nhìn nhầm sao? Mới vừa rồi rõ ràng có người ở đấy mà?”

Tới thôn Hoa Liên, Thiều Nguyệt chạy thẳng đến căn nhà nhỏ của gia đình họ Hoa, cô thấy bên trong có dấu vết ai đó quét dọn, trên giường cũng có dấu hiệu của việc có người nằm qua thì thầm vui mừng, “Quả nhiên Tiểu Cốt đến đây!”

Thế là cô xoay người lại đi tìm khắp thôn Hoa Liên, song cuối cùng cũng phải về trong thất vọng, cô rũ mi mắt tới trước phần mộ của Hoa tú tài, thấy lớp cỏ dại xung quanh đã bị xử lý, cô mới cười khổ, “Tiểu Cốt à, đúng là con đã tới, nhưng sao không đợi vi sư thêm một lát nữa chứ? Con cứ đi như thế, thì ta biết phải đi đâu để tìm con đây…”

Trời vừa hửng sáng, Hoa Thiên Cốt lập tức rời khỏi thôn Hoa Liên, dù sao nơi này cũng chỉ có những kỷ niệm tốt đẹp với ngôi nhà nhỏ của gia đình họ Hoa, còn thôn Hoa Liên thì chẳng có gì đặc biệt đáng nhớ, cho nên sau khi tạm biệt cha mẹ, nàng bỏ đi. Nào ngờ sau khi nàng đi không lâu thì Thiều Nguyệt lại đến.

Dọc đường, Hoa Thiên Cốt vẫn đi trong buồn bã, đột nhiên nàng gặp phải một người đàn ông trung niên đang đau đớn ở trên núi, nàng vội vã tiến lại gần, hóa ra ông ta vừa bị ngã từ trên cao, gãy chân. Nàng vội lấy mấy nhánh cây để cổ định chân cho lão, sau đó cũng lên núi hái chút thảo dược, còn dặn dò vợ của ông ta rằng nên bôi thuốc như thế nào.

Mấy ngày kế tiếp, chân của người đàn ông dần chuyển biến tốt, cả nhà họ cám ơn Hoa Thiên Cốt liên hồi, Hoa Thiên Cốt thấy ông ta đã không còn gì đáng ngại bèn lắc đầu lời mời giữ lại của bọn họ rồi rời đi. Nàng nhìn về phía trước, lẩm bẩm, “Hành nghề chữa bệnh là một việc khiến trái tim thật thanh thản, chỉ cần thấy người bệnh ngày càng khỏe lên dưới sự cố gắng của mình, thì trong lòng ngập tràn thỏa mãn, chẳng trách sư tôn vẫn luôn thích hành nghề chữa bệnh.”

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Cốt quyết định, nàng sẽ đi theo những bước chân của Thiều Nguyệt, từng bước từng bước một, giống như Thiều Nguyệt, nàng sẽ đi cứu thực nhiều người, có lẽ, sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ có thể sánh vai bên cô.

Trong điện Tuyệt Tình, một bóng người màu đen bước đi chậm rãi, tới trước cửa phòng Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa đang tĩnh tọa tu luyện, chàng vừa mở mắt ra đã trông thấy đối phương, có hơi giật mình, “Sao muội lại tới đây?”

Tử Huân diện một thân trường bào màu đen, giữa mi là một hình vẽ cũng đen trông hết sức gian ác, mê hoặc lòng người, nàng khẽ hừ nhẹ, “Ta tới chỉ để nắm chắc một chuyện.”


“Kiếp sinh tử?” Bạch Tử Họa vỡ lẽ.

Tử Huân gật đầu, “Ta muốn nhìn đá Nghiệm Sinh của chàng.”

Bạch Tử Họa thở dài đầy bất đắc dĩ, chàng lấy đá Nghiệm Sinh của mình ra, nó đã quay trở lại với sắc tím vốn có của mình, không còn phả ra luồng ánh sáng vàng nữa, Tử Huân thấy thế thì tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống, “Nếu đã như vậy, ta sẽ ra đi…” Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, thấy chàng không hề lưu luyến, chỉ bình tĩnh nhìn mình.

Tử Huân bật cười nhạo, “Ta tới là để báo cho chàng biết, hồn phách của Đàn Phàm đã được ta chôn vào một gốc câu hòe mang linh lực, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc huynh ấy, chờ đến khi huynh ấy tu luyện thành người…”

“Đàn Phàm…” Bạch Tử Họa rũ mi mắt.

“Đến lúc đó, hai chúng ta, một người là Đọa tiên, một người là yêu, không biết chàng, một Thượng tiên Trường Lưu có còn thiết gì tình nghĩa giữa chúng ta nữa hay không?” Giọng điệu Tử Huân hơi châm chọc.

Bạch Tử Họa vẫn bình tĩnh, nhưng đáp cùng sự kiên định, “Tử Huân à, năm đó chúng ta đã kết nghĩa với nhau, rằng một lòng một dạ sẽ không bao giờ thay đổi, ta tin dù hai người, một là Đọa tiên, một là yêu, thì trong tim vẫn sẽ tồn tại lương thiện.”

“Tử Họa, chàng thay đổi rồi, chàng lại còn nói rằng, chàng tin ta? Ha ha ha, trước đây với chàng, chỉ có đúng là đúng, sai là sai, tự bao giờ chàng lại đi nói, vì tin tưởng, cho nên chàng sẽ bỏ qua cho người đã mắc phải lỗi lầm vậy.” Tử Huân kinh ngạc quay đầu lại.

“Tử Huân, muội đã bị trừng phạt rồi, không phải sao?” Bạch Tử Họa ngước lên nhìn Tử Huân.

Tử Huân tự giễu, “Ừ nhỉ, cái chết của Đàn Phàm đúng là hình phạt nặng nề nhất dành cho ta, cũng là sự thức tỉnh lớn nhất, nếu không nhờ chàng đã thu thập lại hồn phách cho huynh ấy, ta thật sự không biết mình nên làm gì nữa?”

“Đó là nhờ Tiểu Nguyệt bảo ta chạy tới, con bé bảo hai người gặp nguy hiểm, có điều… ta đã trễ mất một bước.” Bạch Tử Họa Thở dài.

“Ồ,” Lòng Tử Huân đã sớm lạnh giá, người thay đổi Bạch Tử Họa là Thiều Nguyệt, cho tới bây giờ, vẫn chưa từng là nàng, Tử Huân hờ hững xoay người bước ra tới cửa phòng, khóe mắt đọng lại một giọt lệ, nàng thầm nhủ, Tử Họa à, đây là giọt nước mắt cuối cùng ta dành cho chàng, từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ còn tình bạn mà thôi.

Dọc đường, Hoa Thiên Cốt hành nghề chữa bệnh cứu người, còn thường xuyên lên núi hái thuốc, giống như khi còn bé nàng vẫn hay theo sau sư tôn vậy, hôm nay dù có làm gì, nàng cũng sẽ nhớ tới sư tôn, khóe môi nàng nhẹ cong, thế cũng tốt, chỉ cần nhớ đến sư tôn thì làm gì nàng cũng thấy vui.

Nhờ đọc phổ Thất Tuyệt nên Hoa Thiên Cốt biết hoa Đoạn Trường là một loại thảo dược thần kỳ, nó có thể giải được bách độc, còn có linh lực, hơn nữa chỉ có thần tiên mới có thể trông thấy nó, thế là nàng đột nhiên cảm thấy hứng thú, rất muốn đi nghía thử, Hoa Thiên Cốt lập tức lên đường tìm hoa Đoạn Trường*.


*Đoạn trường tân thanh =)))

+++++++

Tại phương Nam, cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng tìm thấy hoa Đoạn Trường trong truyền thuyết, nó nở ở một nơi vô cùng cao, xung quanh còn không có cỏ cây gì, chỉ riêng mình nó một góc trời, hết sức nổi bật. Hoa Thiên Cốt phi thân bay lên, từ từ tiến lại gần hoa Đoạn Trường, xong tự dưng lại xuất hiện một luồng nội lực đánh tới, nàng vội xoay người, tránh né ra xa.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu trông thấy đối phương, đó là một cô gái mặc bạch sam, giữa mi còn có một nốt chu sa đỏ thắm, nàng cau mày thắc mắc, “Sao cô lại ngăn cản ta hả?”

“Hoa Đoạn Trường là của ta!” Cô gái kia vừa nói xong bèn phi thân lên, nắm lấy hoa Đoạn Trường, ai dè giây phút nàng chạm vào thì toàn bộ cái đỉnh chấn động, Hoa Thiên Cốt và cô gái bạch sam ấy đều mất thăng bằng.

Rồi cái đỉnh đó biến thành một con quái vật khổng lồ thân giáp đá, còn bông hoa Đoạn Trường lại ngay ở trên đỉnh đầu nó. Hoa Thiên Cốt và cô gái kia nhìn nhau xong vội phối hợp cùng đối phó với con quái vật đá nọ. Hoa Thiên Cốt triệu hồi Thanh Tuyền, còn cô gái bạch sam dùng tay giao chiến, hai người đồng loạt xông lên.

Một người trái, một người phải, công kích con quái thú từ hai phía, khiến cho nó phải loay hoay xoay vòng, cuối cùng Hoa Thiên Cốt chém đứt một chân của con quái thú, giúp cô gái bạch sam kia có cơ hội bay đến đỉnh đầu, hái hoa Đoạn Trường xuống, con quái thú lập tức tan thành nhiều mảnh.

Cô gái bạch sam cầm hoa Đoạn Trường đi tới bên Hoa Thiên Cốt, nàng mỉm cười, “Đa tạ cô, nếu chỉ dựa vào mỗi sức lực của ta thì thật đúng là không thể đối phó nổi con quái thú này.”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, thu hồi kiếm, “Hoa Đoạn Trường đó…”

Cô gái bạch sam nói, “À, tên ta là Bạch Linh, còn cô?”

“Ta là Hoa Thiên Cốt.”

“Hoa Thiên Cốt?” Bạch Linh kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó vui vẻ chỉ tay về phía nàng, “Cô là đồ đệ của Thượng tiên Kiếm tôn sao, là vị Thượng tiên không tiếc thân mình chắn lại đinh Tiêu Hồn vì cô, Hoa Thiên Cốt đó ư?”

Hoa Thiên Cốt trầm mặc chốc lát, “Cô biết sư tôn sao?”


Bách Linh đến nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt như bạn bè lâu năm, “Thượng tiên Kiếm tôn là ân nhân cứu mạng của tộc cáo chúng ta, ai cũng rất kính nể người.”

“Sư tôn…” Hoa Thiên Cốt vui vẻ, dù sư tôn có đi đâu thì cũng được người ở đó yêu quý và tôn kính, sau đó nàng lại thắc mắc, “Tộc cáo?”

“Đúng thế, ta là yêu hồ mà.” Bạch Linh thản nhiên đáp, nàng xòe tay ra, trong nháy mắt nó bỗng biến thành vuốt cáo.

Hoa Thiên Cốt vỡ lẽ gật đầu, Bạch Linh lại phì cười, “Không hổ danh là đồ đệ của Thượng tiên Kiếm tôn nhỉ, biết ta là yêu mà không hề phản ứng như người khác, nếu là vị tu tiên giả nào đó thì khéo đã đi thu phục ta luôn rồi.”

Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, “Sao làm vậy được, sư tôn đã dạy ta, trong thiên hạ này, dù là chủng tộc nào đi chăng nữa, cũng có người tốt người xấu, cho nên sư tôn bảo không được phân biệt người hay yêu, chỉ phân biệt thiện hay ác.”

“Ha ha,” Bạch Linh cười bảo, “Đúng là những lời Thượng tiên Kiếm tôn sẽ nói nhỉ, phải rồi, mặc dù cô là đồ đệ của Thượng tiên Kiếm tôn, nhưng ta sẽ không đưa cô bông hoa Đoạn Trường này đâu, bởi vì ta phải mang nó về bồi bổ linh lực cho mẫu thân ta nữa.”

“À, không sao,” Hoa Thiên Cốt xua tay, “Ta chỉ muốn đến ngắm hoa Đoạn Trường mà thôi, cũng chẳng cần để dùng làm gì.”

“Chi bằng cô đến tộc cáo chúng ta làm khách đi, ta tin nhất định mẫu thân ta sẽ rất vui.” Bạch Linh nói xong bèn dứt khoát kéo Hoa Thiên Cốt đi, Hoa Thiên Cốt còn chưa kịp đáp, đành mặc kệ nàng.

Trong tộc cáo, Thiện Xuân Thu đang thương lượng cái gì đó với tộc trưởng Hồng Cơ, hai tay gã chắp sau lưng, “Tộc trưởng à, ý của Thánh quân là, nếu yêu quái đã dám phạm phải quy củ của giới yêu ma chúng ta thì phải bị đày đến Mạn Hoang, để cho tự sinh tự diệt.”

“Man Hoang ư?” Hồng Cơ diện một thân đồ đỏ, giữa mi điểm một bông cỏ gấu kiều diễm, bà lấy tay chống cằm, “Đừng trừng phạt quá nặng, Man Hoang là một đại lục nằm ngoài lục giới, đó là nơi dành riêng cho phạm nhân tội nặng, ở Man Hoang thì không thể sử dụng pháp lực, trong đó thì đủ mọi thể loại yêu ma quỷ quái, đi vào thì căn bản không thể đi ra, cả đời sẽ bị vây khốn….”

“Tộc trưởng Hồng Cơ à,” Thiện Xuân Thu mất kiên nhẫn, “Sao lúc nào bà cũng yếu lòng thế hả? Đây là lệnh của Thánh quân, chẳng lẽ tộc cáo của các người muốn vãi lại Thất Sát sao?”

Hồng Cơ rũ mi mắt, ban đầu khi bà tẩu hỏa nhập ma, may mà có Thiều Nguyệt cứu nàng, từ đó bà cũng đã tham khảo được nhiều phương pháp tu tiên, hầu như đều là những con đường bà chưa từng nghe thấy, mang lại cho bà một cái nhìn hoàn toàn mới mẻ, rồi bà cũng chấp nhận bị Thiều Nguyệt ảnh hưởng.

“Được, tùy Thánh quân quyết định.” Hồng Cơ lấy ra một quả cầu thủy tinh màu lửa, dù sao Thất Phái cũng là phái thống lĩnh giới yêu ma, tộc cáo bọn họ không thể cãi lại họ, “Tuy nói cung vũ Chưởng môn tiên giới có thể mở cổng Man Hoang, nhưng yêu giới chúng ta khác tiên giới, lệnh của tộc trưởng tộc cáo chúng ta, mỗi lần sử dụng đều mất rất nhiều linh lực, xưa ta chỉ dùng để chữa thương, cho nên cứ cách ba năm mới dùng một lần.”

Thiện Xuân Thu mỉm cười gian tà, “Đa tạ tộc trưởng Hồng Cơ!”

“Mẫu thân, mẫu thân! Mẫu thân xem con dắt ai về này!” Một giọng nói vang lên, Bạch Linh vô cùng phấn khởi kéo Hoa Thiên Cốt chạy vào đại điện.

Hồng Cơ rồi khỏi giường, nói với Thiện Xuân Thu, “Thiện hộ pháp yên tâm, ta sẽ đích thân mở kết giới Man Hoang ra cho ông.” Thiện Xuân Thu chỉ nhẹ gật đầu, sau đó nhìn nàng rời đi.

Hồng Cơ ra đại điện, dang tay ôm lấy Bạch Linh đang chạy đến, cười bảo, “Linh Nhi, con chạy đi đâu vậy?”


Bạch Linh bật cười, lấy hoa Đoạn Trường ra, “Mẫu thân, con đi tìm hoa Đoạn Trường cho mẫu thân, mẫu thân nhìn nè!”

Hồng Cơ kinh ngạc nhìn Bạch Linh, “Linh Nhi à, sao con lấy được nó vậy, đâu phải hoa Đoạn Trường ai cũng có thể dễ dàng tìm thấy đâu?”

Bạch Linh quay đầu, chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, “May mà có nàng nên con mới hái được hoa Đoạn Trường đấy.” Hồng Cơ nhìn Hoa Thiên Cốt, gật đầu cười, Hoa Thiên Cốt cũng cười trở lại.

“Đúng rồi, mẫu thân ơi, nàng là Hoa Thiên Cốt, là đồ đệ của Thượng tiên Kiếm tôn đó!”

Hồng Cơ kinh ngạc ngẩng đầu, sau đấy nhiệt tình kéo Hoa Thiên Cốt ngồi xuống, “Đã sớm nghe tin Kiếm tôn thu nhận một người đồ đệ, không ngờ hôm nay ta có thể gặp con, hơn nữa con còn giúp đỡ con gái của ta, sư đồ hai người thật sự là ân nhân của chúng ta rồi!”

Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng gãi đầu, còn đằng sau đại điện, lúc Thiện Xuân Thu nghe thấy ba chữ Hoa Thiên Cốt, gã bèn nấp để nhìn trộm, quả nhiên là Hoa Thiên Cốt, ánh mắt gã trở nên thâm trầm, trong lòng độc ác thầm nhủ, Hoa Thiên Cốt! Không ngờ lại gặp lại ngươi ở đây, hừ, nhất định ta sẽ khiến người không còn đường về!

Đột nhiên Hoa Thiên Cốt cảm thấy buồn nôn, nàng nghi ngờ đảo mắt quanh đại điện, không phát hiện ra thứ gì, nàng lắc đầu xong tiếp tục tán gẫu với hai mẹ con Bạch Linh.

Đêm đến, Hoa Thiên Cốt đang ngủ say thì đột nhiên ngoài nhà xuất hiện một bóng đen, gã vừa nhấc tay phải, một làn sương đặc u tối lan vào trong phòng Hoa Thiên Cốt, sau đó Hoa Thiên Cốt hôn mê, bấy giờ Thiện Xuân Thu mới hiện thân, “Hừ, Hoa Thiên Cốt, không ai có thể giúp ngươi thoát chết đâu!”

Sáng hôm sau, Thiện Xuân Thu dẫn phạm nhân tới kết giới Man Hoang, Hồng Cơ lấy ra Lệnh tộc trưởng, vận công khai mở kết giới, vì tiêu hao nhiều linh lực cho nên bà vừa thở hổn hển vừa nói, “Thiện hộ pháp, mọi việc còn lại giao cho ông.” Rồi bỏ đi.

Thiện Xuân Thu làm phép, tên phạm nhân kia bỗng biến thành Hoa Thiên Cốt, gã gỡ bỏ thuật chế trụ trên người Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, “Thiện Xuân Thu? Ông định làm gì?”

“Hừ!” Thiện Xuân Thu oán giận, “Ngươi đã phá hỏng nhiều kế hoạch của ta như vậy, lần này thì coi như người sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi lục giới rồi!” Dứt lời, gã đánh một chưởng về phía Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt vội vàng triệu hồi Thanh Tuyền, cắt sợi dây trói quanh người, sau đó đâm một kiếm về phía Thiện Xuân Thu, hai người đánh nhau, Thiện Xuân Thu nhất thời chưa khiến Hoa Thiên Cốt bị thương thì hơi giật mình, không ngờ công lực của Hoa Thiên Cốt lại tiến bộ nhanh như vậy, thật sự là con nhãi này từng bị đinh Tiêu Hồn đóng chốt hay sao?

Thiện Xuân Thu tự biết rằng nếu cứ giằng co mãi thế thì thể nào kết giới Man Hoang sớm muộn gì cũng sẽ khép lại, gã ngẩng đầu nhìn trời, chợt thốt, “Thiều Nguyệt!”

“Cái gì?” Hoa Thiên Cốt ngẩn người, lập tức quay đầu lại nhìn, ai dè trên đó chẳng có ai, nàng còn chưa kịp phản ứng, Thiện Xuân Thu đã đánh một chưởng vào lưng nàng, Hoa Thiên Cốt lảo đảo, còn bùa hộ mệnh của nàng cũng phát ra sấm sét. Tay Thiện Xuân Thu tê dại, song gã không cam tâm, tức thì đá một cước về phía Hoa Thiên Cốt, đẩy nàng vào Man Hoang, sau đó kết giới Man Hoang chậm rãi khép lại.

Thiều Nguyệt đang ngự kiếm phi hành thì bỗng nhiên sấm sét trong cơ thể có phản ứng, cô cả kinh, vội vã truy đuổi theo sấm sét, chạy tới nơi có kết giới Man Hoang. 

— —— —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.