Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 108: Vân Nha


Đọc truyện Bảo Hộ Em Suốt Đời – Chương 108: Vân Nha

Bạch Tử Họa cau mày ngồi trước bàn cờ, lẩm bẩm, “Phải giải được thế cờ thì mới có thể hóa giải trận pháp.” Bạch Tử Họa vừa đánh cờ, vừa quan sát kết giới quanh mình.

Hoa Thiên Cốt bám theo đám đệ tử cung Vô Cấu đi khắp khu rừng, mãi vẫn chưa thấy bọn họ dừng lại, hẳn là bọn họ đang tìm kiếm một thứ gì đó, “Chẳng lẽ là lùng Mị Nhi?” Hoa Thiên Cốt nghĩ vậy.

Đợi đến khi trời hửng sáng, đệ tử cung Vô Cấu mới rút lui, chắc họ quay về bẩm báo với Vô Cấu. Hoa Thiên Cốt đi ra, “Nhất định Mị Nhi đang ở quanh quẩn đâu đây thôi, nếu không đệ tử cung Vô Cấu sẽ không nửa đêm nửa hôm đi vây bắt khu rừng này, có lẽ mình nên báo cáo với sư tôn và Mạn Thiên trước.” Dứt lời, Hoa Thiên Cốt lấy bùa truyền âm ra, ném theo hai hướng.

Bấy giờ, một bóng người màu xám tro bay tới, Hoa Thiên Cốt vội vã nấp sau cây, vén lá ra để nhìn người đang ngự trên cành, sau đó nàng trợn mắt, “Thượng tiên Vô Cấu?”

Có điều Vô Cấu chỉ đứng trên cành cây, không ngừng bấm tay nhẩm tính toán, Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn thắc mắc, “Thượng tiên Vô Cấu đang sử dụng quan vi, chẳng lẽ….” Hoa Thiên Cốt giật mình che miệng, Vô Cấu đã phi thân bỏ đi, Hoa Thiên Cốt chạy ra, dõi theo bóng lưng của y. “Đó là hướng của môn Thiều Bạch.” Xem ra suy nghĩ của nàng đã chuẩn xác rồi, nhất định thượng tiên Vô Cấu sẽ đi tìm Mị Nhi.

Hoa Thiên Cốt mải mốt phi thân đuổi theo, ở  trong một hang núi, bóng hình của Vô Cấu đột nhiên biến mất, Hoa Thiên Cốt vào trong hang, tìm tới tìm lui, “Thượng tiên Vô Cấu đâu rồi nhỉ? Rõ ràng ngài ấy đã vào đây mà?”

Hoa Thiên Cốt tiến vào sâu hơn, ở trong hang, tiếng bước chân trở nên vô cùng rõ rệt, Mị Nhi đang nằm trên một đống cỏ vừa nghe thấy động tĩnh đã hoảng hốt đứng lên lồm cồm bỏ chạy.

Hoa Thiên Cốt trông thấy có một người đang vô cùng chật vật bèn tiến đến kéo Mị Nhi dậy, song nàng còn chưa kịp mở miệng, Mị Nhi đã quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, “Ta van ông, ông bỏ qua cho ta đi, ta van ông đấy, ta van ông…”

Hoa Thiên Cốt thắc mắc, “Cô… không sao chứ?”

Mị Nhi nhận ra kia không phải giọng Vô Cấu bèn ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn Hoa Thiên Cốt, “Ngươi, ngươi là ai vậy?”

“Ta là đệ tử Trường Lưu…” Hoa Thiên Cốt chợt nhớ ra rằng mình đã bị trục xuất, thế nên nàng thay đổi lại thành, “Ta là đồ đệ của Thượng tiên Trường Lưu – Kiếm tôn, tên ta là Hoa Thiên Cốt, cô là Mị Nhi ư?”

Mị Nhi gật đầu, Hoa Thiên Cốt cũng an tâm hơn, “Vệ Tích tỷ tỷ vẫn luôn tìm cô ở khắp nơi đấy.”

“Sư tỷ sao? Tỷ ấy…” Mị Nhi kinh ngạc, nàng không ngờ Vệ Tích vẫn còn nhớ đến nàng.

Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy bên trong hang núi này thực sự bất thường, nàng vội kéo Mị Nhi dậy, “Đừng nói nữa, ở đây không an toàn, mau đi với ta, nhanh lên!”

Hai người vừa mới chạy tới cửa hang thì Vô Cấu bước ra, giọng điệu lạnh lùng, “Đã không còn kịp nữa rồi.”

Hoa Thiên Cốt đứng chắn cho Mị Nhi, “Thượng tiên Vô Cấu…” sau đó nàng quay lại bảo Mị Nhi, “Mị Nhi, cô chạy đi!”

Mị Nhi xoay người bỏ chạy, nhưng chạy được có mấy bước đã bị Vô Cấu đưa tay kéo nàng quay về, Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn tiến đến giao thủ với Vô Cấu. Vô Cấu một tay giữ Mị Nhi nên không tiện giao chiến, y lập tức đánh một chưởng khiến Mị Nhi ngã xuống nôn ra máu. Sau đấy Vô Cấu đấu với Hoa Thiên Cốt, song Hoa Thiên Cốt không phải đối thủ của y, qua vài hiệp, nàng cũng gục xuống.

Vô Cấu kinh ngạc nhìn tay mình, một chưởng vừa mới đánh Hoa Thiên Cốt kia vừa bị phản ngược lại chút tia sấm sét, y hơi giật mình, y đẩy Mị Nhi đi, tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt che ngực, ngẩng đầu lên, “Thượng tiên Vô Cấu, ngài hãy dừng lại đi!”

“Hoa Thiên Cốt, đây không phải chuyện của ngươi!” Vô Cấu chỉ tay về phía nàng.

“Rốt cuộc Mị Nhi đã làm sai chuyện gì mà khiến ngài phải giết cô ấy chứ?”

“Lẽ trời quang minh, Vân Nha là bạn tốt của ả, vậy mà ả lại hại chết nàng, chẳng lẽ ta không được trả thù hay sao?” Vô Cấu giận dữ.

Hoa Thiên Cốt giật mình, “Mị Nhi thân là đệ tử môn Thiều bạch, dù cô ấy có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải do chính môn phái của cô ấy tới đây xử lý, ngài không thể tự ý thi hành bản án riêng! Thượng tiên Vô Cấu, ai cũng mắc lỗi mà, con từng nghe Tôn thượng kể, ngài từng bảo cảm hóa một người phạm phải sai lầm còn quan trọng hơn cả việc giết kẻ đó. Mị Nhi cũng đã chịu sự trừng phạt rồi, cô ấy đã biết lỗi, xin ngài hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa đi!”

Vô Cấu hừ lạnh một tiếng, “Trước kia ta cũng từng cho rằng như vậy, nhưng từ khi Vân Nha chết, ta đã nhận ra tất cả hoàn toàn sai, ta tha thứ cho ả thì có thể thay đổi được gì ư? Sự hối cải của ả ta có thể giúp Vân Nha sống lại sao? Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không tài nào bù đắp nổi, có những tội lỗi, chỉ có chết, mới có thể xóa bỏ!”

Vân Nha là một kẻ trộm, nàng tới Liên Thành cũng là vì muốn đánh cắp sợi dây chuyền Thiên Nhãn làm từ ngọc lưu ly, vậy nên nửa đêm canh ba nàng đã lẻn vào, song lại bị Thành chủ của Liên Thành phát hiện, nhất thời kinh hoảng, nàng đã chạm phải bẫy. Trong nháy mắt, mấy trăm mũi tên bắn về phía Vân Nha, ban đầu Vân Nha còn cản được, dần dà, nàng đành lực bất tòng tâm, bị một mũi tên bắn trúng bả vai.


Mắt thấy một mũi tên còn sót lại đang nhắm thẳng vào nàng, Vô Cấu vội đưa tay dùng lực để chế trụ lại mũi tên kia, sau đó vứt nó xuống đất, Vân Nha thở phào nhẹ nhõm.

Vân Nha đứng giữa đại điện Liên Thành, Vô Cấu ngồi ở trên cao, “Tên ngươi là gì?”

Vân Nha có hơi sợ hãi, “Ta, ta tên là Vân Nha…”

“Thật to gan!” Vô Cấu đột nhiên hét to, Vân Nha sợ hãi quỳ rạp xuống đất, “Dám đột nhập cung Vô Cấu!”

“Thượng tiên bớt giận, ta, ta, ta nghe đồn trong cung Vô Cấu có rất nhiều bảo vật quý giá, đặc biệt còn có chuỗi ngọc lưu ly Thiên Nhãn, chỉ cần mang nó theo bên mình là có thể chữa trị bách bệnh, thế nên ta, ta mới tới trộm, vậy ta… ta có thể cứu giúp rất nhiều người nghèo đang bệnh tật ở ngoài kia.”

Vô Cấu cầm chuỗi ngọc lưu ly Thiên Nhãn trên mặt bàn lên, ném tới trước mặt Vân Nha, “Nhận lấy nó!”

Vân Nha thật sự bị dọa, nàng không dám cầm, Vô Cấu đứng dậy tiến lại gần, “Ta nói ngươi mau nhận lấy nó.”

“Hả?” Bấy giờ Vân Nha mới sợ hãi cầm sợi dây chuyền Thiên Nhãn kia lên, đeo vào cổ, liên tục cầu xin sự tha thứ, “Thượng tiên tha mạng, Vân Nha biết sai rồi, cả đời Vân Nha mới chỉ cướp bóc chín lần, bốn lần thành công, khả năng móc túi lại còn hơn người…” Vân Nha huơ chân múa tay để đếm, “Hai mươi lần nhé, nhưng chỉ có một lần ăn xong không trả tiền, tuy là kẻ cắp, nhưng mà ta, tới tận bây giờ ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương cho người khác, đi ngược lại đạo làm người, Thượng tiên ơi, Thượng tiên đừng giết ta!” Vân Nha dập đầu phát ra cả tiếng.

Vô Cấu nhìn nàng đầy bất đắc dĩ, y không nói gì, dù sao đối phương cũng đã nhận lỗi rồi, giọng điệu của y cũng nhẹ nhàng hơn, “Thương tích trên người ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”

“Dạ?” Vân Nha kinh ngạc, nàng không hiểu sao tự dưng Vô Cấu hỏi vậy.

“Ta hỏi, thương tích trên người ngươi đỡ hơn chút nào chưa?” Vô Cấu mất kiên nhẫn lập lại lần nữa.

Vân Nha chậm rãi ngẩng đầu, nàng quỳ thẳng lưng, nhìn vết thương trên bả vai xong lắc đầu, Vô Cấu giải thích, “Nếu có ai bảo chuỗi ngọc lưu ly Thiên Nhãn có thể chữa trị bách bệnh thì đều là lừa gạt, chuỗi hạt này thật ra chẳng có bất kỳ công hiệu nào, bây giờ ngươi đeo nó lên nhưng thương tích vẫn còn đó đã là minh chứng rõ rệt nhất rồi.”

Vân Nha chợt vỡ lẽ khi nhìn chuỗi ngọc lưu ly Thiên Nhãn, Vô Cấu phất tay, “Đi đi.”

“Dạ?” Vân Nha thắc mắc.

“Ta không muốn nói một câu hai lần.” Dứt lời, Vô Cấu xoay người bỏ đi.

“Thượng tiên ơi!” Vân Nha vội kéo vạt áo Vô Cấu, “Vân Nha vào cung Vô Cấu để ăn trộm, còn đụng phải Thượng tiên, giờ Vân Nha tình nguyện ở lại cung Vô Cấu để làm kẻ hầu người hạ, nhẫn nhục chịu khó, báo đáp lại ân tình của Thượng tiên.”

“Ta không cần, ở đây không thiếu gì đệ tử.”

“Ai da, cơ mà, ta cũng không còn chỗ nào để đi, ta đã phiêu bạt một thân một mình khắp các chốn, ngoại trừ trộm đồ thì chẳng giỏi cái gì, Thượng tiên tốt bụng hãy thu nhận, thu nhận ta đi mà, chỉ cần có miếng cơm ngụm nước thì ta có thể làm được tất cả!”

Vô Cấu động lòng trắc ẩn, cuối cùng y cho Vân Nha ở lại cung Vô Cấu làm nha hoàn. Ban Đầu Vân Nha chẳng làm tốt cái gì, khi quét dọn trong thư phòng của Vô Cấu thì toàn làm rơi đồ, Vân Nha sợ hãi nhìn Vô Cấu, sau đó lập tức nhặt lên, Vô Cấu cũng chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục làm chuyện đang dang dở.

Cứ thế, thời gian thấm thoát trôi qua, mặc dù Vân Nha vẫn còn phạm phải chút sai sót lặt vặt, song trên cơ bản đã quen thuộc hết việc ở cung Vô Cấu, thi thoảng khi đi ngang qua đình viện mà nhìn thấy Vô Cấu đang tu luyện, nàng sẽ tức thì lén lén lút lút nấp đi để ngắm y, thi thoảng lại mỉm cười. Một ngày, Vân Nha ngồi trong đình nắm chút bùn đất, nặn ra một hình thù người vô cùng sống động, trên tay còn cầm xuống sách, tựa như một vị công tử nho nhã, lịch thiệp.

Vô Cấu đi ngang qua thấy bóng lưng Vân Nha như đang làm chuyện gì đó, y hơi dừng lại, chỉ ngẩn người chốc lát sau đó vội hoàn hồn rồi bỏ đi.

Vân Nha đặt tượng đất mới nặn xong lên bàn sách trong thư phòng Vô Cấu, lúc này một đệ tử trong cung đi tới, Vân Nha mải mốt đứng dậy, đứng một bên pha trà cho Vô Cấu.

Vô Cấu ngồi trên ghế, vị đệ tử kia chắp tay lại, “Thành chủ, hiện tại trước mắt vẫn chưa có bất kì tin tức nào từ kinh Tứ Hoang.”


“Tiếp tục điều tra, không thể có chuyện không có bất kỳ đầu mối nào như vậy, chú ý một chút chiều hướng của đương kim các phái, nếu như có ai tu vi đột nhiên thăng tiến thì lập tức bẩm báo.”

“Dạ vâng!” Đệ tử kia chắp tay lùi ra.

Vân Nha nhìn Vô Cấu tới ngồi trước bàn thì mong đợi vô cùng. Vô Cấu vừa nhấc mắt đã trông thấy bức tượng đất ở góc bàn, y lại thu mắt lại, mặt không cảm xúc, sau đó cầm bút lên vẽ tranh.

Vân Nha hơi thất vọng, nàng bưng trà đến, còn cố ý ngồi chồm hỗm bên cạnh bức tượng bùn kia, “Thành chủ, mời uống trà.”

Vô Cấu đặt bút xuống, uống một hớp trà, Vân Nha bèn hiếu kỳ, “Kinh Tứ Hoang là gì vậy ạ?”

Vô Cấu không đáp, y chỉ tiếp tục nâng bút lên vẽ tranh, Vân Nha vội cúi đầu, “Thật xin lỗi, Vân Nha không nên lắm mồm.”

Vô Cấu vừa vẽ vừa nói, “Kinh Tứ Hoang là một bí tịch truyền đời của cung Vô Cấu tại Liên Thành, chia ra làm bốn cuốn, nếu tu luyện nó thì có thể tăng công lực trong thời gian ngắn, tuy nhiên khi bị cắn ngược trở lại sẽ vô cùng nặng nề.”

“Oa, lợi hại như vậy sao,” Vân Nha kinh ngạc, “Vậy không phải người người đều thèm khát hay sao, cứ thoải mái luyện tập một tí là có thể trở thành cao thủ đại cao thủ.”

“Già néo đứt dây, chuyện gì thì cũng có cái giá của nó, sau khi tu luyện kinh Tứ Hoang, thọ mệnh của người đó sẽ không vượt quá năm bốn mươi tuổi, cho nên ta đã nghiêm lệnh cấm các đệ tử không được phép luyện, ai ngờ nhiều năm trước nó lại bị bốn kẻ mặt đồ đen cướp đi, ta vẫn luôn tìm kiếm, đến nay vẫn chưa tìm lại được.”

“Hóa ra thành chủ vẫn luôn lo âu về chuyện này…”

Vô Cấu nghiêng đầu nhìn Vân Nha, trùng hợp trông thấy luôn cả bức tượng đất trước mặt nàng, y lại cúi đầu vẽ tiếp, “Vân Nha, ngươi tới cung Vô Cấu đã được bao lâu rồi?”

“Thưa thành chủ, hình như cũng sắp được hai năm.” Vân Nha vui vẻ đáp.

Vô Cấu đặt bút xuống, nói với vẻ trịnh trọng, “Ngươi nhớ kĩ, trong cung Vô Cấu thì có thể nói bậy bạ, cũng có làm thoải mái hành động, không ai giới hạn những việc người muốn,” Vô Cấu nhìn về phía bức tượng đất, “Nhưng tuyệt đối không được phép có suy nghĩ không an phận, nếu không, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi cung Vô Cấu!”

Vân Nha thầm cả kinh, nàng vội vã cúi đầu sợ hãi, “Vân Nha không dám, thành chủ thứ tội.”

Mấy ngày sau, Vân Nha không dám để lộ chút tình cảm nào trước mặt Vô Cấu nữa, nàng vẫn nhất mực cung cung kính kính làm một nha hoàn. Cho đến một tối, Vô Cấu đang dùng bữa trong cung thì có một đệ tử tiến đến rót rượu cho y, Vân Nha bưng trái cây đi tới, không ngờ sơ ý té ngã, hét lên một tiếng.

Vị đệ tử rót rượu cho Vô Cấu đi đến trước mặt nàng, nổi giận, “Ngươi tới đây cũng đã lâu mà sao vẫn bất cẩn như vậy hả, còn không mau nhận phạt đi.”

Vân Nha luống cuống nhặt trái cây trên nền đất, lúc bấy giờ vị đệ tử vừa mắng nàng đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng Vô Cấu với vẻ mặt độc ác, Vân Nha ngửa lên trông thấy hắn rút ra một thanh đoản kiếm hòng đâm Vô Cấu.

“Thành chủ cẩn thận!” Vân Nha hành động nhanh hơn suy nghĩ, nàng xông tới chắn sau người Vô Cấu.

Vô Cấu quay lại đánh một chưởng về phía đệ tử kia, tay đệ tử định hành thích y lập tức ngã xuống đất chết tươi. Y ôm lấy Vân Nha, trên tay chưa gì đã trông thấy máu tươi, “Ngươi làm cái gì vậy hả, giờ đây đâu còn mấy người có thể làm hại đến ta chứ?”

“Đúng nhỉ,” Vân Nha chợt nói, sau đó nàng không tự chủ được nhích lại gần, “Ta nhất thời rối quá nên quên mất,” Vô Cẩn hơi ngẩn người, “Không sao, ta nợ thành chủ một kiếm, coi như một kiếm này trả lại cho ngài là được rồi.” Dứt lời, Vân Nha ngất xỉu, Vô Cấu nhíu mày, trái tim như đã bị chạm sâu vào nơi tận cùng.

Mấy ngày sau Vân Nha mới tỉnh dậy, nàng ngồi lên quan sát cách bài trí bên trong mới nhận ra đây không phải phòng mình, khi nàng còn đang thắc mắc nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên trông thấy Vô Cáu đang ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía nàng.

Hóa ra đây là phòng của thành chủ, Vân Nha thấy cõi lòng ngập tràn ấm áp, “Thành chủ ơi, Thành chủ…”


Vô Cấu đang ngồi ngắm bức tượng đất Vân Nha tặng cho y, nghe được thanh âm của Vân Nha, y vội giấu bức tượng vào trong ống tay áo, sau đó đi tới, “Thương thế của ngươi khá hơn chưa?”

“Khá hơn chút rồi.” Vân Nha gật đầu.

Vô Cấu chắp hai tay sau lưng, hồi tưởng lại, “Trước kia ta có bốn người bạn tốt, Tử Huân, Đàn Phàm, Đông Hoa, và cả Tử Họa, năm người chúng ta du hành khắp nhân gian, trừ yêu diệt ma, bắt rất nhiều kẻ tội ác tày trời phải trả giá, cũng biết, nhất định họ sẽ báo thù bọn ta. Thuở mới bắt đầu, để trừ gian diệt ác, khi giết người, ta tuyệt đối sẽ không nương tay, không phải là vì ta ghét cái ác như Đàn Phàm với Đông Hoa, mà là bởi ta căn bản không hề quan tâm đến sự sống chết của những người đó. Cho tới một lần, ta tiện tay tha cho một người, người đó đã ăn năn hối cải, sau đó vào thời điểm ta gặp nguy, người đó đã ra tay giúp ta.”

Vân Nha bật cười, “Cho nên thành chủ mới luôn cứu người, để cho người ấy có cơ hội sửa đổi sao.”

“Đúng, ” Vô Cấu xoay người đi, “Nhưng cũng không hẳn, đối với Tử Họa, Đàn Phàm, Đông Hoa, Tử Huân mà nói, việc khó làm nhất vẫn là buông xuôi, còn ta… lại là nắm lấy,”  Vô Cấu hít một hơi thật sâu, “Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, còn bây giờ thì nghỉ ngơi đi.” Vô Cấu nói xong bèn bỏ đi.

Vân Nha vẫn chưa kịp đáp thì Vô Cấu đã rời khỏi căn phòng, nàng suy ngẫm lại những gì Vô Cấu vừa nói. Khi Vô Cấu ra khỏi phòng, y liền lấy bức tượng đất giấu trong ống tay áo ra, nhìn nó chốc lát rồi đặt lại lên bàn, ở đúng vị trí Vân Nha từng để trước kia.

Về sau, Vân Nha luôn ở bên Vô Cấu để hầu hạ y, thời điểm Vô Cấu tĩnh tọa tu luyện, nàng cầm quạt xếp quạt cho y. Đến lúc nàng ngáp nguyên ngày, không thể ngăn cản cơn buồn ngủ, nàng mới ngủ gật luôn trên lan can, chiếc quạt trong tay cũng tuột xuống, rơi lên nền đất.

Tiếng chiếc quạt rơi quấy rầy Vô Cấu, y mở mắt ra, trông thấy chiếc quạt xếp trên đất, ngẩng đầu lên lại thấy Vân Nha đã dựa lan can ngủ, y đứng dậy tới trước mặt Vân Nha, Vân Nha ngủ gật gù trông cứ như con gà con mổ thóc, y không khỏi khẽ mỉm cười.

Một ngày, Vân Nha tay cầm bình hoa, nàng cắm những bông hoa nàng vừa mới hái về, ngửi hương thơm, tâm trạng nàng khoái trá vô cùng, bước vào thư phòng của Vô Cấu, đặt bình hoa lên bàn. Vô Cấu đang đọc sách, cũng không ngẩng đầu, nói, “Vân Nha, lấy Kinh thi cho ta.”

“Vâng.” Vân Nha gật đầu, sau đó nàng xoay người tới bên giá sách tìm Kinh thi, nàng tìm tới tìm lui, không cẩn thận đánh rơi một chiếc hộp gấm trên giá sách, Vô Cấu chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, cũng không bận tâm gì nhiều.

Vân Nha mải mốt ngồi xuống, cất hết đồ rơi bên ngoài vào trong hộp, nhìn viên đá Nghiệm Sinh đang phát sáng, Vân Nha giật mình há hốc mồm, nàng vội vàng chạy tới bên Vô Cấu, cầm viên đá Nghiệm Sinh, thắc mắc, “Thành chủ, sao đá Nghiệm Sinh của ngài lại nhấp nháy thế này?”

Vô Cấu đặt sách xuống, nâng viên đá Nghiệm Sinh lên, cõi lòng dậy sóng, Vân Nha là kiếp sinh tử của ta ư? Vân Nha không hiểu sao Vô Cấu cứ nhìn mình, không ngờ lúc lâu sau, Vô Cấu bỗng trở nên lạnh lùng, đuổi nàng ra khỏi cung Vô Cấu.

Vân Nha nhất mực quỳ ở ngoài cung, dù bên ngoài trời mưa nặng hạt, dù nàng có quỳ bao lâu chăng nữa, từ đầu chí cuối, Vô Cấu vẫn không hề nhìn nàng, đệ tử cung Vô Cấu ném hành lý cho Vân Nha, “Thành chủ đã dặn, sau này không được cho phép cô được bước vào cung Vô Cấu nửa bước.” Vân Nha đau lòng bật khóc thút thít giữa cơn mưa.

Vô Cấu cũng chẳng bình tĩnh gì, giữa đêm, y lại thức dậy vì một cơn ác mộng, đã đuổi Vân Nha đi một đoạn thời gian rồi, y vẫn chưa thể buông xuôi.

Một ngày, y ngồi trước bàn, cầm bức tượng đất lên ngắm, tay cũng dịu dàng vuốt ve, y nhớ rằng Vân Nha đã nặn bức tượng này ở trong đình, lúc ấy mặt nàng còn dính đầy bùn nữa, y nghĩ một lát xong mỉm cười.

Bấy giờ một đệ tử bước tới, tỏ vẻ nghiêm trọng, “Thành chủ, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.”

Vô Cấu tiếp tục ngắm bức tượng đất, không thèm ngẩng đầu lên, “Nói đi!”

“Vừa rồi có đệ tử bẩm áo lại, đá Nghiệm Sinh của Vân Nha… sáng nay… đã tắt sáng.”

“Cái gì?!” Vô Cấu sợ hãi bật dậy, bức tượng đất trên tay y cũng tuột xuống đất, vỡ tan tành.

Mị Nhi trong hang núi nghe xong bỗng cười vang, “Hóa ra không phải vì ngọc lưu ly Thiên Nhãn, mà lại vì kiếp sinh tử!”

Hoa Thiên Cốt đứng lên, thắc mắc, “Kiếp sinh tử sao? Kiếp sinh tử là gì vậy?”

Mị Nhi nhìn Vô Cấu, cười nhạo, “Kiếp sinh tử ư, nó là một kiếp thống khổ, một kiếp tang thương, nói trắng ra thì, kiếp sinh tử không phải là một kiếp, mà là một ngươi, một khi đã gặp, thì không thể tránh né, cuối cùng rồi cũng sẽ điên rồ thành ma, thân bại danh liệt. Không ngờ, kiếp sinh tử của ông lại là Vân Nha? Hừ, cho nên ông mới đuổi nàng ra khỏi cung Vô Cấu, Vân Nga ngốc nghếch ấy, đến chết vẫn cho rằng mình đã làm sai…” Mị Nhi nhớ tới Vân Nha thì lại đau lòng.

“Người sai chính là ngươi!” Vô Cấu tức giận chỉ tay về phía Mị Nhi.   

Mị Nhi áy náy cúi thấp đầu, nhớ lại chuyện lúc ấy, khi đó ở môn Thiều Bạch, nàng trông thấy sư phụ của mình nửa đêm canh ba lại lén lén lút lút, thần thần bí bí bước vào phòng cùng ba người đàn ông, nàng nhất thời tò mò bèn lẻn theo vào, thế nhưng lại phát hiện trong phòng chẳng có ai.

“Rõ ràng bọn họ vào rồi mà nhỉ, sao lại không thấy ta? Sư phụ đâu mất tiêu rồi?” Mị Nhi thắc mắc, thế là nàng trốn sau cây cột rồi ngủ quên.

Đến khi có tiếng cửa mở vang lên, Mị Nhi mới choàng tỉnh, nàng ló đầu nhìn, phát hiện thấy Nhạn Đình Sa cùng ba người đàn ông bước ra từ sau một bức tường, nàng vội che miệng và mũi của mình, tránh để bọn họ phát hiện.


Bọn họ đi xong, Mị Nhi mới đi ra, ban nãy nàng có thấy Nhạn Đình Sa xoay tròn một chiếc lư, thế là nàng cũng bắt chước, bức tường lập tức chuyển động, để lộ đường cho Mị Nhi đi vào.

Bên trong căn phòng bí mật là một nơi để luyện công, Mị Nhi nghi hoặc, “Chẳng lẽ đây lại là nơi luyện công sao?”

Mị Nhi kiểm tra khắp mật thất, chỉ một một mặt tường khắc điêu khắc, quan sát kĩ lưỡng hơn, còn có thể tìm ra một cái lỗ ẩn, nàng mở lỗ ra, bên trong là một quyển sách, trên đó viết kinh Tứ Hoang cuốn ba, Mị Nhi giật mình, “Đây chẳng phải là…” Nàng suy nghĩ chốc lát xong trả sách về chỗ cũ.”

Vân Nha thương tâm ngồi khóc tỉ tê dưới tàng cây, Mị Nhi thay trang phục xong ra gặp nàng, vừa vào rừng đã nghe thấy tiếng khóc của Vân Nha bèn vội vàng chạy tới bên nàng, lo lắng hỏi, “Vân Nha à? Vân Nha, Vân Nha, cô làm sao thế? Ai dám bắt nạt cô, cô mau nói ta nghe, Vân Nha…”

Vân Nha nức nở, “Thành chủ, ngài trục xuất ta rồi.”

Mị Nhi hơi giật mình, sau đó nàng an ủi, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, trục xuất thì trục xuất, ai thèm gì cái cung Vô Cấu của ông ta chứ, cùng lắm thì cô tới môn Thiều Bạch đi, nhất định sư phụ sẽ đồng ý thu nhận cô thôi.”

Vân Nha lắc đầu, “Cảm ơn cô, Mị Nhi, cung Vô Cấu như nhà của ta vậy, ta sinh ra là người của cung Vô Cấu, chết đi cũng là quỷ của cung Vô Cấu.”

Mị Nhi thấy thế cũng hiểu khuyên nhủ là vô dụng, nàng lo lắng nói, “Thế giờ cô định làm gì hả?”

“Ngọc lưu ly Thiên Nhãn đã bị mất, chắc chắn thành chủ hiểu nhầm là do ta đánh cắp rồi.” Vân Nha kéo tay Mị Nhi, “Ta tin rằng chỉ cần ta có thể tìm lại được nó thì nhất định sẽ giải được oan, đến lúc ấy ta sẽ được quay trở lại cung Vô Cấu, trở lại bên người thành chủ!”

“Cái gì?” Mị Nhi kinh ngạc, “Cô định đi tìm ngọc lưu ly Thiên Nhãn ư? Nhưng mà, tìm ở đâu đây?”

“Dù có phải lật hết cả thế gian, ta cũng phải tìm cho bằng được.” Vân Nha quyết tâm.

Đột nhiên Mị Nhi lại thoáng có một ý tưởng, nàng hơi do dự, song cuối cùng cũng không thể chống cự lại dục vọng của chính mình, “Vân Nha này, cô nói xem… ngọc lưu ly Thiên Nhãn với kinh Tứ Hoang, thì cái nào quan trọng hơn?”

“Ta cũng không biết, chắc là kinh Tứ Hoang.” Vân Nha vừa khóc vừa đáp.

Mị Nhi thầm vui mừng. “Ta có tung tích của kinh Tứ Hoang đấy, cô có muốn biết không?”

Vân Nha ngẩng đầu giật mình, “Hả? Có thật không?”

Mị Nhi gật đầu, Vân Nha mừng rỡ, “Nếu có thể tìm được lại kinh Tứ Hoang, lập công chuộc tội, nói không chừng thành chủ sẽ tha lỗi cho ta, Mị Nhi à, mau nói cho ta biết đi!” Vân Nha nhìn Mị Nhi đầy mong đợi.

Mị Nhi bèn đáp, “Ta đã quan sát rồi, kinh Tứ Hoang gồm có bốn quyển, chia ra ở chỗ sư phụ ta và ba vị Chưởng môn phái khác.”

“Sư phụ cô ư?”

“Dù cho chúng ta có hợp lực thì cũng không phải đối thủ của bất cứ ai trong số bọn họ, cho nên biện pháp duy nhất là…” Mị Nhi nhìn Vân Nha, ý thì không cần nói cũng biết.

Vân Nha hiểu ý Mị Nhi, nàng tỏ ra kiên định, “Ta sẽ đi trộm nó về!”

Đêm đấy, Vân Nha diện một thân áo đen, đột nhập môn Thiều Bạch, dưới sự chỉ dẫn của Mị Nhi, nàng vào phòng Nhạn Đình Sa, mở cửa mật thất, lấy đi quyển kinh Tứ Hoang. Song ngay khi vừa mới ra khỏi cửa phòng, nàng lập tức bắt gặp Nhạn Đình Sa cùng cả ba vị Chưởng môn kia đang đi vào, Mị Nhi thì vừa nghe thấy tiếng động đã nấp vào trong căn phòng bí mật, không dám ló mặt ra.

Thế là cả bốn liên hiệp đối phó với Vân Nha, đương nhiên Vân Nha không phải là đối thủ của bọn họ, tuy nhiên nàng cố sống cố chết không chịu buông quyển kinh Tứ Hoang, mang theo thương tổn nặng nề thoát ra khỏi môn Thiều Bạch.

Mị Nhi thấy Vân Nha bị thương nặng thì thất kinh, lo lắng không thôi, nàng thừa dịp đám người Nhạn Đình Sa đuổi theo Vân Nha để chạy đi, tìm Vân Nha, “Vân Nha ơi, Vân Nha…”

Cuối cùng trong một bụi cỏ, nàng trông thấy cánh tay của Vân Nha, Mị Nhi chạy tới, đỡ Vân Nha ngồi dậy, “Vân Nha ơi, Vân Nha, cô sao vậy? Cô cố gắng lên đi mà, Vân Nha!”

Vân Nha thở hổn hển, nàng ôm quyển kinh Tứ Hoang vào lồng ngực, vui vẻ bảo, “Ta, ta thành công rồi, cơ mà, giờ nhìn lại, ta lại không thể quay về cung Vô Cấu được nữa,” Mị Nhi đau lòng nhìn Vân Nha, Vân Nha đưa quyển kinh Tứ Hoang cho nàng, “Mị Nhi này, cô nhất định, nhất định phải giúp ta… giao vật này cho, cho thành chủ.”

Mị Nhi gật đầu, Vân Nha dõi mắt nhìn theo phương trời nơi có Vô Cấu, “Mong rằng… ngài sẽ… tha thứ… cho ta…” rồi nhắm mắt lại, vùi mặt trên vai của Mị Nhi, khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ không cam lòng.

— —— ——–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.