Đọc truyện Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người – Chương 91: Ẩu Đả
Sau khi có Đúc Hồn, Thịnh Vũ Ca tu luyện thần tốc, trong vòng ba ngày học được ngự kiếm phi hành, khoe ra với Trần Nhan Linh thật lâu.
Trần Nhan Linh quán triệt hình tượng một lòng tu hành của nguyên thân, chuyên tâm tu luyện, ngẫu nhiên mang nữ chính xuống núi du lịch, hành hiệp trượng nghĩa
Sáng sớm, Thịnh Vũ Ca đứng chờ trong viện Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh vừa ra, nàng liền tươi cười chạy tới.
Khúc Duyệt vừa vào sân liền thấy cảnh này, không cấm tặc lưỡi: “Sư tỷ, tiểu tuỳ tùng này của ngươi còn phụ trách hơn ta, mỗi ngày trời mới sáng liền tới, chỉ kém không ở ngay trong viện ngươi.”
Trần Nhan Linh mặt không cảm xúc gật đầu: “Ừm, các ngươi chuẩn bị hết chưa?”
“Chuẩn bị hết rồi! Đại sư tỷ!” Người trả lời nàng là Sở Thanh mới chạy vào, nàng là vị tiểu đồng bọn cùng Thịnh Vũ Ca thi vào nội môn.
Tính cách Sở Thanh khá giống Thịnh Vũ Ca, suốt ngày thích xoay chuyển nơi nơi, chẳng qua lá gan nàng không lớn bằng Thịnh Vũ Ca, còn biết tránh nặng tìm nhẹ, làm việc coi như ổn trọng.
Trước khi đi, Trần Nhan Linh liếc nhìn viện Chử Giáng.
Cửa viện đóng chặt, nhìn như chủ vắng nhà.
Lần này bọn họ xuống núi là để chi viện đệ tử đóng giữ ở Hoàng cốc.
Mỗi môn phái tu tiên đều có lãnh thổ do mình quản lý, Hoàng cốc là chỗ tận cùng Vô Uyên môn, cả ngày lẫn đều đều sương mù dày đặc.
Mấy ngày trước có đệ tử nơi đó gửi tín hiệu cầu viện, chuyện là trong Hoàng cốc thường có lữ nhân mất tích, ngay cả đệ tử đóng giữ cũng liên tiếp bặt tăm, chúng đệ tử còn lại đều vô cùng bất an, liền xin tổng bộ Vô Uyên môn cầu viện.
Không Trần lệnh cho ba vị Trần Nhan Linh, Khúc Duyệt, và Mạnh Tử Đạm lĩnh ba tiểu đệ tử đi Hoàng cốc chi viện.
Lúc bốn người Trần Nhan Linh tới cổng Vô Uyên môn, Mạnh Tử Đạm chờ đã lâu.
Hắn một thân lam sam, tuấn dật phi phàm, người tu tiên không giống đánh đánh giết giết, mà càng giống văn nhân đọc đủ thứ thi thư.
Nàng không biết Mạnh Tử Đạm và Thịnh Vũ Ca tiếp xúc được bao nhiêu, nhưng xem độ hảo cảm của Mạnh Tử Đạm với Thịnh Vũ Ca, phỏng chừng hắn đã luân hãm.
Theo hệ thống hồi báo, Mạnh Tử Đạm đã có 80 điểm hảo cảm với nữ chính.
Độ hảo cảm cao như vậy, Trần Nhan Linh không thể không thừa nhận, quầng sách nữ chính thật sự quá cao cường.
Năm người đứng chờ người cuối cùng.
Tống Hạo An khoan thai tới muộn, sắc mặt lạnh nhạt, rất giống người ta nợ hắn tiền.
Thịnh Vũ Ca ghé sát Trần Nhan Linh nhỏ giọng phun tào: “Mọi người chờ hắn lâu như vậy, thật coi mình là đại thiếu gia.”
Tống Hạo An không thèm nhìn ai, giọng bằng phẳng nói: “Đi thôi.”
Lần này xuống núi do Mạnh Tử Đạm mang đội, tuy tu vi hắn kém Trần Nhan Linh một chút, nhưng vẫn là Đại sư huynh danh xứng với thực, không giống Đại sư tỷ trên danh nghĩa như Trần Nhan Linh.
Ngoại trừ chuyện liên quan đến Thịnh Vũ Ca, nàng chỉ quan tâm việc tu hành của mình, hoàn toàn không để ý quản lý tông môn.
Tống Hạo An nhìn Thịnh Vũ Ca đứng bên người Trần Nhan Linh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều, nhưng cũng không có chủ động tới gần.
Thịnh Vũ Ca mặt đầy chấm hỏi, nàng quay đầu hỏi Trần Nhan Linh: “Sư tỷ, hắn nhìn ta làm gì? Thật ớn cả người.”
Trần Nhan Linh khắc chế ý muốn trợn mắt.
Nhìn ngươi làm gì, thích ngươi chứ còn gì!
Nàng thầm gọi hệ thống.
“01, kiểm tra độ hảo cảm của Tống Hạo An với nữ chính.”
【 Theo kết quả kiểm tra, độ hảo cảm của Tống Hạo An với nữ chính là 60.
】
Sáu người cùng xuống núi, mang đủ lộ phí, bên đường trọ trong khách điếm bình thường.
Danh tiếng đại phái tu tiên giống Vô Uyên môn trong dân gian là cực tốt, nhưng nhiệm vụ của bọn họ lần này không thích hợp gióng trống khua chiêng, vì vậy trọ ở khách điếm cũng thật bình thường.
Đây là khách điếm lớn nhất trong phạm vi mười dặm, các lữ khách đều ở trọ nơi này.
Lúc đám người Trần Nhan Linh tới, phòng cho khách đã không còn nhiều, chỉ có ba gian.
Bọn họ đành phải ở chung phòng, lần lượt là Trần Nhan Linh và Khúc Duyệt, Thịnh Vũ Ca và Sở Thanh, cuối cùng là Mạnh Tử Đạm và Tống Hạo An.
“Sư tỷ, đêm nay ta ngủ dưới đất được rồi.” Khúc Duyệt lấy đêm chăn ra từ ngăn tủ trong phòng.
Trần Nhan Linh lắc đầu: “Không cần, ngươi ngủ giường đi, đêm nay ta đả tọa là được.”
Dứt lời, nàng cầm lấy chăn trong lòng Khúc Duyệt, trải trên đất, vén vạt áo ngồi xuống, dáng vẻ nghiễm nhiên đã nhập định.
Sau khi kết đan, người tu tiên không cần ăn cơm, chỉ cần cách nửa tháng dùng một viên Tích Cốc đan là được.
Nhưng Trần Nhan Linh không thích Tích Cốc đan, mỗi ngày vẫn tự mình làm đồ ăn.
Tuy trù nghệ nàng tầm thường, nhưng trong thế giới tu tiên mọi người đều ăn Tích Cốc Đan, trù nghệ nàng lại coi như tinh vi.
Thịnh Vũ Ca có khi vì cọ ăn, cố ý tới thỉnh giáo nàng kiếm thuật, kỳ thật là muốn ké một bữa cơm chiều.
Đôi lúc Chử Giáng ngửi được mùi sẽ mở miệng trào phúng một hai câu, nhưng Trần Nhan Linh cảm thấy nàng chính là đang ghen, cũng kêu nàng tới nếm thử, vốn tưởng Chử Giáng sẽ ngạo kiều không thèm, không ngờ Chử Giáng thế nhưng phất váy ngồi vào bàn ăn.
Mấy ngày nay Chử Giáng đi sớm về trễ, hai người ít khi gặp mặt, lúc gặp cũng chỉ vội vàng liếc nhau một cái, không kịp nói lời nào.
Hôm nay lúc nhóm Trần Nhan Linh rời đi, Chử Giáng cũng bặt tăm, Trần Nhan Linh nghi ngờ nàng đang tiến hành nhiệm vụ bí mật.
Sau khi Chử Phong tới Vô Uyên môn thương lượng với Văn Phù, Chử Giáng liền vô cùng bận rộn, hai chuyện này hẳn có liên hệ.
Hệ thống cũng không xuất hiện, hệt như nếu nữ chính không gặp vấn đề, nó liền không tồn tại vậy.
Đột nhiên, hệ thống kêu to.
【 Cảnh cáo, nữ chính tao ngộ nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng chi viện! 】
Đúng lúc này, một giọnng khác vang lên.
“Sư tỷ,” Khúc Duyệt vội vàng nói, “Dưới lầu xảy ra chuyện.”
Trần Nhan Linh mở mắt, sắc trời đã tối, xem ra nàng đã đả tọa nửa ngày.
“Chuyện gì?”
“Bọn tiểu sư muội xuống dưới lầu gọi đồ ăn, không ngờ bị người ta khiêu khích.”
Trần Nhan Linh đứng dậy cùng Khúc Duyệt ra cửa, đi qua hành lang, nhìn về phía đại đường dưới lầu.
Trong đại đường, bàn ghế ngã lăn đứt đoạn, Thịnh Vũ Ca và Sở Thanh lưng tựa lưng cầm kiếm, một đám nam nhân áo quần lôi thôi vây quanh các nàng chém trái chém phải, vui cười thăm dò.
“Thật ngon! Thật cay!” Một tên râu ria xồm xoàm cầm hai thanh loan đao, liếm sống đao cười nói.
Thời gian qua, Trần Nhan Linh đã tu luyện tới Kết Đan trung kỳ, coi như vô cùng nhanh.
Thịnh Vũ Ca thì đã Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng kinh nghiệm hực chiến không đủ, bị đám côn đồ kia đùa bỡn như con khỉ.
Trần Nhan Linh còn chưa ra tay, Mạnh Tử Đạm và Tống Hạo An đã rút kiếm nhảy vào vòng chiến đấu.
Tu vi Tống Hạo An hẳn chỉ là Trúc Cơ, nhưng Trần Nhan Linh càng nhìn càng thấy hắn không giống Trúc Cơ.
Nhóc con này đang giả heo ăn thịt hổ?
Người có thể che giấu tu vi của mình ít nhất cũng phải là đại lão cảnh giới Hóa Thần, nhưng nếu Tống Hạo An là Hóa Thần kỳ, mấy tên tép riu này làm gì ngăn được hắn?
Tu vi Mạnh Tử Đạm cao hơn Tống Hạo An nhiều, nhưng hai người đối địch đám côn đò thế mà lại phân biệt không phân thắng bại.
Có bọn họ gia nhập, áp lực bên Thịnh Vũ Ca giảm bớt rất nhiều.
Vừa rồi Khúc Duyệt còn sắc mặt nôn nóng, giờ lại bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Không ngờ thực lực sư đệ mạnh như vậy.”
Trần Nhan Linh thấy bọn họ bị đè ép về nhân số, càng ngày càng lộ nhược thế, nàng bèn rút kiếm phi thân xuống lầu, gia nhập chiến cuộc.
Trần Nhan Linh thẳng tắp xông về phía nam nhân cầm song đao.
Hắn tu vi không thấp, ít nhất cũng là Trúc Cơ, thân pháp lại linh hoạt, Mạnh Tử Đạm vài lần muốn công kích đều bị hắn xảo diệu tránh thoát.
Trần Nhan Linh muốn thu thập một tên Trúc Cơ kỳ quả thật quá dễ dàng, cộng thêm thân pháp lợi hại, nàng liền tốc chiến tốc thắng.
Lúc song đao bị đánh bay, nam nhân nhanh chóng móc ra một cái bao nhỏ.
Nếu là nguyên thân, có lẽ đã bị ám hại, nhưng Trần Nhan Linh dù gì cũng là người từng bị ám vô số lần, làm sao bị động tác nhỏ của hắn hù dọa.
Trần Nhan Linh tay trái tạo thành trảo, trực tiếp chế trụ yết hầu hắn, đồng thời nín thở, tay phải cầm kiếm bổ lên tay người nọ, nguyên cánh tay thô tráng cầm bao của hắn liền rơi xuống, bột phấn vàng đổ đầy đất.
Người nọ thảm thiết chói tai kêu lên, mọi người trong lòng chấn động.
Người tu tiên thiện dùng pháp thuật, hiếm thấy ai giống Trần Nhan Linh dứt khoát tự mình chém đứt nguyên cánh tay kẻ địch như vậy.
Thấy lão đại bại trận dưới tay Trần Nhan Linh, đám còn lại bắt đầu luống cuống, bọn Thịnh Vũ Ca nhân cơ hội này đánh ngã vài người.
Trần Nhan Linh bắt được tên cầm đầu Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cũng không mở miệng bảo thủ hạ của hắn dừng tay, mà chỉ khóa yết hầu hắn, nhảy trở về lầu hai.
Nàng lấy ra dây Phược Tiên từ túi Càn Khôn trói chặt người này, treo trên xà nhà, sau đó đứng yên trước lan can, khí định thần nhàn mà quan sát chiến cuộc.
Khúc Duyệt thăm dò hỏi: “Sư tỷ làm gì vậy? Không đi giúp mấy người sư huynh sao?”
Trần Nhan Linh lắc đầu: “Đấu pháp của sư huynh quá quân tử, sư đệ thì quá lỗ mãng, Vũ Ca thân pháp quá chậm, kiếm thuật còn mới lạ, Sở Thanh tốt hơn một chút, nhưng kinh nghiệm không đủ, tu vi quá thấp.
Nhân dịp này để bọn họ luyện tập đi.”
Trên khuôn mặt tú mỹ của Khúc Duyệt hiện lên vẻ hưng phấn, chớp mắt biến mất, nhưng vẫn bị Trần Nhan Linh chú ý.
Trần Nhan Linh đè xuống nghi ngờ trong lòng, làm bộ như không có việc gì mà nhìn trận chiến.
Lúc Khúc Duyệt cắt đứt nàng đả tọa sắc mặt thật hoảng loạn, nhưng giờ lại như đứng ngoài cuộc, có hơi khác thường.
“Sư tỷ nói rất đúng, nhưng mà nhiều người như vậy có phải quá nguy hiểm cho mấy người sư huynh không?”
Tầm mắt Trần Nhan Linh luôn đặt trên người Thịnh Vũ Ca, nàng thời thời khắc khắc chú ý an nguy của Thịnh Vũ Ca, nhưng nàng lại không có ý muốn ra tay.
Tuy vậy, ở góc độ Khúc Duyệt không nhìn thấy, tay Trần Nhan Linh giấu trong ống tay áo, hai ngón khép lại, chuẩn bị sẵn sàng bấm quyết.
Không thể không nói, tu vi Tống Hạo An không theo kịp Mạnh Tử Đạm, nhưng giết người lại vô cùng thuận tay.
Mấy người Mạnh Tử Đạm đánh bại kẻ địch xong liền thu kiếm, mà Tống Hạo An thì tất sẽ tiến lên bổ đao, đao đao cắt cổ.
Người trong đại đường càng ngày càng ít, Thịnh Vũ Ca ban đầu chỉ dám phòng ngự, dần dần cũng ra tay giải quyết vài người.
Nàng đánh một chưởng lên gáy kẻ địch, hắn lập tức phun máu, thân thể mềm nhũn, ngã liệt dưới đất không nhúc nhích.
Thịnh Vũ Ca kinh ngạc mà nhìn bàn tay dính máu của mình, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Lúc này, Sở Thanh đã sớm không lưng tựa lưng với nàng, mà phía sau nàng một tên nam nhân thình lình xông tới, đao giơ lên chực chém xuống.
Nhưng hắn còn chưa kịp hạ thủ, liền trừng lớn hai mắt, nhìn lưỡi kiếm bạc rướm máu cắm giữa ngực mình, loan đao rơi xuống t đất, hắn cũng gục ngã.
Khúc Duyệt nhìn Trần Nhan Linh: “Sư tỷ thật là để ý tiểu sư muội nhà.”
Trần Nhan Linh triệu hồi kiếm bạc, bấm pháp quyết, máu trên thân kiếm liền được rửa sạch.
“Nàng là người thiên tư tốt nhất ta từng gặp.
Người như vậy, chú định đứng trên vạn người.”
Khúc Duyệt khẽ cười một tiếng, cảm xúc trong đôi mắt mỹ lệ thật âm tình bất định: “Chuyện này khó mà nói, đứng trên vạn người… hay là vạn vong hồn?”
Trần Nhan Linh xoay đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Dù là vậy, nàng xứng.”
Khúc Duyệt nhún vai, khôi phục dáng vẻ ý cười đầy mặt, không nói tiếp.
.