Đọc truyện Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người – Chương 34: Thị Phi
Trần Nhan Linh đã thương lượng xong xuôi với anh hai nhà mình.
Kết quả là hai năm tới công ty sẽ cường điệu bồi dưỡng Lục Thanh Du và Cố Vân Hi.
Lục Thanh Du là nữ chủ, là trung tâm của thế giới, khởi nguồn của khí vận, công ty nên giữ chặt lấy nàng, miễn cho bị Triệu Trạch Diệc nẫng tay trên.
Còn Cố Vân Hi thì do tư tâm của Trần Nhan Linh, nàng chắc chắn phải dốc sức cưng chiều cô bạn gái nhỏ của mình rồi.
Hiện giờ việc khiến nàng đau đầu chính là Cố Vân Hi và Lục Thanh Du đang cùng tham diễn trong một đoàn làm phim.
Không hổ danh nữ chính nữ phụ, hai người này ở gần nhau liền không truyền ra được tin tốt lành gì.
Trợ lý Quản Viên Viên cầm di động báo cáo với Trần Nhan Linh: “Chị Linh, phóng viên web Hà Gian đăng tin Cố Vân Hi và Lục Thanh Du ở phim trường từ diễn thành thật.”
“Diễn cái gì?” Tim Trần Nhan Linh nháy mắt như bị treo lên, lập tức ngừng công tác trong tay.
“Ừm…” Quản Viên Viên rất khó xử nhìn Trần Nhan Linh, sau đó hạ quyết tâm nói ra: “Bọn họ quay cảnh bạt tai, Cố Vân Hi thật sự đánh Lục Thanh Du, ngay cả đạo diễn cũng ngây người.
Bây giờ video đã bị đăng lên mạng.”
Trần Nhan Linh hít hà một hơi.
Phim mới bắt đầu quay hai tháng, A Ảnh cũng đầu tư vào, không thể vì một cái tát của Cố Vân Hi mà hỏng việc.
Thời gian qua, Trần Nhan Linh làm người đại diện đứng đầu A Ảnh, mang ba nữ minh tinh liền bận đến sứt đầu mẻ trán, còn Cố Vân Hi thì luôn đóng phim chạy show.
Hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, huống hồ Cố Vân Hi không có bao nhiêu hảo cảm đối với nàng, ấn tượng về nàng chỉ dừng ở cái nhãn kim chủ.
Ngẫm lại, Cố Vân Hi chưa từng nói với nàng chuyện giữa em ấy và Lục Thanh Du.
Trần Nhan Linh đoán rằng lúc này Lục Thanh Du đã gặp nam chủ.
Dù mưu tổng không ngáng chân ép bức Lục Thanh Du, chắc Triệu Trạch Diệc vẫn có thể cày đầy độ hảo cảm của Lục Thanh Du.
Nàng không thể để Cố Vân Hi dính tới Triệu Trạch Diệc.
Trần Nhan Linh đến phim trường.
Trong phố điện ảnh có thật nhiều đoàn phi, nàng một đường đi tới, minh tinh nổi danh lẫn không nổi danh đều quay đầu chào hỏi nàng.
Đến khi thấy đoàn phim quen thuộc, Trần Nhan Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quản lý Trần, tới thăm cấp dưới sao?” Đạo diễn Ngụy mới tròn 30 tuổi, cũng có chút tài năng, ngặt nỗi cô vẫn luôn sa vào quay chụp phim mạng màn ảnh nhỏ, không nổi danh gì mấy.
Nhưng mà trong nhà người ta có tiền, đủ cho cô tiêu xài.
Trần Nhan Linh khách sáo nói: “Đúng vậy, hai nghệ sĩ trong tay tôi đều ở đoàn phim của đạo diễn Ngụy, phiền chị nhẹ tay một chút.”
Không nhắc tới còn được, vừa nghe hai người kia, mặt đạo diễn Ngụy liền đen: “Quản lý Trần nên nghiêm khắc đốc xúc nghệ sĩ nhà mình nhiều hơn.
Rốt cuộc chỗ chúng ta không phải là A Ảnh, bộ phim này mới bắt đầu quay, thật sự không chịu nổi dằn vặt.”
Trần Nhan Linh chỉ đành cười làm lành, trấn an đạo diễn Ngụy vài câu.
Dù sao cũng người của mình gây phiền phức cho đoàn làm phim, nàng liền vung tay, kêu trợ lý mua đồ uống khao mọi người.
Cuối cùng nàng cũng tìm được người khởi xướng ở phòng hóa trang.
Cố Vân Hi và Lục Thanh Du mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Thanh Du sắc mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực, để mặc chuyên viên trang điểm giúp cô tẩy trang.
Còn Cố Vân Hi thì ngồi một bên, nhàn nhã tự tại mà cắt móng tay, y như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
Khi Trần Nhan Linh đi vào, hai người đều dời tầm mắt nhìn về phía nàng, dọa nàng nhảy dựng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ tức giận: “Hai đứa tốt nhất nên cho chị một lời giải thích hợp lý!”
Lục Thanh Du môi khẽ nhếch, còn chưa kịp nói gì, đã bị Cố Vân Hi giành trước.
Chất giọng tự nhiên của Cố Vân Hi tuy là mềm, nhưng một khi cáo trạng phải nói là khẳng khái hùng hồn: “Cô ta bảo em nói bậy, em liền đánh cô ta, cho cô ta nhớ lâu một chút.”
Trần Nhan Linh may mắn Cố Vân Hi không bị tổn thương gì, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng, nàng vẫn lạnh mặt: “Cô ấy chỉ nói thôi mà em đã đánh người! Đây là phim trường, cả cái phố điện ảnh to như vậy không phải tôi làm chủ!”
Cố Vân Hi cười lạnh một tiếng: “Cô ta nói em là đồ hồ ly tinh, vì tài nguyên bò giường cấp trên.”
Trần Nhan Linh một hơi ngạnh trong cổ họng, chẳng lẽ Lục Thanh Du đã biết cái gì? Nhưng chuyện giữa nàng và Cố Vân Hi đáng ra không ai biết mới đúng.
Lục Thanh Du cũng cười lạnh: “Thế nào? Cô có gan làm không có gan nhận sao? Nếu cô không bò giường Mưu Chính Dương, làm sao được điều đến tay quản lý Trần, còn lấy được mấy đơn quảng cáo tốt như vậy?”
Trần Nhan Linh lập tức nhíu mày, giải thích: “Chuyện Mưu Chính Dương, cả hai em đều không được phép nhắc lại, đã có tôi xử lý việc này.
Ngoài ra, là chính tay tôi điều Vân Hi đến dưới trướng mình.
Thanh Du, Vân Hi là một người có tiềm lực, hơn nữa debut sớm hơn em mấy năm, nhìn thế nào cũng là tiền bối của em, em không thể nói người ta như vậy.
Hai em tốt nhất nên học cách hài hòa ở chung đi.
Đều là nghệ sĩ dưới tay tôi, sao các em không học theo Giản Nhĩ Lam kìa? Bây giờ người ta hot đỏ nửa bầu trời, là dựa vào cấu xé nghệ sĩ cùng công ty với mình sao?”
Lục Thanh Du vẫn xụ mặt.
Suất diễn hôm nay cô đã quay xong, chỉ chờ tẩy trang về trường học.
Trần Nhan Linh thấy thái độ Lục Thanh Du còn khó chịu, kéo Cố Vân Hi vào phòng thay đồ.
Hai người chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, Trần Nhan Linh dỡ xuống dáng vẻ người đại diện nghiêm túc vừa rồi, tận tình khuyên bảo Cố Vân Hi: “Chị hai của tôi ơi, vị kia không phải người em có thể đắc tội.
Sắp tới cô ấy sẽ thành bạn gái của tổng giám đốc Tinh Nguyên, nếu em đắc tội cổ, đến lúc đó con đường của em liền không thông thuận.”
Cố Vân Hi không kiên nhẫn nói: “Không phải chị từng bảo em không cần sợ à? Giờ chỉ một tổng giám đốc Tinh Nguyên chị đã không giải quyết được?”
Trần Nhan Linh bị dỗi không biết nói gì cho phải.
Qua hồi lâu, nàng mới mở miệng: “Nếu em thật sự ngứa mắt cô ấy, cùng lắm thì mai mốt chị cho em thật nhiều tài nguyên tốt, tận lực tránh để hai người các em chạm mặt nhau.”
A Ảnh không giống Tinh Nguyên.
A Ảnh chú trọng phát triển sự nghiệp của nghệ sĩ, Tinh Nguyên chú trọng chế tạo minh tinh với lượng fan khủng, nhờ vậy mấy năm nay tiền bọn họ kiếm được có thể phủ quanh địa cầu mấy vòng.
Nguyên chủ không sợ đối địch Triệu Trạch Diệc, nhưng không cần thiết phải vậy.
Hai công ty tuy rằng ngấm ngầm có chút cạnh tranh, nhưng Trần gia và Triệu gia đều là nhà giàu địa vị cao ở thành phố A, ngoại trừ công ty điện ảnh còn kinh doanh những sản nghiệp khác.
Hai nhà hợp tác lui tới rất nhiều, không phải đại sự không thể làm căng.
Trên lý thuyết là vậy, nhưng Trần Nhan Linh không phải nguyên chủ, nàng cảm thấy không sao cả.
Nàng luôn một thân một mình, không thể mất đi Cố Vân Hi.
Nếu Cố Vân Hi thật sự muốn đối nghịch nam chính nữ chính, nàng sẽ theo bản năng mà chọn bảo vệ Cố Vân Hi.
Ngay lúc Trần Nhan Linh quyết định thảo luận với anh hai việc đối phó Triệu Trạch Diệc, Cố Vân Hi lại cười ha hả: “Ha ha ha! Chị tưởng thật à? Em chỉ đùa chút thôi, em mới không ngốc đến mức muốn chọc vào tổng giám đốc Tinh Nguyên đâu! Wow, không ngờ chị cái đồ ngốc này thật sự nghiêm túc suy xét, cười chết em rồi.”
Bấy giờ Trần Nhan Linh chỉ muốn vung tay cú sưng đầu Cố Vân Hi.
“Thôi mà thôi mà, em chỉ giỡn với Lục Thanh Du thôi.
Cô ta thật là cao ngạo, đều là người trong giới, còn vờ thanh thuần bạch liên hoa* cái gì, nhìn liền phiền.”
*Bạch liên hoa: Những người thích tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thực chất chẳng tử tế gì.
Cố Vân Hi vươn một ngón tay chọt má Trần Nhan Linh, vừa chọt vừa nghiêng đầu cười, nụ cười ngọt ngào như ăn mật: “Nhưng mà nè, vẫn thật cảm tạ kim chủ tiểu thư của em đã đứng về phía em.
Yêu chị lắm~”
Yêu cái đầu em! Trần Nhan Linh rõ rành rành nhìn thấy ý trêu đùa trong mắt Cố Vân Hi.
Ngẫm lại đây chính là người yêu của mình, nghiến nát răng cũng đành nuốt ức chế vào bụng.
Chẳng qua Cố Vân Hi thế giới trước hiếm khi nói những lời tư tình lộ liễu, đột nhiên nghe Vân Hi ngọt ngào mềm mại nói thẳng ra như vậy, dù chỉ là thuận miệng, Trần Nhan Linh cũng cảm thấy tim đập thoáng gia tốc.
“Được rồi, nói mấy lời vô bổ này làm gì.
Em chú tâm một chút giùm cho chị, quay phim xong phải nghỉ ngơi thật tốt.
Đừng suốt ngày xem di động, coi chừng bị hỏng mắt.”
“Ừa ừa, biết rồi.
Chị đi nhanh đi, đêm nay em tới chỗ chị.” Cố Vân Hi ghé vào trên vai Trần Nhan Linh, giảo hoạt chớp mắt với nàng.
Hai tháng qua, Cố Vân Hi nhận được tài nguyên từ Trần Nhan Linh, nổi danh một phen, đồng thời cũng thực hiện nghĩa vụ của tình nhân, thường xuyên tới nhà Trần Nhan Linh làm ấm giường.
Chẳng qua mỗi lần cô tới, đều là Trần Nhan Linh hệt như hầu hạ đại gia mà cung phụng cô đến cả người sảng khoái.
Trần Nhan Linh rời khỏi phố điện ảnh, Cố Vân Hi ở lại tiếp tục đóng phim.
Nàng vừa thấy cổng ra, liền phát hiện một bóng người quen thuộc đứng đằng đó.
“Lục Thanh Du?” Trần Nhan Linh nghi hoặc mà hô một tiếng.
Lục Thanh Du xoay người lại, nở nụ cười: “Chị Linh.”
Trần Nhan Linh lấy di động xem giờ.
Hôm nay suất diễn của Lục Thanh Du kết thúc sớm hơn Cố Vân Hi, nàng còn vui vẻ hàn huyên một hồi lâu với Cố Vân Hi ở phim trường, thấy thời gian hơi trễ mới rời đi, cứ tưởng Lục Thanh Du đã sớm về nhà rồi, sao giờ vẫn còn ở đây?
Chẳng lẽ Lục Thanh Du đang đợi nàng?
“Chờ xe sao?”
“Vâng, chị Linh.”
“Đã trễ thế này, con gái đi taxi không an toàn.
Lên xe tôi đi, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với em.”
Lục Thanh Du đầu tiên là ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại ảm đạm.
“Vậy phiền toái chị Linh.”
Xe Trần Nhan Linh là anh nguyên chủ tặng cho, giá cả xa xỉ.
Bản thân nàng chưa từng lái xe quý như vậy, ban đầu còn thật hưng phấn, nhưng giờ đã thói quen.
Hai người ngồi trên xe yên lặng một hồi, Trần Nhan Linh mở nhạc.
“Ở đoàn phim quen thuộc chưa?”
“Ừm, rất tốt.
Người đoàn phim đều thật tốt.”
Trần Nhan Linh tựa như đùa giỡn tung ra một câu: “Vậy Vân Hi cũng thật tốt?”
Không khí nháy mắt đông lại, Trần Nhan Linh bất đắc dĩ mềm giọng nói: “Chuyện hôm nay là Vân Hi không đúng.
Tính tình em ấy rất xúc động, tôi thay em ấy xin lỗi em.
Loại chuyện này về sau sẽ không có lần thứ hai.
Các em đều là nghệ sĩ dưới trướng tôi, tôi hy vọng mọi người có thể chung đụng hòa bình, đừng để người ngoài thừa cơ mà vào.”
Quen biết nhau hai tháng, Trần Nhan Linh coi như hiểu biết tính tình Lục Thanh Du.
Cô ấy không phải người nhiều chuyện, thậm chí có thể xem là hơi cao ngạo lạnh lùng, nhưng không phải loại cao ngạo khinh người, mà là phong bế bản thân không muốn thân cận người khác.
“Người ngoài” trong lời Trần Nhan Linh kỳ thật là một diễn viên mà Lục Thanh Du quen lúc vừa vào nghề, cũng thuộc tuyến 18*, danh tiếng không khác với Cố Vân Hi trước kia là bao, gần như bằng không.
Người này thật sự lắm mồm, thích bịa chuyện, nhưng được cái nói nhiều, hơn nữa rất kiên nhẫn mà từng bước một tiếp cận Lục Thanh Du.
*Tuyến: Những diễn viên tuyến 1 thường là những người có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất, theo sau là tuyến 2, tuyến 3…!”Tuyến 18″ ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, nói nôm na là “vô danh tiểu tốt”.
Lục Thanh Du cứ cảm thấy thái độ của Trần Nhan Linh đối với mình rất kỳ quái.
Trần Nhan Linh rất chiếu cố cô, cho cô những tài nguyên hoàn toàn hơn xa người đại diện trước, hơn nữa còn chu đáo dọn sẵn đường giúp cô, nhưng cô không tài nào cảm thấy sự ấm áp từ chị ấy, thậm chí còn thấy lạnh băng.
Cô quay đầu nhìn sườn mặt Trần Nhan Linh, khung hàm rõ ràng mà mê người, nhưng môi mỏng khẽ mím, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng dành cho Cố Vân Hi như vừa rồi…!Cố Vân Hi là ai của Trần Nhan Linh?
– —-.