Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 17: Đến Cố Phủ


Đọc truyện Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người – Chương 17: Đến Cố Phủ


Trần Nhan Linh là người thuộc phái hành động, vừa cầu Trần Dục Kỳ tứ hôn xong, ngày hôm sau liền mang người đem hạ lễ đến Cố phủ cầu hôn.
Cố tướng là con cáo già, mặc dù trong lòng ghi hận nàng, nhưng vẫn tươi cười đón chào.
Vừa nghe Trần Nhan Linh tiến phủ để cầu hôn, hắn liền không giữ được lớp nguỵ trang ban đầu, cả khuôn mặt chỉ kém mấy chữ “Ngươi vọng tưởng”.
Cố Vân Hi vốn muốn diện kiến Trần Nhan Linh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Cố tướng quát mắng.

Hắn bắt nàng tiếp tục quỳ trong từ đường, thậm chí còn sai người canh giữ, nhất quyết không cho nàng ra gặp Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh tùy ý nhấp một ngụm trà, nói: “Không biết Vân Hi có trong phủ không? Nghe nói hôm nay có mấy vị cầm sư mới tới Thanh Hương lâu, bổn vương định mời Vân Hi xuất phủ cùng thưởng thức.”
Cố tướng cười nói: “Vương gia bớt giận, thật là không khéo, sáng nay Hi Nhi đã theo tiện nội đi chùa Ngọc Thanh cầu phúc rồi.”
Trần Nhan Linh không chút để ý mà liếc nhìn hắn, ngữ điệu không hề phập phồng nói: “Vậy sao? Nhưng bổn vương vừa mới nha hoàn thiếp thân của Vân Hi, tên là gì đấy?”
Vệ Tam đứng bên cạnh rất thức thời mà tiến lên nhắc nhở: “Bẩm Vương gia, nha hoàn đó tên là Hồng Oánh.”
“Đúng đúng, chính là Hồng Oánh kia, không phải vừa mới bưng một khay đồ ăn đi đâu đó sao? Vân Hi đi cầu phúc, chẳng lẽ nàng không cần đi theo?”
Cố tướng lau mồ hôi đáp: “Vương gia có điều không biết, hôm nay nha hoàn ấy bận chuyện khác.

Hi nhi cũng không phải chỉ có mình nàng hầu hạ, không nhất thiết phải như hình với bóng.”
“Vậy khay đồ ăn là đưa cho ai? Trong phủ còn ai cần nha hoàn của Vân Hi hầu hạ như vậy?”
Trần Nhan Linh chắc chắn sẽ không thiện bãi cam hưu*.

Lão hồ ly này thật là khó chơi, cứ nhất quyết không muốn cho nàng gặp Cố Vân Hi, rõ ràng là muốn giấu chuyện xấu.
*Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt.

Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
Sự thật đúng là vậy.

Cố Vân Hi làm sao có tư cách đi cầu phúc với Cố phu nhân.

Đêm qua nàng về muộn, Cố tướng nghĩ nàng đã không biết liêm sỉ ra ngoài du ngoạn với Trần Nhan Linh thì thôi, còn dám về muộn như vậy, lửa giận lập tức bùng cháy.


Tối qua hắn phạt nàng quỳ ở từ đường cả đêm, còn cấm túc nàng một tháng.
Nhưng ai ngờ Trần Nhan Linh ngày thứ hai liền tới cửa, hắn tuyệt đối không thể để Trần Nhan Linh biết Cố Vân Hi ở trong phủ, nếu không vị tổ tông này chắc chắn sẽ phát hỏa, hắn không dễ đối phó.
Càng đáng sợ chính là, Trần Nhan Linh tới cửa không chỉ để gặp người, mà là cầu hôn.

Thân phận của nàng bày ra đó, dù nàng không có thực quyền thì cũng là Vương gia, quan chức cao như hắn cũng không thể đắc tội.
Trần Nhan Linh cũng không phải liệu sự như thần.

Đêm qua lúc rời đi, nàng phái Vệ Nhị đi theo âm thầm bảo hộ Cố Vân Hi.

Tuy Vệ Nhị nhìn qua vô cùng bất mãn, nhưng nàng vẫn không kháng lệnh.
Ở thời đại này, lời của chủ tử là tuyệt đối.
Từ đường về đêm âm trầm tịch liêu, Cố Vân Hi không có năng lực phản kháng Cố tướng.

Mặc dù hiện tại nàng nhìn như đã có chỗ dựa là Yến Vương, nhưng trở về trong phủ, nàng vẫn là một thứ nữ không được sủng ái – ăn, mặc, ở có khi còn kém nha hoàn trong phủ.

Nàng quỳ trong từ đường lạnh lẽo, ngay cả một cái đệm hương bồ cũng không có.
Cố Vân Vãn còn đến mà lạnh nhạt châm chọc nàng: “Thế nào? Yến vương của ngươi không cùng ngươi cộng phó vu sơn* sao, còn mang ngươi về làm gì?”
*Cộng phó vu sơn: Phát sinh quan hệ tình dục.

Nghĩa đen là “cùng nhau du ngoạn núi Vu”, nghĩa bóng lấy từ điển tích về vua nước Sở đi chơi núi Vu, nhờ duyên tiền kiếp mà được qua đêm với thần nữ núi Vu.
Nàng là người hiện đại, quan niệm đối với chuyện phòng the rất cởi mở, nhưng Cố Vân Hi là người cổ đại, vừa nghe lời này, sắc mặt tức khắc phát lạnh: “Xin đại tỷ tích chút khẩu đức, đừng có tùy ý bôi nhọ sự trong sạch của một nữ tử.”
Cố Vân Vãn cười nhạo nói: “Ha ha, đầu óc cổ hủ, chỉ nói mấy câu liền hủy trong sạch của ngươi, nếu vậy trinh tiết của người thật đúng là không chịu nổi một kích.”
Cố Vân Hi tức giận, nhưng vẻ mặt nàng vẫn mang mang nụ cười khéo léo: “Sự trong sạch của mọi nữ tử trên thế gian này đúng là không chịu nổi một kích.”
Không ngờ Cố Vân Hi lại không phản bác, Cố Vân Vãn có chút không quen, trừng mắt với nàng: “Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, tuy rằng ta thật chán ghét loại kỹ nữ tâm cơ như ngươi, nhưng dù sao ta cũng là đại tỷ của ngươi, ta hảo tâm khuyên ngươi một câu.


Cái loại biến thái thích nữ nhân như Trần Nhan Linh, ngươi vẫn nên trốn xa một chút.

Nàng chẳng qua là coi ngươi như vật thay thế mà thôi, chờ nàng chơi chán rồi, lúc đó ngươi vỡ mộng thì đã muộn rồi.”
Mắt Cố Vân Hi chợt lóe lạnh lùng, giọng cũng không còn nhu hòa nữa: “Thế gian này nam tử ô trọc nhiều, Nhan Linh sao sẽ bạc tình như nam tử.”
Cố Vân Vãn tức giận trừng nàng một cái: “Hừ, kêu tên thân thiết như vậy, tra nam tra nữ đều như nhau.

Ngươi không nghe khuyên bảo thì thôi, về sau đừng quỳ cầu ta nhặt xác cho ngươi.”
Dứt lời, nàng liền nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Vệ Nhị trốn trên nóc nhà nhìn thấy hết thảy, nhưng vẫn tiếp tục trầm mặc.

Trần Nhan Linh chỉ dặn nàng bảo vệ tốt Cố Vân Hi, cũng không bảo nàng phải săn sóc Cố Vân Hi, vậy nên dù Cố Vân Hi quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, nàng cũng làm bộ không phát hiện.
Trước mắt Cố Vân Hi chỉ có từng hàng bài vị liệt tổ liệt tông Cố gia, gió lạnh từ ngoài cửa phòng thổi vào, cũng may trên người nàng có mang Lang Nhãn thạch Trần Nhan Linh tặng.

Nàng lấy nó ra từ túi áo trong, ủ ở trong tay vô cùng ấm áp.

Nhưng khí lạnh từ đầu gối cứ liên tục lan tràn khắp toàn thân, chỉ có đôi tay đụng vào Lang Nhãn thạch là ấm..
Vệ Nhị vừa thấy liền nhận ra khối Lang Nhãn thạch kia.

Đó là đồ Tiên hoàng ban cho Trần Nhan Linh.

Nàng từ nhỏ cùng Trần Nhan Linh lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng lại vô cùng quen thuộc tính tình nhau, nếu không phải người cực kỳ quan trọng, Trần Nhan Linh sẽ không đưa Lang Nhãn thạch.
Nàng nhảy xuống nóc nhà, dùng khinh công ngựa quen đường cũ tìm đến khuê phòng của Cố Vân Hi, lấy đi một bộ nệm chăn, tránh thoát gia đinh đột nhập vào từ đường.
Cố Vân Hi thấy Vệ Nhị đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cười nói: “Đa tạ Vệ Nhị tiểu thư.”
Vệ Nhị lạnh mặt đáp: “Đừng cảm tạ ta, ta chẳng qua tiện tay mà thôi.


Ngươi là bằng hữu của Vương gia, vậy cũng coi như là chủ tử của ta.”
Dứt lời, nàng tự mình trải nệm chăn trên sàn, rồi ra ngoài cửa.
Lúc nàng trở lại, cả người lộ vẻ nhàn nhã tự tại.
“Hai người canh cửa kia đã bị ta điểm huyệt ngủ, sáng mai mới tỉnh dậy được.

Cố tiểu thư cứ an tâm nghỉ ngơi, có người tới ta sẽ đánh thức ngươi.”
Cố Vân Hi lại lần nữa cảm tạ Vệ Nhị, nàng xác thật rất mệt.

Tuy ở bên Trần Nhan Linh thật thoải mái, nhưng một khi về đến viện phủ này, nàng liền cảm thấy vô cùng mỏi mệt, cứ như bị rút hết sinh khí.
Trước khi ngủ, nàng lén nhìn Vệ Nhị đang thẳng lưng đứng gác cạnh cửa.

Thật là một mỹ nhân kiều tiếu, nếu chỉ xem diện mạo, nàng thật giống hệt quý nữ nhà quan.

Thế mà một nữ tử nhu mỹ như vậy, đứng ở đấy lại vững chải hệt như một thân cây, ngăn chặn gió lạnh ngoài cửa.
Rõ ràng người đứng đó là Vệ Nhị, nhưng trong cơn buồn ngủ mông lung nàng lại như thấy Trần Nhan Linh nhẹ giọng thủ thỉ bên tai mình.
Cố Vân Hi không nhớ được vẻ mặt của Trần Nhan Linh trong giấc mộng, nhưng lại nhớ rõ giọng của nàng.
“Nếu muốn nghe, sau này ta liền mỗi ngày nói chuyện, ca hát, ngâm thơ bên tai ngươi, được không?”
Ngày hôm sau, Cố Vân Hi vẫn quỳ trong từ đường, ban ngày không thể lừa dối qua loa như ban đêm, hai gia đinh canh cửa kia thời thời khắc khắc nhìn nàng, nàng chỉ có thể chịu đựng mà quỳ.
Hồng Oánh phải lấy lòng mấy phen, đưa cả bạc lẫn trang sức, mới có thể mang đồ ăn vào.
Vừa vào liền oán giận với nàng: “Mấy tên đó thật là! Ta đưa chút thức ăn cho tiểu thư nhà ta thì sao chứ, cần gì phải ngăn trở ta như vậy? Lão gia cũng chưa nói không thể đưa thức ăn, hai người này chính là chó cậy thế chủ.

Chờ về sau tiểu thư ngài nên duyên với Yến vương, ta sẽ cho mấy tên tiểu nhân này biết tay!”
Cố Vân Hi chậm rãi ăn sáng, buồn cười nhìn Hồng Oánh, trêu ghẹo nói: “Như thế nào? Trước đây không phải ngươi từng nói Yến vương là một nữ tử, không đáng phó thác sao?”
Mặt Hồng Oánh tức khắc đỏ hồng, ấp úng nói: “Tiểu thư! Ta đã nghĩ thông suốt rồi, Yến vương xinh đẹp, thân thế hiển hách, đối xử tiểu thư còn dịu dàng tinh tế như vậy, thật nhiều nhi lang đều kém xa, huống hồ……!Tiểu thư ngài đêm qua đều sắp bổ nhào vào lòng ngực Yến vương, ta làm sao dám có ý kiến.”
Cố Vân Hi nghe câu trước còn cảm thấy nha đầu này đáng tin cậy, vừa nghe đến câu sau, tức khắc thẹn quá thành giận, vương tay đánh vào ót Hồng Oánh.
“Cô nương đã lớn đầu rồi mà còn không biết xấu hổ như vậy!” Cố Vân Hi chột dạ dời tầm mắt, “Huống chi ta chẳng qua là đứng không vững mà thôi.”
Hồng Oánh ủy khuất mà sờ sờ ót mình: “Nô tỳ biết sai rồi, tiểu thư ngài dù có thẹn quá thành giận cũng không nên động thủ đánh nô tỳ nha, nếu tay ngài bị thương thì làm sao bây giờ!”.

truyện ngôn tình

Cố Vân Hi cảm thấy nha đầu này gần đây càng ngày càng không biết lớn nhỏ, miệng lưỡi dẻo quẹo, thật là không dạy dỗ một phen không được.
Bên này chủ tớ hai người vui cười đùa giỡn, bên kia Trần Nhan Linh đang nghĩ cách mang Cố Vân Hi ra ngoài.

Nàng chính là ăn vạ Cố phủ, nói mình chưa bao giờ tham quan Cố phủ, muốn đi hậu viện ngắm cảnh một vòng.
Cố tướng không thể đuổi người đi, hơn nữa vì không tỏ vẻ hắn chậm trễ Trần Nhan Linh, còn sai Cố Vân Cẩm dẫn Trần Nhan Linh dạo quanh Cố phủ.
Diện mạo ba nữ nhi Cố gia đều có vài phần giống Cố tướng, rốt cuộc Cố tướng khi còn trẻ cũng từng là tiếu lang quân nổi danh Đại Yến, trong đó Cố Vân Cẩm là người có dung mạo khác biệt nhất.

Khí chất của nàng ở Cố phủ cũng như hạc trong bầy gà, là một lại tiên khí quạnh quẽ.
Vẻ đẹp của nàng chính là thượng đẳng, dù đặt giữa các nữ nhân như hoa như bướm ở trong cung cũng không sợ thua thiệt.

Khó trách Cố tướng muốn đưa cả ba tỷ muội vào cung.

Dung mạo ba tỷ muội ở kinh thành đều là tuyệt sắc, không cần sợ Trần Dục Kỳ sẽ không sủng hạnh.
Trần Nhan Linh không quen biết nàng, làm bộ tùy ý mà nói chuyện trên trời dưới đất, kỳ thật là đang ngầm tìm hiểu Cố Vân Hi sống ở Cố phủ được đối đãi thế nào.
Khi rẽ qua một cái hành lang, Vệ Tam đi ở cuối đoàn người, lặng yên không một tiếng động mà biến mất, một khắc sau lại trở về, ra vẻ bình thường mà tiến lên ghé vào bên tai Trần Nhan Linh nói thầm điều gì.
Tức khắc, Cố Vân Cẩm liền thấy sắc mặt Trần Nhan Linh lạnh xuống, lệ khí giữa mày không thèm che giấu.

Dù là người vững tâm như nàng cũng không khỏi có chút e sợ.
Bản thân Trần Nhan Linh lệ khí không nặng, nhưng nguyên chủ là người bò ra từ trăm vạn thi thể trên chiến trường, vậy nên lúc tức giận khí chất cả người liền vô cùng lạnh lẽo thâm trầm.
“Cố nhị tiểu thư có biết từ đường quý phủ ở đâu không? Bổn vương rất kính ngưỡng Cố gia cả nhà trung liệt, không bằng Cố nhị tiểu thư mang bổn vương đi bái phỏng một phen?”
Trần Nhan Linh tươi cười nói.
Cố Vân Cẩm bình thường không tham dự vào tranh đấu giữa Cố Vân Vãn và Cố Vân Hi.

Đêm qua Cố Vân Hi về phủ muộn, nàng đã đi ngủ sớm, cũng không biết Cố Vân Hi đang quỳ ở từ đường.

Thấy Trần Nhan Linh vẻ mặt lạnh lùng liền không dám chối từ, rõ ràng lời vừa rồi chỉ là khách sáo, nàng trả lời thế nào cũng không quan trọng.

Vị này muốn đi đâu, nàng nhất định phải dẫn người đến đó.
– —-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.