Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 41


Đọc truyện Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau – Chương 41


Xin về sớm một bữa, Thi Hàm không về nhà mà đi thẳng đến một nơi nào đó.

Cô đã hứa với lòng mình là hôm nay nhất định phải làm chuyện quan trọng này
Không làm sẽ rất hối hận
Đêm tối, khí trời lành lạnh, gió thổi nhè nhẹ thật sự làm con người mệt mỏi cũng trở nên dễ chịu.

Cẩn Mai cùng Nhược Đông đi ra từ một nhà hàng sang trọng, cả hai cười nói rất vui vẻ.

Lí do là do Nhược Đông vừa kể chuyện hài cho nàng nghe
“Bây giờ còn sớm, cậu có muốn đi xem phim không?”- Nhược Đông nghiêng đầu mỉm cười hỏi
Cẩn Mai chậm rãi nâng cánh tay lên xem đồng hồ, ừ đúng là giờ này còn rất sớm, chỉ mới 8 giờ mấy thôi.

Sau đó nàng nhìn thấy gương mặt đợi chờ từ Nhược Đông, ánh mắt anh như kểu muốn nàng đồng ý
“Cũng được!”
“Oke!”- Nhược Đông thích thú cười, anh búng tay một cái: “Vậy cậu đứng đây đợi mình đi lấy xe nha!”
Nàng mỉm cười gật đầu, nhìn Nhược Đông rời khỏi thì tâm trạng cũng không còn vui như ban đầu.

Nàng trầm ngâm suy nghĩ, đến giờ này vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi đáp nào Thi Hàm cả
Chẳng lẽ điều này đã nói lên tất cả rồi sao? Đây là đáp án cuối cùng mà Thi Hàm muốn dành cho nàng thật sao?
Ngước nhìn bầu trời đầy sao trên trời rồi lại quay nhìn dòng người vui vẻ nói cười đi ngang qua.

Cẩn Mai ước được cuộc sống giống như họ
Không cần quá giàu chỉ cần có nhau là được, mỗi ngày nhìn thấy nhau cũng khiến trong lòng vui sướng không ngừng
Cẩn Mai không nghĩ ngợi lung tung nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, cái gì tới rồi sẽ tới, đừng đợi chờ điều gì
Đứng cũng không lâu, Cẩn Mai có cảm giác phía sau có người theo dõi mình.

Nàng có chút lo lắng, tuy là chỗ đông người nhưng không thể không sợ
Nàng xoay người ra sau để kiểm tra nhưng không thấy ai, nàng cho là mình tự suy nghĩ ra thôi.

Nghĩ vậy để trấn an bản thân
Và đúng như Cẩn Mai nói, chuyện gì đến rồi sẽ đến
Bất ngờ có người xuất hiện từ phía sau, người đó đội cái nón mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít.

Bên ngoài bận áo đen từ trên xuống dưới, không thể nhận dạng

Người nó lập tức nắm chặt lấy cổ tay Cẩn Mai khiến nàng giật mình hoảng hốt.

Xoay người lại chỉ biết trợn tròn mắt mà kinh ngạc
Nàng sợ hãi, miệng không thể mở lời
Đến khi không còn sự lựa chọn nào khác, Cẩn Mai liền phản kháng
“Cô là ai? Mau buông tay tôi ra, không thôi tôi la lên đó”- Cẩn Mai bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế
Dù có che kín nhưng Cẩn Mai vẫn có thể đoán ra người này là nữ.

Cô ta không nói không rằng, vẫn như cũ là kéo tay Cẩn Mai đi mặc cho bị đánh túi bụi.

Người con gái kia không phản ứng, cô ta kéo Cẩn Mai rồi chạy đi làm nàng phải chạy theo sau.

Chứ bị giữ tay thì làm sao mà đứng yên được, buộc nàng phải theo
Bị người khác kéo đi chỉ làm Cẩn Mai thêm khó chịu trong lòng, nàng thật sự muốn la lên cho mọi người đều biết nhưng sao có gì đó ngăn lại
Đến một cái hẻm nhỏ, cô ta kéo Cẩn Mai vào trong rồi mới buông tay nàng ra.

Lúc này, Cẩn Mai thở hổn hễn, đưa cổ tay lên xem thì thấy vết đỏ ửng
Nàng tức giận trừng mắt nói: “Tại sao cô kéo tôi đến đây? Cô muốn gì hả? Tôi chính là luật sư, tôi sẽ…”
Chưa đợi Cẩn Mai nói hết câu, cô gái ấy kéo khẩu trang xuống và lập tức hôn nàng.

Cẩn Mai bị người lạ hôn thì sửng sốt lắm, nàng không thể bị người khác khi dễ được
Nàng cố gắng vùng vẫy hết sức có thể nhưng vẫn vô nghĩa.

Cô gái kia ép nàng sát vào bức tường phía sau để kìm hãm nàng lại
Từng chút một hôn người con gái ấy, có chút bất lợi vì cái nón đang đội.

Cẩn Mai không thể làm gì hơn ngoài bất lực, nước mắt cũng đã rơi ra
Nàng cảm thấy có lỗi với bản thân, với Thi Hàm nữa.

Đã hứa là đôi môi này chỉ dành riêng cho Thi Hàm và chỉ hôn mỗi Thi Hàm thôi
Nhưng bây giờ lại bị một kẻ vô danh chiếm đoạt, nàng uất ức trong lòng.

Đến khi cảm thấy là đủ, người kia mới từ từ buông tay.

Cô ta lùi về sau một bước

Cẩn Mai lấy tay che miệng, đôi mắt rực lửa nhìn cô ta, nàng muốn giết người này ngay lập tức.

“Rốt cuộc là cô muốn gì hả!? Tại sao làm vậy với tôi? Nói đi, cô là ai? Nếu không nói, tôi nhất định không cho cô rời khỏi đây nửa bước”- Cẩn Mai quát lớn về phía người trước mặt
Người con gái ấy chậm rãi ngước mặt lên và cất giọng nói: “Là tôi”
Người trước mắt đã lộ diện, Cẩn Mai sốc không nói được gì.

Miệng cứng đờ, sắc mặt không thể nào tốt hơn
Làm sao có thể chứ, đến khi thấy cô rồi mà Cẩn Mai vẫn không tin đây là sự thật.

Trái tim nàng xao xuyến không ngừng, nhịp tim hỗn loạn lên cả lên
“Sao…sao lại là em?”- Cẩn Mai mơ hồ hỏi
“Bây giờ không quá muộn để tôi trả lời cho chị đúng không? Tôi nghĩ mình yêu chị thật rồi, một phần do tôi không đủ tự tin để nói ra.

Chị biết đó, mỗi lần thấy chị đi cùng với anh ta, tôi rất khó chịu.

Không phải tôi không ghen, mà là tôi rất ghen, tôi không thích chị thân thiết với bất kỳ người con trai khác”
Nghe những lời nói ấy, Cẩn Mai không tin đây là Thi Hàm, nàng còn ngỡ là một người khác.

Nàng biết Thi Hàm là người lạnh lùng, khô khan, ít khi nào bày tỏ cảm xúc trong lòng cho người khác biết
Nàng xúc động đến mức muốn khóc luôn rồi đây nè, đây mới chính là câu trả lời mà nàng muốn nghe nhất
“Tóc này…”- Thi Hàm chậm rãi lấy nón xuống, phần tóc màu đen liền hiện ra: “Chị nói là chị thích tôi để tóc đen vì trông tôi xinh đẹp nên tôi đã đi nhuộm lại theo ý của chị rồi.

Thấy thế nào?”
“Đẹp lắm! Cho dù em để màu gì đi chăng nữa thì trong mắt chị, em là đẹp nhất”- Cẩn Mai mỉm cười nói
Được khen nên Thi Hàm thấy ngại lắm, cô cười cười gãi cổ: “Vậy sao”
Và rồi cái ôm bất ngờ từ Cẩn Mai làm Thi Hàm đứng bất động, nàng ôm chặt lấy cô như sợ cô rời đi
“Đến bây giờ chị không tin đây là sự thật, có thật là chị không nằm mơ đấy chứ”
“Là thật, tôi đứng ngay trước mặt chị rồi và chị đã ôm lấy tôi”
Buông nhau ra, Cẩn Mai bĩu môi pha một chút giận dỗi nhưng nụ cười rạng người của Thi Hàm khiến nàng không thể nào giận cô thêm
“Em có biết là lúc nãy tôi sợ lắm không, còn tưởng là tên biến thái nào đó không chứ”
“Tên biến thái may mắn đó là tôi nên chị không cần phải sợ đâu!”
Nhìn thấy trên môi Cẩn Mai bị lem son do chính mình gây ra nên Thi Hàm có ý tốt.


Cô vươn tay tới và lau đi vết son ấy trên môi nàng.

“Gì vậy?”- Cẩn Mai khó hiểu trước hạnh động vừa rồi nên hỏi ngay
“À…tôi thấy son của chị nó bị lem ra nên tôi muốn lau giúp chị thôi”
“Giúp sao? Vậy thì giúp kểu này nè, sẽ nhanh hết hơn là lau đó”- Cẩn Mai lại lộ ra nụ cười tinh quái
Thi Hàm cùng với vẻ mặt ngây thơ vô tội, cô tò mò hỏi lại: “Kểu gì vậy?”
Cẩn Mai không trả lời mà thay vào đó là trực tiếp hôn Thi Hàm.

Cô mở to mắt ra, còn không kịp phản ứng nữa kìa.

Để thuận tiện hơn, Cẩn Mai vòng hai tay ra phía sau của Thi Hàm rồi đẩy nụ hôn ấy thêm cuồng nhiệt.

Thi Hàm vụng về đáp lại, trong lòng rạo rực như đêm mở hội.

Có lẽ nên nói sớm hơn để cả hai không phải né tránh như ngày qua
“Tôi yêu chị!”
“Nhưng chị thì không”- Nói đến đây, Cẩn Mai ngưng lại, nhìn sâu vào ánh mắt của Thi Hàm: “
Chị muốn em theo đuổi chị như cách chị đã từng theo đuổi em”
“Hả!?”
Thi Hàm sốc tâm lý, cô bất động nguyên người.

Bảo cô theo đuổi nàng sao á? Nghĩ tới mấy hành động lời nói mà Cẩn Mai từng làm với cô, cô cảm thấy nổi da gà
Giờ bảo cô làm y chang như vậy thà giết chết cô còn hơn
“Sao? Làm được không mà nói yêu chị”- Thấy vẻ mặt Thi Hàm có vẻ rất căng thẳng nên Cẩn Mai cũng không muốn làm khó, nàng nhẹ giọng nói: “Thôi, chị nói giỡn, không cần em theo đuổi đâu…”
“Tôi sẽ theo đuổi chị như cách chị từng theo đuổi tôi!”
Chuyện đêm qua là khi Nhược Đông lái xe đến trước nhà hàng thì anh nhận ra không thấy Cẩn Mai đâu
Anh xuống xe tìm kiếm cũng như không, lấy điện thoại ra gọi thì để người dùng bận.

Đứng suy nghĩ nhiều điều, chắc do nàng có việc gấp nên đi trước rồi
Thế là Nhược Đông lái xe về, có gì ngày mai anh trực tiếp đến hỏi
Và hôm nay, Nhược Đông đến tận văn phòng luật sư của Cẩn Mai.

Vừa mới vào chưa để ai nói gì là anh đã lên tiếng trước
“Đêm qua cậu đã đi đâu sao không nói cho mình biết? Gọi thì cậu không nghe máy, cậu có biết là mình lo lắm không”
“Thật xin lỗi…hôm qua tại có chuyện gấp quá nên mình quên gọi nói cho cậu biết”- Cẩn Mai cười cười áy náy trả lời
“Cậu như vậy là mình yên tâm rồi, lỡ như cậu xảy ra chuyện gì chắc mình hối hận cả đời”- Nhược Đông thở phào, vẻ mặt không còn căng thẳng như ban đầu
Cẩn Mai biết Nhược Đông rất lo lắng cho nàng, sự quan tâm của anh thì nàng dư sức biết.

Bởi vì Nhược Đông thích Cẩn Mai, bây giờ vẫn còn nên anh luôn ân cần với nàng
Nhưng làm vậy khiến Cẩn Mai thấy không được tự nhiên, nàng không có thích anh, chỉ xem anh như người bạn

Cứ tình trạng này kéo dài, chắc chắn Nhược Đông nghĩ rằng nàng cũng thích anh
“Nhược Đông, mình có chuyện này muốn nói với cậu?”
Nhược Đông giữ nguyên vẻ mặt bình thản, anh kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của Cẩn Mai: “Cậu nói di”
Cẩn Mai nhíu mày, môi thì cứ mím chặt, những gì muốn nói nó cứ nằm trong đầu, rất khó nói ra
“Mình biết cậu vẫn còn thích mình…nhưng mà cậu đừng làm vậy nữa, mình trước giờ chỉ xem cậu như người bạn thân thiết.

Sau này cậu cũng xem mình là bạn mà đối xử…vì bây giờ mình đã có người yêu rồi”
Người bên này vừa nói dứt lời cứ ngỡ người phản ứng đầu tiên là Nhược Đông nhưng không, người đó lại là Tuệ Lâm ngồi bàn bên
Cô đang uống nước mà muốn phun ra, cũng hên là còn tém cái miệng lại được.

Như vậy là sau bao nhiêu năm ế mọc rong thì cuối cùng cô bạn thân kia cũng đã có mối tình chính thức
Cảm ơn trời Phật đã độ cho bạn thân của cô, có như vậy thì cô mớ yên tâm mà đi kiếm người yêu.

Nhược Đông bất động, có lẽ anh đã rất bất ngờ trước lời nói kia.

Ánh mắt rưng rưng nhìn Cẩn Mai không ngớt, cảm thấy trái tim vỡ tan thành nhiều mảnh vụn
Vừa lúc này, cánh cửa kia có người đẩy vào trong.

Người xuất hiện chỉ có thể là Thi Hàm mà thôi, cô đến đây để đem đồ ăn trưa cho Cẩn Mai
Thi Hàm hơi bất ngờ khi có sự hiện diện của người con trai kia, cô chậm rãi bước đi, ánh mắt nhìn sang Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm bắt được tín hiệu từ Thi Hàm, cô nháy mắt với Thi Hàm rồi nhìn Nhược Đông
Khi thấy Thi Hàm đang đến gần, Cẩn Mai vui vẻ nở nụ cười và quên luôn Nhược Đông.

Nàng rời khỏi ghế, chạy đến ôm lấy Thi Hàm
“Sau em đến trễ vậy?”- Cẩn Mai cười nói còn kèm hành động nhéo má Thi Hàm
Còn Thi Hàm như người từ trên trời rơi xuống, cô hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

Vẻ mặt ngơ ngác ngờ nghệch trông thật ngố
“Ờ ừm…tại tôi bị trễ xe buýt nên đến trễ, chị ngồi xuống đó đi để tôi lấy đồ ăn ra”
Lúc này Nhược Đông mới bắt kịp tình hình, anh nhìn Thi Hàm với một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

Anh muốn biết người yêu mà Cẩn Mai nói là ai, nếu không nói, còn lâu anh mới đi về
“Cẩn Mai, cậu nói đi, rốt cuộc thì người đó là ai? Người đó có gì hơn mình”- Nhược Đông tức giận đứng thẳng người, anh tiến lại gần nàng mà chất vấn
Cẩn Mai mỉm cười, nàng bất ngờ kéo Thi Hàm đến đứng sát bên cạnh rồi nói: “Đây là người yêu của mình, giờ thì cậu biết rồi đúng không.

Sau này đừng đến làm phiền mình nữa, người yêu mình không thích đâu”
____________________
Sau bao lần ngược vật vã thì hai ẻm cũng chính thức wen nhau, nhìn dui dẻ gê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.