Đọc truyện Bảo Giám – Chương 4: Bù đắp
Lưu lão gia năm nay đã 84 tuổi, cả đời đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, không phải ông sợ cải mệnh nghịch thiên cho người khác sẽ bị giảm thọ. Chẳng qua là thuật pháp đó, cho dù là vị cao nhân xem tướng kia cũng không thể thi triển được, Lưu lão gia cho dù muốn giúp Tần Phong cũng không thể làm được.
– Ba, cứ để thằng bé đi như vậy sao?
Sau khi nghe thấy lời nói của cha, Lưu lão nhị không khỏi sửng sốt. Bát cực quyền của Lưu gia được truyền thừa từ Thần thương Lý Thư Văn nhất mạch, có thể nói là Bát cực quyền pháp chính tông, nếu Tần Phong không thể tu ra nội kình chỉ học chút kỹ năng thì cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng đằng này Tần Phong đã tu ra nội kình, nếu không nhận làm môn hạ thì cũng phải dựa theo quy tắc của giang hồ là thu hồi lại công phu trên người Tần Phong.
– Lão nhị, giờ người chịu học võ đã không còn nhiều lắm không cần phải hẹp hòi như vậy.
Lưu lão gia đươg nhiên biết tâm tư của con mình, lập tức lắc đầu nói:
– Năm xưa Dương Lộ Thiền học lén Trần Trường Hưng, còn lưu truyền giai thoại đến giờ, sư tổ của con thu nhận đồ đệ càng không hỏi xuất thân, chẳng lẽ ta lại không được hay sao?
– Ba, con sai rồi.
Bị cha giáo huấn, Lưu Gia Thành không nói được gì, vì đoạn điển cố mà cha nói, người trên giang hồ hầu như đều biết cả.
Dương Lộ Thiền là người sáng lập của Dương Thị thái cực, từ nhỏ đã mê võ, vì nhà nghèo, để có cơm ăn đã phải làm việc ở một nhà thuốc Đông y tên là “ Thái Hòa Đường”.
Nhà thuốc này là do Dự Nam Tiêu Ôn Trần Đức Hồ mở, Trần thấy Dương là người chăm chỉ thật thà, lại thông minh cho nên liền cử Dương đến Dự Nam làm công.
Đúng lúc gặp được Thái Cực tông sư Trần Trường Hưng mượn nhà của Trần Đức Hồ dạy đồ đệ, rất có tâm muốn bái sư học nghệ nhưng vì việc nhiều hai nữa là sợ Trần không nhận mình. Tuy ông hiểu cấm kỵ trong giang hồ nhưng vì quá đam mê cho nên hàng ngày vẫn thường học lén.
Về sau việc làm của Dương Lộ Thiền bị Trần Trường Hưng phát hiện, thấy người này có tố chất hơn người không những không trách tội mà còn gạt điều cấm kỵ trong giang hồ sang một bên, hàng ngày dạy Thái Cực Quyền vào những lúc rảnh rỗi cho Dương Lộ Thiền, chính vì vậy mới tạo ra nhất đại Thái Cực tông sư Dương Lộ Thiền.
– Con cảm ơn Lưu gia gia, Lưu sư phụ.
Nghe thấy Lưu lão gia cho mình đi, Tần Phong cố kìm nén cảm giác thất vọng trong lòng, cúi chào hai người rồi bước đi ra ngoài.
Còn về Lưu lão gia nói cậu có tướng tảo yêu, thì Tần Phong không hiểu lắm, cho dù nghe hiểu cũng không để trong lòng, một mình nuôi em năm năm nay cậu đã không còn sợ hãi thiên địa quỷ thần nữa rồi.
Lúc Tần Phong sắp bước ra sân, Lưu lão gia bỗng nhiên nói:
– Cậu bé, về sau cứ đến đây nhé, trong nhà không thiếu cơm một người đâu.
– Lưu gia gia, con còn một đứa em gái nữa mà.
Tần Phong lắc lắc đầu, không nhận ý tốt của Lưu lão gia.
– Thằng bé ngốc này, đưa cả em đến thì có làm sao.
Lưu lão gia thở dài, ông đã biết tình cảnh Tần Phong từ lâu, chẳng qua vì tướng mạo của cậu khác người thường cho nên vẫn chưa ra tay tương trợ, nhưng bây giờ thì khác rồi.
– Con cảm ơn Lưu gia gia.
Nghe được những lời này của Lưu lão gia, Tần Phong đột nhiên đứng lại, thân thể gầy nhỏ run rẩy, đối với sự trợ giúp của ông, cậu có thể không nhận nhưng nếu có thể khiến em gái mình có một cuộc sống yên ổn hơn thì cậu có thể đồng ý bất cứ chuyện gì.
Chậm rãi xoay người lại, Tần Phong quỳ xuống trước mặt Lưu lão gia, cung kính vái lạy, sau đó mới đứng dậy bước đi.
Sau khi Tần Phong đi khỏi, Lưu Gia Thành nhìn cha một cái, nói:
– Ba, con thấy thằng bé này cũng là người trọng tình trọng nghĩa, sao ba không muốn nhận nó làm đồ đệ?
– Con biết cái gì?
Lưu lão gia khoát tay nói:
– Thằng bé này có căn cốt vô cùng kỳ dị, nếu có thể vượt qua được kiếp nạn lớn này không trở thành thánh nhân thì cũng thành loạn thế kiêu hùng, tuy nhiên ta nghĩ khả năng thứ hai sẽ lớn hơn.
Lưu Vận Tiêu cả đời lưu lạc, đến già mới xem như lá rụng về cội, ông cũng không muốn con cháu của mình giống như vậy, cho dù tư chất của Tần Phong có tốt đến đâu thì ông cũng không muốn liên lụy quá sâu.
Tuy nhiên người già vẫn thường có thiện tâm, ông nhìn thấy anh em Tần Phong đáng thương, nếu như có một ngày Tần Phong thật sự phải gánh chịu kiếp nạn thì ông cũng muốn giúp cô bé kia một phen, đón về Lưu gia nuôi.
– Từ nay về sau không phải để em ở nhà một mình nữa rồi…
Tuy rằng không thể bái thành sư nhưng Tần Phong cũng rất vui vẻ, không phải vì hai anh em cậu sẽ có cơm để ăn mà là từ nay về sau cậu không phải bỏ em gái ở nhà một mình để đi học võ lén nữa.
Phải biết rằng, thời gian trước nếu như không có Đại Hoàng bảo vệ thì một kẻ thần kinh không bình thường đã xông vào phòng rồi, điều này khiến cho cậu luôn luôn lo lắng.
– A Phong, chờ mình một chút.
Tần Phong đang sốt ruột chạy về thì chợt nghe thấy tiếng Lưu Tử Mặc gọi lại, cậu đứng lại, vẻ mặt tươi cười.
Kể từ khi gia đình gặp biến cố, một Tần Phong hoạt bát nhanh nhẹn liền trở nên ít nói hẳn, ngoài em gái ra cậu không có một người bạn nào, tuy nhiên sau khi đến Thương Châu, cậu đã có được một người bạn rất tốt đó là Lưu Tử Mặc.
Đó là một buổi chiều cách đây ba năm, Tần Phong cùng em gái đi nhặt rác về thì bị một đám lớn hơn ngăn lại, sau đó cùng gọi hai anh em họ là đồ nhặc rác.
Lúc đó Tần Phong cũng đã học lén võ được một thời gian, tuy nhỏ con hơn nhưng đám tiểu tử này không phải là đối thủ của cậu, tuy nhiên Tần Phong đặt sự cười nhạo này ở trong lòng, dắt tay em gái chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc đó, đúng lúc Lưu Tử Mặc xuất hiện, từ nhỏ cậu đã học võ rồi, cho nên công phu giỏi hơn Tần Phong nhiều, chỉ trong chốc lát đã khiến cho đám tiểu tử kia phải tè ra cả quần.
Không biết có phải vì sự giáo dục khác nhau hay không mà Lưu Tử Mặc không hề xem thường Tần Phong, ngược lại cậu còn vô cùng khâm phục Tần Phong, đem bí quyết của Bát cực quyền dạy cho Tần Phong, hai người bởi vậy mà trở thành bạn bè tốt của nhau.
– Tử Mặc, cảm ơn cậu nhé.
Tần Phong nói. Sau đó nói tiếp:
– Ngày mai mình còn đưa em gái đến mà, cậu phải đuổi theo làm gì?
– Ngày mai là ngày mai, hôm nay có chuyện của hôm nay.
Là một tiểu bối được cưng chiều trong nhà, Lưu Tử Mặc bình thường vẫn sống rất quy củ, nhưng trước mặt bạn tốt thì cậu tỏ ra tùy tiện hơn, liền móc ra một vật trong túi, nói:
– A Phong, cái này cho cậu đấy.
– Tiền à? Cho mình tiền làm gì?
Dưới ánh đèn đường mờ ảo nhưng Tần Phong vẫn thấy rõ đó là tờ tiền 10 tệ, sắc mặt cậu trở nên khó coi, lắc đầu nói:
– Cậu quen mình lâu như vậy rồi chẳng lẽ không biết tính mình hay sao?
Khi cha mẹ còn sống, Tần Phong thường được cha dạy rằng: “ Đổ mồ hôi của mình, ăn cơm của mình làm ra, dựa vào trời, dựa vào đất, dựa vào cha mẹ không phải là một người đàn ông tốt”
Sau khi cha mẹ qua đời, cuộc sống của Tần Phong tuy rằng có quẫn bách nhưng chưa bao giờ cậu quên lời dạy của cha, chưa bao giờ cậu nhận ân huệ của người khác một cách vô duyên vô cớ cả.
Nếu không phải nhận ra em gái mình càng ngày càng lớn, nếu không đến trường sẽ bị chậm trễ thì e rằng Tần Phong cũng sẽ không nhận ân huệ của Lưu lão gia.
Cho nên nhìn thấy tiền của Lưu Tử Mặc, Tần Phong liền thay đổi sắc mặt, nếu đây không phải là người bạn tốt của mình thì e rằng cậu đã xoay người bỏ đi rồi.
– Mình còn không biết tính tình của cậu nữa sao.
Nhìn thấy Tần Phong như vậy, Lưu Tử Mặc cười cười, nói:
– Đây là 200 tệ, đừng nhìn mình, mình cũng không có nhiều tiền như vậy cho cậu đâu, là của ông nội đưa cho cậu, ông nói rằng cậu đáng được nhận.
– Đáng được nhận?
Tần Phong cảm thấy khó hiểu.
– Mình làm gì mà ông cho mình nhiều tiền như vậy?
Ở thời điểm năm 1992, tiền lương của công nhân đường sắt cũng chỉ được dưới 100 tệ một tháng, một bữa tiệc rượu bình thường cũng chỉ đến bốn năm tệ, 200 tệ này đối với Tần Phong mà nói là một con số lớn khủng khiếp.
– Còn nhớ cậu đã từng cho mình cái lọ thuốc hít kia không?
Lưu Tử Mặc đắc ý nói:
– A Phong, đó chính là bảo bối, nghe ông nội nói đó là “Cổ nguyệt hiên”, nói không chừng đã được vua Càn Long dùng qua ấy chứ.
– Từ từ, để mình nhớ lại đã…
Tần Phong giống như đã hiểu ra.
– Ý cậu là chiếc lọ thủy tinh bên trong có hình vẽ trong suốt đó hả?
Hơn một tháng trước, Tần Phong có nhặt được một chiếc lọ thủy tinh, sau khi rửa sạch phát hiện bên trong có hình vẽ, vô cùng tinh xảo.
Lọ thủy tinh này không đáng tiền, cậu không bán đi mà tặng cho Tử Mặc.
Thấy Tần Phong đã nghĩ ra, Lưu Tử Mặc gật đầu lia lịa nói:
– Đúng rồi, chính là cái đó, A Phong, ông mình nói đó là bảo bối, nếu không phải miệng bình có chút không trọn vẹn thì có thể đổi được nhà đấy.
– Đáng giá như vậy sao?
Tần Phong nghe vậy có chút há hốc miệng, cho dù là ở quê thì một căn nhà cũng có giá vài ngàn tệ, chiếc lọ thủy tinh này đáng giá như vậy sao?
– Cậu biết cái gì, đó gọi là cổ vật, không phải là bán theo cân như giấy vụn đâu.
Lưu Tử Mặc vừa nói vừa nhét tiền vào tay Tần Phong, nói:
– Ông nội mình nói, cậu cầm nhiều tiền không tốt, về sau hai anh em cậu còn đến ăn ở tại nhà mình, xem như số tiền còn lại là để bù vào đó.