Đọc truyện Bảo Giám – Chương 15: Trại giam (hạ)
Sau gần ba tháng bị tạm giam, một xe cảnh sát đứng ở ngoài trại giam, đưa Tần Phong bị còng tay đến trại giáo dưỡng dành cho thiếu niên của tỉnh. Vụ án mạng gây chấn động cả trấn cuối cũng cũng đã khép lại.
Tuy rằng nhìn qua có vẻ như cuộc sống của mọi người không có gì thay đổi nhưng trường võ ở khắp nơi bị đóng cửa đến phân nửa. Đây có lẽ chính là ảnh hưởng từ việc Tần Phong học võ đả thương người.
Ở ngoại ô Thạch Thị, chính là Thái Hành Sơn nổi tiếng, ở dưới Thái Hành Sơn có một đại viện được canh phòng nghiêm ngặt, tường bao quanh cao tới 5m.
Đây chính là trại giáo dưỡng mới khánh thành năm ngoái. Vì nguyên nhân tài chính eo hẹp nên nơi này được xây dựng lại từ nhà giam của tỉnh, ngoài những phạm nhân ở bên trong được đưa tới nhà giam khác thì các quản giáo ở đây đều được giữ lại.
– Tần Phong, 14 tuổi. Tội cố ý giết người. Phạt tù 5 năm. Vào đi!
Ở phòng trực ba của trại giáo dưỡng, cảnh sát và các quản giáo đưa mắt nhìn Tần Phong, sau khi đối chiếu thông tin, Tần Phong được nhận một bộ quần áo màu lam, đồng thời mái tóc đã dài quá tấc cũng bị cạo thành đầu trọc.
Sau khi hoàn thành các thủ tục vào trại, một cảnh sát khoảng 30 tuổi tới trước mặt Tần Phong.
– Tần Phong, tôi là Lý Phàm, trung đội trưởng của cậu. Sau này việc học tập và cải tạo của cậu đều do tôi phụ trách. Cậu còn trẻ tuổi, hy vọng cậu có thể trút bỏ gánh nặng để cải tạo cho tốt, sau này có thể trở thành một người có ích cho xã hội.
Dựa theo quy định, Lý Phàm nói qua một lượt về quy định của trại giam với Tần Phong, nhưng ánh mắt cũng hiếu kỳ đánh giá Tần Phong.
Thời điểm những năm 80, đã có phim chiếu bóng về tội phạm thiếu niên. Tác phẩm này đưa ra quan điểm “cứu một đứa trẻ, tạo ra nhân tài”, nhắc nhở mọi người chú ý tới sự thay đổi trong tâm lý và hoàn cảnh sống của các thiếu niên phạm tội, tăng cường trách nhiệm xã hội của mọi người.
Cùng với sự tăng cao trong việc phạm tội của thiếu niên, nhà nước cũng đã tăng cường đầu tư vào cải tạo thiếu niên phạm tội. Lý Phàm chính là một chuyên gia tâm lý học về phạm tội ở tuổi thiếu niên. Đồng thời trong việc đốc thúc cải tạo, anh cũng tiến hành nghiên cứu tâm lý của đám trẻ này.
Nhưng từ ánh mắt của Tần Phong, Lý Phàm cũng không tìm được ra manh mối nào.
Biểu hiện của đứa trẻ này vô cùng bình tĩnh, không sợ hãi như những đứa trẻ khác, cũng không có bộ dạng luống cuống bất an. Sự bình tĩnh này khiến cho Lý Phàm có chút lo lắng, anh ta biết Tần Phong đã gây ra một vụ trọng án.
– Đội trưởng, tôi biết. Tôi sẽ cố gắng cải tạo tốt.
Nhìn Lý Phàm mặc cảnh phục đứng ở trước mắt, Tần Phong thản nhiên gật đầu.
Khi tiến vào trong cánh cổng của trại giáo dưỡng này, Tần Phong đã lặng lẽ quan sát, vị trí gác của các cảnh vệ và khoảng cách giữa nhà giam và cổng đều đã bị Tần Phong nắm rõ.
– Được rồi, Tiểu Vương, cậu đưa Tần Phong vào phòng giam đi, đồng thời để cậu ấy quen bạn cùng phòng.
Lý Phàm nhìn chằm chằm Tần Phong một hồi lâu, lúc này mới dặn viên quản giáo ở bên cạnh dẫn Tần Phong đi, khi Tần Phong thoát khỏi tầm mắt củamình, Lý Phàm không khỏi nhíu mày.
– Đội trưởng Lý, cậu có vẻ rất để ý tới thằng nhóc này?
Một người quản giáo trung niên ở đối diện Lý Phàm cười nói. Người này là Chu Đại Long là cấp phó của Lý Phàm.
Lúc mới đầu, Đại Long rất chống đối khi có một người mới hơn 30 tuổi làm lãnh đạo của mình nhưng hơn một năm nay, Chu Đại Long đã tâm phục khẩu phục. Lý Phàm rất có bản lĩnh trong việc giáo dục tội phạm thiếu niên.
Lý Phàm lắc đầu nói:
– Phạm nhân này có chút đặc biệt, nên theo dõi kỹ một chút.
Tần Phong đương nhiên không biết là mình vẫn bị người ta theo dõi. Nhưng dù cậu có biết cũng không sao, chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ thoát ra khỏi nhà giam này.
– Tần Phong, đây là tổ trưởng của cậu, tên là Lý Thiên Viễn.
Viên quản giáo họ Vương mở cửa nhà giam, vẫy vẫy tay về phía một thiếu niên cường tráng nói:
– Người mới đã tới rồi. Lý Thiên Viễn, giao cho cậu, hướng dẫn cho cậu ấy về nội quy của trại giam và nói về thời gian học tập cũng như nghỉ ngơi cho cậu ấy biết.
– Quản giáo Vương, anh cứ yên tâm đi, tới chỗ của em là rồng thì cũng phải ngoan!
Người thiếu niên nhìn khoảng 16, 17 tuổi gì đó trả lời, tiễn viên quản giáo ra khỏi nhà giam.
Phải nói rằng nhà nước rất coi trọng công tác giáo dục cải tạo tội phạm thiếu niên, dù là phòng giam giường chung nhưng cũng được chia thành tầng, ở giữa có một cái bàn. Lúc này có phải có tới mười tên choai choai đang vây quanh cái bàn, đang chỉ vào nội quy nhà giam.
Nhưng khi quản giáo Vương đi khỏi, mấy thằng nhóc có vẻ nghiêm túc này liền ầm ầm lên, vây lấy Tần Phong. Nghĩ lại cũng đúng, những đứa trẻ phải vào đây thì làm gì có đứa nào là đứa trẻ ngoan? Bộ dạng vừa rồi chẳng qua chỉ là giả vờ thôi.
– Nhóc, tên là gì? Phạm tội gì mà vào đây? Nói xem…
Tên Lý Thiên Viễn cung kính trước mặt quản giáo đó, lúc này thái độ đã thay đổi hoàn toàn, không biết lấy đâu ra một điếu thuốc đưa lên miệng, một thằng nhóc khác vội châm lửa cho cậu ta.
Bên ngoài có hai người đứng ở ngoài cửa nhìn. Đó là những người canh chừng, chỉ cần có quản giáo tới thì lập tức sẽ báo động với người ở bên trong.
– Thằng nhóc, đại ca hỏi mày không trả lời à, không nghe thấy hả?
Thấy Tần Phong dường như hơi ngẩn người, một tên đẩy cậu một cái, ánh mắt hung hăng.
Trong trại giáo dưỡng nếu không được quản lý nghiêm khắc cũng ít khi có cải tạo lao động thể lực nặng, đa phần thời gian những thiếu niên này đều là lên lớp học, có thể nói là một ngày vô cùng buồn tẻ.
Cho nên, trong tình hình đó, mỗi phạm nhân mới vào đều khiến cho họ hết sức vui mừng. Bởi vì chuyện ma cũ bắt nạt ma mới luôn là ‘truyền thống’ của trại giam, chỉ cần phạm nhân không chết hoặc bị tàn phế thì quản giáo cũng rất ít khi hỏi tới.
– Tôi là Tần Phong, vì đánh nhau nên vào đây.
Bị thằng nhóc kia đẩy, Tần Phong lui lại hai bước, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi, mở miệng nói:
– Từ giờ về sau tôi cũng không dám đánh nhau nữa, mọi người đừng đánh tồi.
– Nhìn bộ dạng của mày kìa. Đánh nhau là cái quái gì, ông đây đã giết người đây!
Nhìn bộ dạng của Tần Phong, cả đám phá lên cười. Vào thời điểm đó, tội phạm có tổ chức cũng không nhiều, càng không nói đến những thiếu niên như thế này.
Đa số thiếu niên phạm tội đều là vì sự giáo dục của gia đình, đánh lộn bị đưa vào đây.
Nhưng bị ảnh hưởng một chút xã hội đen trong phim điện ảnh Hồng Kông, những đứa trẻ này không cho là mình không đúng, chỉ dù là vào trong trại giáo dưỡng, cả đám cũng giống như những con gà trống hiếu chiến, mỗi ngày sẽ xảy ra vài trận đánh nhau như vậy.
Dường như Lý Thiên Viễn là tổ trưởng ở trong phòng giam, mặc dù là do mọi người trong phòng bầu ra nhưng trước khi bầu Lý Thiên Viễn cũng đã dùng sức kể lôi kéo phiếu của mọi người. Nắm đấm to chính là đạo lý mạnh mẽ nhất, ở nơi này thì càng không thay đổi.
– Uổng phí mày cao lớn như vậy, cũng chỉ là một thằng nhát gan.
Lý Thiên Viễn khinh thường nhìn Tần Phong, nói:
– Qua bên kia xuống tấn, sau đó học nội quy phòng giam, buổi tối để ông mày kiểm tra, sai một chữ thì đừng hòng ăn cơm.
Những đứa trẻ này tuy rằng không hiểu được cái gì gọi là niềm vui của mình được xây dựng trên sự đau khổ của người khác, nhưng thủ đoạn của bọn chúng cũng không ít, mỗi người mới vào đều bị trừng trị một trận.
– Vâng, lão đại!
Biểu hiện của Tần Phong rất ngoan ngoãn. Năm năm lưu lạc cùng với em gái, sự coi thường nào mà cậu chưa từng gặp? Nếu như chuyện gì cũng phản kháng thì sợ là sớm đã bị đánh chết rồi.
Càng quan trọng hơn là Tần Phong không muốn bộc lộ ra khả năng võ thuật của mình. Quá nhiều người biết khả năng của mình sẽ không tốt cho việc chạy trốn.
Biểu hiện của Tần Phong khiến cho Lý Thiên Viễn cảm thấy rất không thú vị. Bộ dạng đứng tấn như sắp đổ của Tần Phong tuy nhìn rất buồn cười nhưng tới giờ ăn cơm tối Lý Thiên Viễn cũng không tìm ra được cớ gì để đánh tiểu tử này.
Cơm tối cũng không tệ, ngon hơn nhiều so với cơm ở trại tạm giam. Hai món một canh một mặn còn có một đĩa dưa muối, bánh bao. Nhưng đĩa thức ăn mặn kia đã bị Lý Thiên Viễn đặt ở trước mặt mình, chỉ có mấy người thân thiết với cậu mới có thể ăn được.
Đối với Tần Phong mà nói, dù là ăn bánh bao dưa muối cũng đã là tốt lắm rồi. Tần Phong vẫn cúi đầu không hề phản ứng với những ánh mắt khiêu khích của mọi người xung quanh.
Ăn xong bữa tối, các thiếu niên bị tập trung tới một căn phòng lớn để xem thời sự. Trong phòng này tập trung người của mười hai phòng giam, tổng cộng hơn một trăm thiếu niên.
Người của từng phòng ngồi ở một chỗ. Dùng loại ghế nhựa nhỏ nhưng không khí trong phòng xem tv cũng không phải là tốt. Vài đứa nhóc đều trừng mắt nhìn nhau.
– Đại ca, tên họ Ngô kia từng mắt nhìn anh. Chúng ta đánh cậu đi?
Trải qua một buổi chiều sống cùng với nhau, Tần Phong biết người đang nói tên là Giang Bình, là phạm tội trộm cướp nên vào đây. Tên này rất có khiếu nịnh nọt, cho nên khi đi theo Lý Thiên Viễn chưa từng bị nếm mùi đau khổ.
Về phần Lý Thiên Viễn, ở trong mắt Tần Phong chỉ là một thằng nhóc không có đầu óc mà thôi.
Năm nay Lý Thiên Viễn 16 tuổi, là người bản địa ở Thạch Thị. Lúc 6 tuổi thì cha mẹ ly dị, mỗi người đều có gia đình riêng, không ai muốn nuôi cậu ta. Lý Thiên Viễn liền sống cùng với ông nội.
Bởi vì ông nội đã cao tuổi rồi nên không dạy bảo cậu ta được tốt. 11, 12 tuổi Lý Thiên Viễn liền bỏ học, đi theo một đám du thử du thực lớn hơn cậu ta 4, 5 tuổi. Ở trong môi trường như vậy làm sao có thể tốt cho được?
Khi mới bắt đầu, Lý Thiên Viễn còn là đứa trẻ hò hét cổ động ở phía sau, dần dà lá gan cũng lớn dần, khi đánh nhau cũng đã dám xông lên trước.
Ở tuổi này của Lý Thiên Viễn, cảm giác khi đi trên đường mà người khác sợ mình là một chuyện rất oai phong, hơn nữa có thể có một số đệ tử đi theo thì Lý Thiên Viễn càng hết sức hài lòng.
Khi Lý Thiên Viễn 15 tuổi, vì cơ thể cao lớn nên đã trở thành lão đại từ đó cậu ta bắt đầu trở nên kiêu ngạo.