Đọc truyện Bảo Giám – Chương 13: Đại án
– Đừng, đừng đi, Tiểu Gia, em nhảy xuống đi!
Tần Phong dường như mơ màng nghe thấy tiếng kêu của em gái. Nhưng khi cậu cố gắng mở mắt ra, trước mắt chỉ là một màu đỏ, bên tai truyền đến tiếng tiếng tàu lửa đang đi xa dần.
Cố gắng ngọ ngoạy người, hai gậy của Trương Quân Long thật sự không nhẹ, nếu không phải là Tần Phong cố gắng chống lại thì đã sớm ngất xỉu rồi.
Đúng lúc Tần Phong đang thử đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy bỗng khuôn mặt sáng lên. Đại Hoàng vừa rồi nằm trên mặt đất không rõ sống chết giờ cũng tỉnh lại, đang loạng choạng liếm vết thương ở trên đầu Tần Phong.
– Đại Hoàng, đi… đi tìm Tiểu Gia. Nó ở trên tàu kia!
Tần Phong giống như nắm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, dùng hết sức lực giơ tay chỉ về phía chiếc tàu hỏa. Đại Hoàng dường như hiểu được ý của Tần Phong, xoay người vẫy vẫy đuôi đuổi dọc theo đường ray.
Nhìn thấy hành động của Đại Hoàng, trong lòng Tần Phong nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt tối sầm lại, cứ như vậy mà không biết gì nữa.
Ba giờ sau, ở trước căn phòng nhỏ bên đường ray mà bình thường rất ít khi có người tới đã có rất nhiều người đứng, có cảnh sát mặc cảnh phục, còn có khoảng hơn 20 bác sĩ mặc blouse trắng.
Tuy có không ít người nhưng hiện trường lại yên tĩnh đến mức khiến người ta khó thở. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Trong đó có cả viên cảnh sát đã 30 năm trong nghề mà khóe miệng cũng đang không ngừng run rẩy.
– Ọe…
Một nữ pháp y rốt cục không chịu được nôn ra. Cho dù đã đeo khẩu trang rất dày nhưng mùi phát ra từ thân thể bị nghiền nát ở trên đường ray này khiến cho thức ăn mà cô ăn từ đêm hôm trước cũng đều đã phun ra.
Điều này dẫn đến phản ứng dây chuyền, các nhân viên bình thường tự nói mình kiên cường cũng đều chạy ra xa nôn, đến khi trở lại vẻ mặt đều trở nên trắng bệch.
– Độc ác, quá độc ác. Chuyện này quả thực quá mất nhân tính.
Một người đàn ông trung niên ở khóe miệng vẫn còn vết nôn, hơn nửa cái giò heo ông ta ăn hồi trưa coi như là ăn vô ích rồi, trong bụng vẫn còn cảm thấy khó chịu.
– Tiểu Lý, cậu báo cáo tình hình cho Cục trưởng Tống đi!
Người đàn ông trung niên tên là Triệu Chí Kiến, là Trưởng phân cục ở khu này. Còn lão nhân tóc hoa râm kia là Phó cục trưởng Tống chỉ đạo nghiệp vụ hình sự của thành phố.
Tuy rằng dân Thương Châu dũng mãnh nhưng cũng vô cùng chất phác. Những vụ án bình thường cũng chỉ là những vụ ẩu đả dẫn tới tử vong. Còn vụ án chết năm mạng người giống như bây giờ thì từ sau giải phóng đến giờ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Xảy ra vụ án lớn như vậy, ngoài lãnh đạo cục công an đích thân tới hiện trường, lãnh đạo thành phố cũng rất quan tâm.
Nhưng vị phó Chủ tịch thành phố vừa đến kia dĩ nhiên là chưa hề được trải qua những thử thách máu lửa, khi vừa nhìn thấy hiện trường lập tức choáng váng nôn, đi theo còn có một chiếc xe cứu thương đã cùng tới bệnh viện.
– Vâng, Cục trưởng, tôi cũng nhận được báo án mới đến.
Một người đàn ông mặc cảnh phục chừng 34, 35 tuổi đi tới, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Người này là phó đồn trưởng đồn cảnh sát của thị trấn, ngoài người chăn dê kia ra thì là người đầu tiên tới hiện trường, khi đó đã bị dọa chết khiếp, đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hóa ra sau khi xảy ra vụ án, một người chăn dê thường xuyên tới đây là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, đã sợ tới mức ngã nhào rồi chạy tới đồn cảnh sát báo án.
Lúc đó đồn cảnh sát cử tổng cộng bốn người tới, người chỉ đạo là vị Phó đồn trưởng họ Lý này. Người này cũng coi như là người có kinh nghiệm dày dạn, sau một hồi nôn ọe thì đã lập tức bảo vệ tốt hiện trường, hơn nữa lập tức báo cáo lên cấp trên.
– Cục trưởng Tống, ở trong phòng phát hiện cái này…
Khi đồn phó Lý đang tiến hành báo cáo, một nhân viên pháp y mang tới môt túi plastic trong suốt, ở bên trong có một cái khăn tay.
– Cục trưởng, trên cái khăn này có một hàm lượng cao thuốc mê. Trên người của một xác chết còn phát hiện ra một lọ thuốc mê, có lẽ là hắn mang tới.
Nhân viên pháp y báo cáo qua về kết quả kiểm tra hiện trường ban đầu.
Cục trưởng Tống gật gật đầu, nhìn đồn phó Lý, hỏi:
– Đồn trưởng Lý, đã làm rõ thân phận của những người chết và bị thương chưa?
– Báo cáo Cục trưởng, có hai người chết ở trong phòng thì tôi biết, người bị thương tôi cũng biết.
Đồn phó Lý cười khổ nói:
– Người chết ở ngoài phòng kia và người bị cắt cổ ở trong phòng đều họ Tôn, là người dân ở thị trấn, là hai anh em. Còn đứa nhỏ hôn mê ở ngoài là đứa trẻ lưu lạc tới đây 5 năm trước. Nó còn có một em gái nữa…
Trong thị trấn cũng không có quá nhiều dân, nhất là anh em nhà họ Tôn lại là những kẻ chơi bời phá phách như vậy thì càng có tên trong sổ đen của công an.
Còn đối với anh em Tần Phong, đồn phó Lý cũng không hề xa lạ. Bởi vì mấy tháng trước Tần Phong còn tìm đồn trưởng Lý để hỏi làm thế nào để mình và em gái có thể có hộ khẩu ở trong thị trấn. Trong ấn tượng của đồn phó Lý, đó là một đứa trẻ rất chững chạc.
Sau khi nghe đồn phó Lý nói, Cục trưởng Tống suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói:
– Tình tiết của vụ án trên cơ bản đã rõ ràng, mấy người đã chết này chắc chắn đã tới đây với mục đích xấu, không ngờ là không đạt được mục đích lại còn bị đứa trẻ kia giết chết hết. Chuyện này…
Vào đầu những năm 90, những vụ án buôn bán các bé gái đột nhiên tăng cao. Qua việc phát hiện khăn tay có chứa thuốc mê ở hiện trường cùng với báo cáo của đồn phó Lý, Cục trưởng Tống dày dạn kinh nghiệm đã đưa ra dự đoán đối với vụ án.
Nhưng dù thế nào cũng không thể nào tưởng tượng được tình cảnh độc ác như vậy. Dĩ nhiên là đứa trẻ nhìn gầy gò đó phải có thù hận ghê gớm lắm mới có thể ra tay hạ sát như thế.
Khi đang phân tích vụ án, một người bước nhanh tới trước mặt Cục trưởng Tống, ghé vào tai ông ta nói:
– Cục trưởng, phía bệnh viện báo tin, đứa trẻ đó đã tỉnh rồi.
– Tiểu Triệu, chúng ta tới bệnh viện trước đi, sai người điều tra thân phận của mấy người này.
Lúc đi về phía chiếc xe đỗ ở cạnh đường ray, Cục trưởng Tống dừng lại, dặn dò:
– Vụ án này có thể liên quan tới trẻ chưa thành niên, tạm thời đừng công khai, không được tạo ảnh hưởng xấu cho người dân ở trong thị trấn.
Trước đó không lâu, ông ta vừa mới đi tuần ở phía Nam xong, đã phát biểu một loạt bài quan trọng về phát biểu kinh tế, Cục trưởng Tống không thể cho vụ án nghiêm trọng như thế này phá hủy cục diện tốt của thành phố.
– Tôi… tôi đang ở đâu? Tiểu Gia, Tiểu Gia đâu?
Tần Phong chỉ cảm thấy mình vừa mới trải qua một cơn ác mộng rất dài. Trong giấc mơ, Tần Phong được gặp cha mẹ, còn nhìn thấy vài người có bộ dạng hung ác, nhưng chưa kịp mơ xong thì cậu đã tỉnh giấc.
Nhìn một màu trắng tinh trước mắt và mùi thuốc khử trùng, Tần Phong biết là mình đang ở trong bệnh viện. Khi cậu tỉnh lại, người đầu tiên là Tần Phong kêu tên Tần Gia.
– Cậu bé, đừng làm loạn. Vết thương của cậu cũng không nhẹ, không cẩn thận sẽ để lại di chứng.
Một bác sĩ mặc áo trắng dài đè Tần Phong xuống. Ông là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất ở bệnh viện này, tất cả các chẩn đoán bệnh của Tần Phong đều là do ông làm.
Nhưng vị bác sĩ này cũng không có tới hiện trường nên cũng không biết Tần Phong đã làm chuyện gì, nếu không khi chữa trị cho Tần Phong e rằng cũng sẽ run tay mất.
– Em gái, em gái của tôi đâu?
Tần Phong căn bản là không để ý tới thương thế của mình, bây giờ trong lòng cậu chỉ có em gái. Bởi vì năm năm trước khi cha giấu cậu ở trong tủ quần áo từng nói với cậu phải chăm sóc tốt cho em gái.
– Cậu tên là gì? Vụ án ở bên cạnh đường sắt là do cậu gây ra đúng không?
Khi Tần Phong định giữ chặt lấy bác sĩ mới phát hiện ra tay mình đã bị khóa ở hai bên giường, ở phía sau bác sĩ còn có hai người cảnh sát mặt cảnh phục.
– Em gái của tôi đâu? Người bắt em gái của tôi thế nào rồi?
Tần Phong không trả lời câu hỏi của cảnh sát mà một mực truy vấn về tung tích em gái. Trong lúc cuối cùng của toàn bộ sự việc, ý thức của Tần Phong đã hoàn toàn mơ hồ rồi nên không hề biết đầu thương mà mình cố sức ném đã trúng vai của Hác lão đại làm cho ông ta ngã xuống đường ray và bỏ mạng.
– Em gái cậu là ai? Trước tiên hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi rồi mới nói đến chuyện của em gái cậu. Cậu có biết là cậu đã gây ra vụ án lớn như thế nào không?
Hai cảnh sát ở trong phòng bệnh đều còn trẻ, chỉ mới gia nhập vào ngành cảnh sát hai năm, gặp phải vụ án lớn như vậy nếu như có đột phá ở trong tay họ thì tuyệt đối có thể khiến họ có nhiều khả năng thăng tiến hơn.
– Tôi không biết, tôi chỉ muốn biết là em gái tôi ở đâu?
Đối với câu hỏi của cảnh sát, Tần Phong nghe cũng như không nghe. Cậu quá bức thiết muốn biết tình hình của Tần Gia, cảm xúc cũng bị kích động, hai tay lập tức kéo hai bên giường bệnh.
– Cậu muốn làm gì?
Hai cảnh sát ở trong phòng bệnh hoảng sợ. Bây giờ họ mới nghĩ đến thiếu niên có dáng vẻ gầy yếu này cũng không phải là một người bình thường. Cảnh tượng đầy máu ở trong căn phòng đó khiến cho họ nhớ tới còn muốn nôn lên.
– Các người muốn làm gì? Đối phó với một đứa trẻ cũng phải dùng súng sao?
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Cục trưởng Tống đi vào, tức giận trừng mắt nhìn hai viên cảnh sát một cái, khoát tay áo nói:
– Được rồi, hai người đi ra ngoài trước đi.
Sau khi đuổi hai người đi, Cục trưởng Tống nhìn Tần Phong, nhẹ giọng nói:
– Cậu bé, tôi cũng muốn giúp cậu tìm được em gái. Nhưng… cậu phải nói cho tôi biết trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em gái cậu đã đi đâu rồi?
Thật ra qua chuyện ở trong phòng bệnh, Cục trưởng Tống đã nhìn thấy cậu bé này rất quan tâm tới em gái mình. Và mấu chốt để đột phá trong vụ án này chắc chắn phải là cô bé bị mất tích kia.
– Tiểu Gia đã bị người đó đưa lên tàu hỏa. Đúng, chính là tàu hỏa. Buổi chiều hàng ngày đoàn tàu hỏa đó đều qua nhà của chúng tôi.
Dưới sự nhẹ nhàng của Cục trưởng Tống khiến cho Tần Phong ổn định trở lại.