Bao Dung Vô Bờ

Chương 46: Chướng ngại


Đọc truyện Bao Dung Vô Bờ – Chương 46: Chướng ngại

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hôm qua nửa đêm Tô Tranh về nhà. Công việc ở thành phố Lịch của anh ấy kết thúc trước thời gian, vì thế dứt khoát đổi vé máy bay.

Lúc về tới nhà là rạng sáng, anh ấy không muốn quấy rầy đến mọi người, trực tiếp về phòng mình.

Vốn dĩ Bùi Cận đã báo trước rằng, anh ở phòng anh ấy, Tô Tranh còn định sang chen chúc với Trần Từ. Nhưng đến phòng mình lại phát hiện không có người, anh ấy dứt khoát ngủ lại.

Lim dim một lúc, anh ấy thấy không còn buồn ngủ, thế nên rời giường, chuẩn bị sửa soạn hành lý.

Đồ để ở dưới lầu, Tô Tranh muốn xuống lấy hành lý, kết quả vừa bước ra, liền thấy Bùi Cận ra khỏi phòng Tô Nịnh Nịnh.

Anh ấy kinh ngạc, lập tức lùi ra sau một bước, lẩn sau cánh cửa. Từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy cảnh tượng diễn ra ngoài cửa phòng cô. 

Vậy nên, những gì muốn thấy đều thấy hết. 

Tô Tranh không thể nói rõ cảm giác lúc đó là gì. 

Đầu tiên là kinh ngạc, khó có thể tin nổi, cảm thấy khả năng mình xuất hiện ảo giác. Rồi sau khi xác định mình không nhìn lầm, anh ấy liền nghĩ, em gái mình bảo bọc bao nhiêu năm, giờ phải chắp tay tặng người khác. 

Tuy không thể tính cải trắng bị heo gặm, dù sao thì dùng heo để hình dung Bùi Cận, thật sự quá vô nhân đạo.

“Chú nói đi.” Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, Tô Tranh mới lạnh giọng mở miệng.

“Nói gì?” Bùi Cận rất bình tĩnh, trên mặt không có chút dao động nào, hỏi lại. 

“Nói bắt đầu từ khi nào…” Tô Tranh thấy anh thế này, rất muốn bốc hỏa, nói: “Sao lại vào phòng em tôi?”

Nhìn cái dáng vẻ này, biết chắc anh ở trong cả đêm.

Trai đơn gái chiếc, cùng ở một phòng cả đêm, có thể phát sinh cái gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Thật ra anh ấy muốn hỏi anh và em gái mình ở bên nhau từ khi nào, nhưng nghĩ lại, cảm thấy chuyện này tương đối quan trọng hơn. 

Dù sao cũng phải giải thích hết.

“Đêm qua, mười hai giờ.” Bùi Cận rất thành thật trả lời: “Nịnh Nịnh tổ chức sinh nhật cho tôi.”

“Sinh nhật mà đến tận sáng luôn à!” Tô Tranh đè nén sự tức giận, dẫu vậy, sự bực bội vẫn rất rõ ràng. 

Anh ấy phát hiện Bùi Cận không hề hoảng loạn, tiếp theo liền nghĩ, có thể là thật sự chưa phát sinh gì không. 

“Bố tôi dặn dò tôi, phải tôn kính chú, nhưng dù sao Tô Nịnh Nịnh cũng là em gái tôi. Thiên Vương lão tử [1] muốn ở bên con bé, cũng phải vượt qua cửa ải là tôi đã.”


[1] Thiên Vương lão tử: ẩn dụ cho những người tài giỏi, quyền lực nhất

Thật ra quay đầu nghĩ lại, Tô Tranh cảm thấy Bùi Cận cũng khá tốt, phương diện nào cũng đặc biệt ưu tú, biết chăm sóc Tô Nịnh Nịnh.

Chỉ là… Tuổi hơi lớn chút.

Còn lớn hơn người làm anh này tận bảy tuổi! Một khi ở bên Tô Nịnh Nịnh, sẽ phải gọi mình là anh. 

“Anh.” Bùi Cận mở miệng gọi một tiếng.

“Tôi…” Những gì Tô Tranh muốn nói đều dội ngược lại, nghẹn ứ trong cổ. Đáng lẽ anh ấy nên nghĩ đến, mình không phải là đối thủ của Bùi Cận.

Tô Tranh hít sâu một hơi, sau một hồi cố gắng bình tĩnh, lên tiếng: “Năm Tô Nịnh Nịnh năm tuổi, nhà trẻ có thằng nhóc muốn thơm con bé, bị tôi đánh.”

“Năm Tô Nịnh Nịnh mười hai tuổi, có nam sinh cố ý kéo tay em ấy, bị tôi đánh.”

“Năm Tô Nịnh Nịnh mười lăm tuổi, bạn cùng bàn muốn theo đuổi con bé, cũng bị tôi đánh.”

“Cho nên giờ anh cũng muốn đánh em?” Bùi Cận hỏi.

Tô Tranh: “…”

Không phải là vấn đề đánh hay không đánh, anh ấy chỉ muốn nói cho Bùi Cận, Tô Nịnh Nịnh là cô gái mà mình nâng niu trong lòng, tất cả những gì tốt nhất dưới bầu trời này đều thuộc về cô.

Cô không thể chịu một chút ấm ức nào.

“Những yêu cầu trước đây anh từng nói, tôi đều có thể làm được, chắc anh cũng đều thấy rồi.” Bùi Cận dừng một lúc, nói: “Có điều vấn đề tuổi tác… Xin lỗi, dù sao thì tôi cũng không cách nào nhét mình vào bụng mẹ lần nữa.”

Tô Nịnh Nịnh ở bên ngoài căng thẳng đi tới đi lui. Cô thực sự sợ bên trong sẽ dùng nắm đấm, cẩn thận nghe ngóng, trái tim thấp thỏm, lo lắng hãi hùng.

Đột nhiên, phía sau có người vỗ vai cô. 

Tô Nịnh Nịnh cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô quay đầu lại xem, phát hiện là Trần Từ.

“Làm gì đấy?” Tô Nịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, không vui nhìn Trần Từ.

“Sáng sớm cậu ở đây làm gì?” Trần Từ hỏi lại cô.

“Nhà mình, mình ở đâu chẳng được!” Tô Nịnh Nịnh đáp lại. 

“Tô Nịnh Nịnh, tính tình cậu tệ hại như vậy, cẩn thận không thể có bạn trai đấy.” Sáng sớm Trần Từ đã cảm nhận được cơn giận của cô, không khỏi nói móc một câu. 

Hai người họ quen nhau từ nhỏ, Trần Từ rất thấu hiểu, Tô Nịnh Nịnh – tiểu công chúa được cả nhà cung phụng này, kiêu căng đến mức nào. 

Cậu vẫn luôn nghĩ rằng, không ai có thể chịu được cô.


“Bạn gái mình thì khác, vừa dịu dàng lại vừa săn sóc.” Trần Từ nói, còn khoe mẽ. 

Lúc này Tô Nịnh Nịnh không rảnh quan tâm đến cậu. 

“Vậy cậu mau đi tìm bạn gái cậu đi.” Tô Nịnh Nịnh thuận miệng nói một câu.

Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra. 

Tô Nịnh Nịnh nhìn vào trong theo bản năng.

Bùi Cận gật đầu với Tô Tranh, gọi: “Anh.”

Hai mắt Tô Nịnh Nịnh sắp rớt ra ngoài, ánh mắt ngừng ở Bùi Cận, sau đó lại chuyển sang Tô Tranh.

Yên ắng một lúc 

Mặt Tô Tranh như vừa ăn phải phân, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên, không đáp lại, chỉ chớp mắt.

Xem như là đồng ý.

Tô Nịnh Nịnh đi qua, cẩn thận kéo tay Tô Tranh, nhỏ giọng gọi: “Anh…”

Sắc mặt Tô Tranh tuy đã hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn không quá tốt.

“Tô Nịnh Nịnh, gan em to bằng trời rồi.” Tô Tranh cốc đầu cô, giáo huấn: “Còn học đòi gạt anh.”

Tô Nịnh Nịnh hiểu rõ từng hành động của Tô Tranh, vừa thấy anh ấy thế này, liền biết vừa rồi trong phòng, nhất định khá hài hòa.

“Vậy anh, bên chỗ bố…” Tô Nịnh Nịnh cẩn thận đề nghị, giọng cũng lớn hơn không ít.

“Sao em không có chút lương tâm nào thế?” Nhắc đến Tô Trường Bách, sắc mặt Tô Tranh lập tức thay đổi.

“Bố sẽ không đánh em, nhưng em nói xem, ông ấy có đánh anh không?” Tô Tranh cười hỏi cô.

Cô em gái này, cả ngày chỉ biết hãm hại anh, không biết làm gì khác, nhưng dù anh có bị hố đến chết cũng chỉ có thể chịu đựng.

Ai kêu do mình chiều ra.

“Em mặc kệ, anh đi thăm dò trước.” Tô Nịnh Nịnh chơi xấu.

Cô đẩy Tô Tranh, sau đó dắt tay Bùi Cận, đi ra bên ngoài.


“Đi, chúng ta ra ngoài chơi.”

Trần Từ khó hiểu nhìn bóng dáng họ. Cậu không phải người thích hóng hớt, thế nên thu hồi ánh mắt, chuyển sang Tô Tranh, hỏi: “Anh Tô Tranh, về khi nào vậy? Em đang chờ anh về, cùng chơi game đây.”

Trần Từ thích tới nhà họ Tô ở, một phần nguyên nhân rất lớn là vì Tô Tranh. Tô Tranh chơi game rất giỏi, có thể gánh được cậu, cho nên Trần Từ luôn muốn chơi cùng anh ấy. 

“Game gì mà game, không có thời gian.” Tô Tranh không kiên nhẫn nói một câu, bộp bộp lên trên lầu, muốn đi tìm Tô Trường Bách.

Đi được một nửa, anh dừng lại, xoay trở về.

Thôi, để nghĩ lại đã 

Ngẫm xem nên nói thế nào, mới giúp mình không bị tẩn một trận. 

Tô Nịnh Nịnh rất quen thuộc thành phố Từ. Cô mang Bùi Cận đến rất nhiều nơi thú vị, đều là những chỗ trước đây cô thường đi.

Bùi Cận rất ít khi tham gia hoạt động giải trí này, hơn nữa tuổi càng lớn, đối với một số chuyện, đã không còn cảm thấy hứng thú.

Nhưng sự nhiệt tình hân hoan của Tô Nịnh Nịnh, có thể dễ dàng truyền sang cả anh. 

Có Tô Nịnh Nịnh bên cạnh, có thể khiến tích cách một người, từng chút từng chút hoạt bát hơn.

Lúc về đến nhà đã là chín giờ tối.

Tô Trường Bách và Lâm Tương Nghi chưa bao giờ quản nghiêm con cái trong nhà, càng không có giờ giới nghiêm. 

Thấp thỏm về nhà, bên trong đã không có động tĩnh, Tô Nịnh Nịnh nhắn tin báo cho bố mẹ, rồi lặng lẽ mang Bùi Cận vào nhà.

“Đúng rồi, hôm nay anh thuyết phục em bằng cách nào?” Chơi cả ngày, giờ Tô Nịnh Nịnh mới nhớ tới vấn đề này.

Tuy cửa Tô Tranh qua quá dễ dàng, nhưng trong lòng Tô Nịnh Nịnh vẫn chưa được thảnh thơi. 

Trước đây Tô Tranh đối đãi với người khác rất hung dữ, giờ lại đồng ý Bùi Cận đơn giản như vậy, có vẻ rất kỳ lạ. 

“Anh đưa ra lời thề với anh em.” Bùi Cận vừa giúp Tô Nịnh Nịnh cởi áo bông trên người, vừa nói: “Chỉ cần anh em không hài lòng, có thể đánh anh bất cứ lúc nào. Anh không đánh lại.”

Không có chuyện gì Bùi Cận không giải quyết được. Anh rất bình tĩnh phân tích cho Tô Tranh, tất cả lợi và hại khi Tô Nịnh Nịnh ở bên anh. 

Nói có sách mách có chứng, Tô Tranh bị thuyết phục.

Đối với những chuyện liên quan đến em gái, Tô Tranh rất khắt khe. Nhưng dù anh ấy có khắt khe hơn nữa, cũng không tìm được chỗ nào không tốt từ Bùi Cận.

Tô Tranh không thể không thừa nhận, Bùi Cận rất hợp với Tô Nịnh Nịnh.

Với Tô Nịnh Nịnh, cần có người cưng chiều cô, mà Bùi Cận đủ vững vàng chín chắn, cũng có thể chăm sóc, bao dung cô.

“Đánh trả cũng không chắc anh thắng được.” Tô Nịnh Nịnh nghe, khẽ hừ một tiếng.

Cô biết, chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cô cũng không định hỏi tiếp.


Tô Nịnh Nịnh cởi áo bông, bên trong là một chiếc áo lông màu hồng, lông xù xì. Cô ôm eo Bùi Cận, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tô Manh Manh về rồi, anh ấy muốn ở phòng mình, vậy buổi tối anh ở phòng em đi.”

Ý đồ lớn nhất của Tô Nịnh Nịnh là…  Có Bùi Cận ngủ bên cạnh, chăn của cô có thể an ổn đắp trên người mình, cảm giác đặc biệt tốt.

“Tô Nịnh Nịnh, nhịn nhiều sẽ nghẹn hư.” Bùi Cận ghé sát bên tai Tô Nịnh Nịnh, thấp giọng nói.

Tô Nịnh Nịnh rụt cổ theo bản năng, nhỏ giọng nói thầm: “Nghẹn hư thì cũng phải nhịn.”

Ngón tay Bùi Cận dừng ở xương quai xanh Tô Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng đảo qua.

“Anh hâm nóng sữa cho em đi.” Tô Nịnh Nịnh cảm thấy anh thật sự sẽ làm gì đó, hoảng hốt, mau chóng đẩy ra. 

“Em đi tắm trước.” Nói xong, cô xoay người chạy vào phòng tắm.

Bùi Cận đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, đứng yên trong chốc lát mới xoay người ra khỏi phòng. 

Vừa đi đến cầu thang, liền đụng phải Tô Trường Bách đang đi xuống. 

Tô Trường Bách nhìn phòng Tô Nịnh Nịnh, vẫy vẫy tay, ý bảo Bùi Cận qua chỗ ông. 

Bùi Cận khựng lại, trong nháy mắt đó, sắc mặt đình trệ.

Tô Trường Bách kéo Bùi Cận sang một bên, ông nhíu mày, dáng vẻ như có tâm sự.

Hơn nữa ông ra vẻ thần bí gọi lại như vậy, Bùi Cận hơi luống cuống, không khỏi hơi căng thẳng, có lẽ đây là lần đầu tiên Bùi Cận thấy vậy.

Tô Trường Bách mở miệng, muốn nói lại thôi.

“Thời gian qua Nịnh Nịnh ở chỗ chú, vậy chuyện của con bé, chắc chú cũng biết chút ít nhỉ?” Rốt cuộc Tô Trường Bách cũng mở miệng.

Bùi Cận ngoài mặt bình tĩnh, lên tiếng: “Vâng.”

“Hôm nay anh nghe Tô Tranh nói, con bé quen bạn trai?” Tô Trường Bách nói, mày càng nhíu chặt hơn, “Anh nghe giọng điệu của nó, cứ là lạ…” Tô Trường Bách cân nhắc, con trai mình rất lạ, nhưng lại không thể nói lạ thế nào. 

“Nó nói… Khả năng tuổi hơi lớn.”

Tô Trường Bách không ngăn cản Tô Nịnh Nịnh yêu đương, trái lại còn cảm thấy, với độ tuổi hiện tại của bảo bối Nịnh Nịnh nhà ông, có thể thử yêu đương.

Tuổi lớn chút cũng không sao, chỉ cần Nịnh Nịnh thích.

Nhưng Tô Trường Bách nghe giọng nói chuyện của Tô Tranh, đột nhiên bắt đầu lo lắng, có thể còn già hơn cả người làm bố này không?

Tưởng tượng đến chuyện này, thật sự là khó lường.

Có điều ông không dám trực tiếp hỏi Tô Nịnh Nịnh. Chuyện tình cảm của con gái, ông thật sự phải cẩn trọng.

Đêm nay lo lắng ngủ không yên, vì thế ra ngoài, muốn tìm Bùi Cận hỏi xem. 

Tô Trường Bách nhìn qua, đè thấp giọng, vẻ mặt tò mò hỏi.

“Chú biết là ai không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.