[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 21


Đọc truyện [Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ – Chương 21

Tiểu Tứ Tử hỏi một câu, làm cho Tiêu Lương ngẩn người, phải nói thế nào cho tốt a? Tuy nghĩ rằng Tiểu Tứ Tử có chút ngốc, chỉ cần tùy tiện nói dối một câu, là có thể lừa được hắn. Nhưng Tiêu Lương thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử ngưởng mặt nhìn mình, lại không đành lòng lừa hắn…… Mà nếu như hắn nói thật, Tiểu Tứ Tử có thể hay không không bỏ qua? Tiểu gia hỏa này cái gì cũng không tự tin, chỉ dám dựa vào hảo công phu mới muốn làm danh bộ.

Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương ngây ngẩn cả người, trong lòng cũng hiểu được một chút, liền nhăn mặt nhăn mũi, nói, “Các ngươi nhiều người như vậy đều gạt ta nha……”

Mấy ảnh vệ đứng ở cửa đổ một ngụm khí lạnh, rất thương tâm a, Tiểu Vương gia giận rồi! Bọn họ gấp đến độ tâm đều nát ra rồi a.

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đi qua kéo Tiểu Tứ Tử ngồi xuống giường, “Không phải gạt ngươi…… Chúng ta không có ác ý.”

“Ta đây công phu rất kém cỏi sao?” Tiểu Tứ Tử đáng thương hề hề hỏi Tiêu Lương.

“Không phải!” Tiêu Lương mở to hai mắt nói, “Ta là do Vương gia dạy, ngươi cũng là do Vương gia dạy, chẳng qua là do ta luyện lâu hơn một chút mà thôi a.”

“Thật sự?” Tiểu Tứ Tử tựa hồ vẫn có chút không tin.

“Đương nhiên là thật.” Tiêu Lương vẻ mặt nghiêm túc nói, “Cẩn nhi, ngươi ngẫm lại xem, ta từ bao nhiêu tuổi đã bắt đầu luyện công, ngươi thì bao nhiêu tuổi bắt đầu luyện? Đến bây giờ, công phu chỉ kém hơn ta một chút như vậy. Vương gia bọn họ đều nói, ngươi là võ học kì tài, người cũng thông minh, nếu dạy thì võ công nhất định sẽ hảo.”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu hỏi, “Thật không?”

“Đúng vậy.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói, “Không bằng như vậy đi, ta dạy cho ngươi được không?”

“Ân……” Tiểu Tứ Tử cảm thấy đầu có chút không đủ dùng, vừa nãy trong lời nói của Tiêu Lương, hắn biết là mình bị lừa, như vậy hắn hẳn phải tức giận. Nhưng Tiểu Lương Tử lại hỏi hắn muốn hay không cùng nhau học…… Như vậy cũng không sai.

Đối phó với tiểu ngốc tử thì có trăm ngàn phương pháp, nhưng phương pháp tốt nhất chính là cho hắn nhiều lựa chọn, làm cho đầu óc hắn hỗn loạn đến không còn minh mẫn, như vậy thì hắn sẽ không nghĩ tới việc tức giận hay mất hứng, rồi sau một lát liền quên.

Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đã có chút hồ đồ, liền nói tiếp, “Hơn nữa, ngươi nhìn Công Tôn tiên sinh xem, hắn võ công gì cũng không có, nhưng không phải cũng đi phá án sao? Còn có a, ngươi công phu đã muốn tốt lắm, nếu luyện tập thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ thành một danh bộ tài năng a.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Tiêu Lương không có chút liên hệ, nhưng lại giống như rất có đạo lý.


Tiêu Lương lại không ngừng cố gắng, “Cẩn nhi, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai là một ngày quan trọng, chúng ta phải nghĩ cách đối phó với tên Giang Nam ngọc kia.”

“Nga……” Tiểu Tứ Tử gật đầu, chuyện này thì hắn nhớ rõ, “Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.”

“Hảo!” Tiêu Lương lau mồ hôi, mà hai ảnh vệ ở cửa cũng lau mồ hôi, lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn mang nước cho Tiểu Tứ Tử rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng nằm xuống, cảm thấy giống như có chuyện gì mà hắn chưa làm, nhưng là nghĩ mãi không ra, lại muốn nhanh đi ngủ, ngày mai muốn bắt Giang Nam ngọc……

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Tiểu Tứ Tử đột nhiên tỉnh dậy, xoay mặt nhìn Tiêu Lương đang ngủ bên cạnh, nâng tay cầm gối đầu mềm mềm đập hắn.

“Ngô……” Tiêu Lương bị Tiểu Tứ Tử đập cho tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn hắn, “Cẩn nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt ủy khuất, “Thiếu chút nữa quên! Các ngươi hợp nhau lừa gạt ta!” Nói xong, cầm gối đầu hung hăng đập.

Tiêu Lương bị đập vài cái, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử mặc áo tay ngắn, bả vai cùng cổ đều lộ ra ngoài, trên mặt còn tràn đầy mất hứng. Hơn nửa đêm cọ cùng một chỗ, Tiêu Lương liền cảm thấy trong lòng ngứa ngứa, một phen bắt lấy cổ tay Tiểu Tứ Tử, xoay người hắn đặt ở dưới thân mình.

Tiểu Tứ Tử sửng sốt, ngưởng mặt nhìn, chỉ thấy Tiêu Lương ngay trước mắt mình, hai người thật sự rất gần, hai cái mũi đã gần như đụng vào nhau. Hai mắt Tiêu Lương nhìn xuống Tiểu Tứ Tử đang kinh ngạc mà mở to mắt. Nhìn từ ánh mắt Tiểu Tứ Tử, rồi theo đó mà di chuyển xuống, dừng lại tại đôi môi hồng nhuận của Tiểu Tứ Tử, trong lòng đột nhiên có một cỗ xúc động, muốn hôn một ngụm.

Tiêu Lương chậm rãi tới gần, ngay tại lúc môi hai người đã gần đụng vào nhau, Tiểu Tứ Tử đột nhiên “Ai nha” kêu một tiếng.

Tiêu Lương sửng sốt, cũng thanh tỉnh lại, liền buông ra, liền thấy Tiểu Tứ Tử cuốn chăn nói, “Không thoải mái……”

“Cẩn nhi ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lương kinh hãi, thấy Tiểu Tứ Tử lăn qua lăn lại trên giường mà than thở không thoải mái.

“Làm sao không thoải mái?” Tiêu Lương nghĩ hay là cảm lạnh, hay là ăn gì đó nên đau bụng, nghĩ rồi liền đem Tiểu Tứ Tử ngồi dậy, hỏi, “Làm sao không thoải mái? Ta gọi đại phu cho ngươi xem sao.” Lại thấy mặt Tiểu Tứ Tử đỏ hồng, Tiêu Lương càng thêm lo lắng, “Cẩn nhi, ngươi làm sao không thoải mái?” Vừa định sờ mặt hắn, chợt nghe hắn nói, “Tim đập thật nhanh nha.”

Tiêu Lương sửng sốt, thật lâu sau mới hỏi, “Cùng…… Bệnh trạng buổi chiều giống nhau sao?”


“Ân.” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc mà gật đầu, “Giống như càng thêm lời hại.” Vừa nói, vừa đẩy đẩy đầu Tiêu Lương ra để ngồi dậy, nhẹ nhàng thở ra, nói, “Như vậy hình như tốt hơn nhiều.”

Tiêu Lương tới gần một chút, Tiểu Tứ Tử lại khó chịu, liền nói, “Cái kia, Tiểu Lương Tử, chúng ta chia giường ngủ.”

“A?” Tiêu Lương vẻ mặt ủ rũ, hỏi, “Vì cái gì a?”

“Cùng nhau ngủ thì ta liền dễ phát bệnh.” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nói, vừa nói lại vừa bắt mạch cho chính mình, “Khó lường, tim đập thật sự nhanh a.”

“Cẩn nhi, kia không nhất định là bệnh nha.” Tiêu Lương nhỏ giọng nói. Vừa nói xong, đã thấy Tiểu Tứ Tử cầm gối đầu đưa lại đây, “Khẳng định là quái bệnh. Về sau nếu gặp phụ thân, nhất định phải để hắn xem qua.”

Tiêu Lương chán nản, thật vất vả mới lừa được Tiểu Tứ Tử cùng nhau ngủ, vậy mà đã phải tách ra, đành phải buồn bã ỉu xìu đi tới phía giường đối diện. Tiêu Lương nằm xuống, xoay mặt vừa thấy Tiểu Tứ Tử đứng dậy đi uống miếng nước, sau lại chui vào trong ổ chăn, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Lại một lát sau, Tiêu Lương đứng lên, lặng lẽ đi tới bên người Tiểu Tứ Tử, thật cẩn thận mà đem Tiểu Tứ Tử đang cuộn trong chăn ôm đến giường mình, sau đó liền lén lút mà chui vào bên trong ổ chăn. Tiểu Tứ Tử từ nhỏ đã ngủ cùng Công Tôn, lúc ngủ thường thích ôm ấp này nọ, vì vậy mà nhích lại gần Tiêu Lương bên cạnh. Không bao lâu sau, Tiểu Tứ Tử giống như chui vào lòng Tiêu Lương cọ cọ, ngủ say vù vù.

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh ngồi trên bậc thang cửa, hai tay chống cằm.

“Uy, ta nói……” Thanh Ảnh đẩy đẩy Xích Ảnh, “Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp a, Tiểu Vương gia đến khi nào mới có thể hiểu được, muốn hay không đi nhắc nhở hắn một chút?”

Xích Ảnh hai tay nâng cằm gật gật đầu, “Ngươi nói có đạo lý, bất quá nhắc nhở như thế nào a? Nói rõ ra cũng không nhất định sẽ hiệu quả.”

Hai người cùng nhau thở dài, “Ai…… Nan giải a.”

Sáng sớm hôm sau.

“Thân ái?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn thay một bộ quần áo khác, còn dính cả râu giả, khó hiểu hỏi, “Ngươi muốn làm gì a?”

Công Tôn ném cho hắn một bao thuốc bột, nói, “Ngươi đi bỏ cái này vào điểm tâm của Bàng Dục kia đi.”


“Ngươi muốn hạ độc a?” Triệu Phổ vui vẻ.

“Mới không phải.” Công Tôn bĩu môi, “Thuốc này là ta đặc chế, ăn xong cả người sẽ ngứa. Bàng Dục kia nhất định sẽ vội vã đi mời đại phu, bất quá, ngoài ta ra thì không ai có thể trị.”

“Vậy…… Tiểu Tứ Tử thì sao?” Triệu Phổ hỏi.

“Để cho bọn ảnh vệ ngăn Tiểu Tứ Tử lại, nghĩ biện pháp đừng cho hắn ra khỏi viện, đừng để hắn biết.” Công Tôn nói xong, cầm một tấm bảng hành nghề y, nói, “Ta làm bộ như là một thầy tướng số lại là một lang trung, ở phụ cận Hiệp gia xem xét, đến lúc đó sẽ trà trộn đi vào!”

Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn thật lâu sau, mới cúi đầu lên tiếng, “Cái kia, thân ái…… Chiêu này của ngươi hảo độc a.”

“Ngươi nói cái gì?” Công Tôn híp mắt nhìn Triệu Phổ.

“Không……” Triệu Phổ lắc đầu, “Diệu kế a diệu kế.”

Công Tôn gật đầu, “Ngươi cứ âm thầm đi theo sau.”

“Ta cũng muốn đi.” Triệu Phổ cười hì hì bước qua, cầm vài cọng râu giả gắn lên miệng, nói, “Ta cải trang thành thủ hạ của ngươi.”

Công Tôn chế giễu, “Nhưng ngươi là Vương gia, nếu ngươi cải trang thành thủ hạ của lang trung, không phải là ngươi chịu thiệt a?”

Triệu Phổ điềm nhiên cười, tiến lại gần nói, “Đừng nói muốn ta cải trang thành thủ hạ của lang trung, dù là làm vợ của lang trung cũng không vấn đề a…… Hắc hắc.”

Công Tôn lắc đầu, đưa tay giúp Triệu Phổ thay đồ đeo râu giả. Triệu Phổ nhân cơ hội chiếm tiện nghi, Công Tôn thật vất vả mới từ “ma trảo” của Triệu Phổ mà thoát ra được, nói, “Chúng ta xuất môn đi. Trước đem dược này đưa cho Bạch Ảnh bọn họ, để bọn họ có cơ hội xuống tay.” Nói xong, hai người xuất môn.

Tiểu Tứ Tử tỉnh dậy lúc trời còn sớm, phát hiện chính mình đang nằm trên giường, mà Tiêu Lương vẫn còn đang nằm bên người. Tiêu Lương hình như đã tỉnh, đang nhìn hắn.

“Tiểu Lương Tử?” Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, khó hiểu hỏi, “Ngươi như thế nào lại nằm ở đây? Không phải là chia giường ngủ sao?”

Tiêu Lương cũng có chút buồn bực ngồi dậy, nói, “Ta cũng không biết a. Tối hôm qua đang ngủ ngon giấc, ngươi lại đột nhiên đi đến giường ta, còn nhắm mắt ngủ, ta cũng không dám đánh thức ngươi.”

“Thật…… Thật sự?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên khẩn trương lên.


Tiểu Tứ Tử khẩn trương làm cho Tiêu Lương ẩn ẩn có chút mặt mày, liền cười nói, “Cẩn nhi, ngươi tối hôm qua lúc lên ngủ trên giường ta, còn ôm ta hôn nhẹ nữa……”

=口= Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Thật sự?”

“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, “Ngươi là làm sao vậy?”

“Không…… Không làm sao nha.” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng bò xuống giường, đỏ mặt trốn lên giường mình thay quần áo.

Tiêu Lương cũng xuống giường, không buông tha mà chạy đến giường Tiểu Tứ Tử ngồi, “Ngươi nói nghe một chút đi, đến tột cùng là vì cái gì?”

“Ân…… Ta đại khái, đại khái tưởng ngươi là phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hoảng loạn mà thay quần áo xong, chạy vội ra ngoài rửa mặt.

Tiêu Lương ngồi trên giường nản chí lắc đầu, không chỉ là tiểu ngốc tử đâu, còn là cứng đầu muốn chết.

Đang lúc Tiểu Tứ Tử rửa mặt, Thanh Ảnh đi lên, “Tiểu Vương gia, điểm tâm đã đưa lên, ở trong phòng ăn hay là ăn trong viện?”

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, “Không ra đại sảnh ăn sao?”

“Ân.” Thanh Ảnh cười, “Ta thấy Bàng Dục đang ở đó, liền đem đồ trở lại.”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe xong, liên tục gật đầu, “Đúng, không cần cùng tên lưu manh kia ăn cơm, ở trong sân ăn là được.”

“Tiểu Vương gia, ngươi có tâm sự a?” Thanh Ảnh thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử mang đầy tâm sự, liền hỏi, “Có phải hay không không thoải mái?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, hỏi Thanh Ảnh, “Ảnh Ảnh, ngươi nói…… Ta còn phải luyện bao nhiêu công phu, mới có thể đánh thắng Tiểu Lương Tử a?”

Thanh Ảnh có chút không rõ, tâm nói, phỏng chừng cả đời này cũng không được a. Liền hỏi, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Tiểu Tứ Tử ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh giếng, có chút chán nản nói, “Ngươi xem đầu ta cũng không thông minh, bộ dạng cũng không đẹp mắt, nếu công phu cũng không tốt, như thế nào có khả năng làm danh bộ a?”

Thanh Ảnh ngây ngẩn cả người, nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy Tiêu Lương cùng mấy ảnh vệ từ trong phòng đi ra cũng há to miệng — lần đầu tiên lòng tin của Tiểu Tứ Tử bị lung lay a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.