Đọc truyện Bạo Chúa – Chương 46: Johny (8)
Kính coong!
Tôi mở cửa. Đó là một quản gia tương đối già, mặc bộ vét khá là sang trọng – ông ta cúi chào tôi đầy lịch thiệp, sau đó rút một lá thư đặt trong túi áo ngực ra.
– Xin chào Đức ngài Johny Ouro! Thứ bảy tuần này liên minh tổ chức một buổi đấu giá đặc biệt, và các đấng bề trên quyết định mời những chủ nô trẻ nhưng có tài năng – như ngài Johny Ouro, đến tham dự cùng! Nếu như ngài có nhu cầu bán nô lệ, xin hãy báo trước hai tiếng, liên minh sẽ giúp ngài đánh giá và sắp xếp vị trí. Đây là thư mời, thưa ngài! Rất hi vọng ngài có thể có mặt và cùng chia vui với các đấng bề trên trong ngày hôm đó!
Tôi cầm lấy thư mời, cúi chào “người đưa thư”, sau đó bước vào nhà. Tôi mở thư, liếc nhanh – đại khái như lời lão già vừa nói, liên minh tổ chức một buổi tiệc vào ba ngày sau, lúc bảy giờ tối, và mời tôi đến tham dự. Buổi tiệc do phó hội trưởng Benjanmin Ouro tổ chức, cho nên có rất nhiều quan chức sẽ đến tham gia. Đây là một cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ của tôi với thế lực cao tầng của tòa thành.
Tôi liếc một vòng, quyết định sẽ mang theo Kat đến buổi tiệc. Đầu tiên, tôi muốn phô bày khả năng đào tạo nô lệ của mình, và không có gì quảng cáo tốt bằng người thật việc thật. Thứ hai, tôi đã đóng dấu lên Kat, và những kẻ tâm địa bất chính có thể cút đi được rồi! Thứ ba, cũng là lí do quan trọng nhất, Kat thích hợp làm một nữ tháp tùng hơn Isa.
Nếu đã xác định công việc xong, giờ tôi cần đưa Kat đi đốt tiền – ý tôi là mua sắm. Nhưng không sao, tôi giờ tương đối thoải mái về tài chính. Chợt tôi nhớ tới lần đầu tiên mình thấy Angel ăn diện – ấn tượng đó vĩnh viễn không thể phai nhòa được. Đó là lần đầu tiên tôi hiểu người đẹp vì lụa là như thế nào!
Isa sau khi nghe xong kế hoạch của tôi, bèn cười hiền hòa, chúc mừng tôi và sau đó là cổ vũ Kat. Tôi không thấy bất cứ một khúc mắc nào trong mắt nàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi. Có khi ngày mai tôi dắt tất cả đi biển chăng? Ở thế giới này “có biển”, nhưng là giả lập! Cụ thể, các Ouro đã xây dựng nên Căn nhà kính khổng lồ với sức chứa đủ cho một nghìn người vui chơi cùng lúc, gồm liên hợp quần thể sinh thái rừng nhiệt đới và bãi biển. Nó thuộc một trong năm kì quan của Tòa Thành Trắng, gồm Đấu trường của khu phố Trắng, Câu lạc bộ Quý ông của Bull, Nhà hát của những giấc mơ Convus, Kho tàng của Tiamat Kamra. Trong đó Đấu trường mở cửa cho bất cứ chủng tộc nào. Câu lạc bộ cấm súc vật và bất tử, rất chất chơi! Nhà kính của Ouro chỉ phục vụ người Ouro. Nhà hát giấc mơ đón chào tất cả, nhưng chẳng ai dám tham dự, vì một khi thầy tế tử vong cất tiếng hát, rất có thể bạn sẽ hồn lìa khỏi xác! Kho tàng của Tiamat nghe đồn là một căn hầm tràn ngập những đồng vàng và đá quý, các bạn biết đấy, rồng thích những thứ lấp lánh mà.
***
Tháp tùng phụ nữ nên được xếp vào một trong những hình phạt tàn nhẫn nhất của loài người. Nếu như bạn không có thể lực mạnh mẽ, rất tốt, sung sướng gấp đôi! Với thể chất của tôi bây giờ, nếu như chỉ là đi dạo loanh quanh thế này thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng tinh thần thì sao? Tôi hết kiên nhẫn rồi, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười mỗi khi Kat quay lại hỏi. Những lúc sắp bùng nổ, tôi thường phải tự nhủ “sắp hết rồi, chỉ có một ngày thôi mà, vân vân”.
Kat lúc này mặc một chiếc váy đầm dạ hội hở lưng, thiết kế ôm rất khéo, làm nổi bật hết tất cả đường cong của người phụ nữ. Kat không thuộc diện ngực tấn công mông phòng thủ như Isa hay Angel, nhưng vẫn thuộc diện xuất sắc. Dưới chân nàng là đôi giày cao gót tinh tế với sợi quai mảnh. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được tại sao phụ nữ có thể cắn răng đi những đôi giầy cao gót chênh vênh hại dáng kinh khủng, nhưng lại giãy nảy lên vì xước một ngón tay! Nhưng như cô nàng nào đó từng nói, bí ẩn tạo nên một người phụ nữ, chắc vậy?!
Kat dùng những ngón tay thanh mảnh bọc trong chiếc găng viền tơ đen vuốt vuốt cằm tôi đầy khiêu khích.
– Tại sao một quý ngài đẹp trai lại ngồi cô độc nơi đây vậy?
Tôi chộp lấy bàn tay nàng, kéo lại gần miệng, hôn lên.
– Đó là bởi tôi đang chờ người con gái đẹp đẽ nhất đêm nay đến mời mình một điệu nhảy! Xin hỏi quý cô có muốn khiêu vũ không?
Kat phì cười, nhào vào lòng tôi, hôn chụt lên má tôi một cái rõ kêu.
– Mấy tháng thôi mà miệng anh dẻo như kẹo rồi đó Johny!
– Anh không chỉ nói giỏi đâu, anh còn hôn rất giỏi nữa đấy!
– Á đừng, người ta nhìn kìa…
***
Chúng tôi vừa về đến nhà thì Kat đã chạy biến đi tìm Isa. Nàng yêu cầu tôi mua tặng Isa một bộ đồ, Angel một chiếc váy ngủ, thậm chí Zoe cũng có phần. Tổng thiệt hại thực ra cũng không lớn lắm, chỉ vài trăm đồng vàng thôi, quan trọng là tấm lòng, Kat giải thích vậy. Phụ nữ thích quà đắt tiền, nhưng họ còn yêu quý những món quà vừa có giá trị lại thấm đẫm tình cảm hơn gấp bội.
Angel cũng đã về, đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha, phì phèo tẩu thuốc – lại nói, thứ thuốc đó bán ở đâu nhỉ?
– Anh nhận được giấy mời rồi sao Johny?
– Ừm!
– Có cần tôi đi cùng không?
– Không! Lần này hãy ném tôi ra khỏi vách đá!
Angel nhìn tôi đầy tán thưởng, khẽ gật gù.
– Anh lại trưởng thành hơn rồi Johny!
– Đủ để gần em thêm một bước chưa?
Nàng liếc tôi đầy ẩn ý.
– Còn kém một chút!
***
Trời trong xanh, với những con gió thổi từ đằng xa mang theo vị mặn và mùi tanh của biển. Thôi được rồi, là quạt gió thổi không khí chứa muối và hương liệu! Nhưng lãng mạn một chút có chết ai đâu?
Tôi ngả người lên chiếc ghế, dùng ánh mắt ôm lấy tất cả mọi thứ qua chiếc kính râm màu đen. Dưới ánh mặt trời, từng múi cơ của tôi bóng loáng, nổi bật nhờ lớp kem dưỡng. Bên cạnh tôi là Isa, đang thoa kem lên tay. Angel đang nằm sấp trên ghế, phơi lưng trần dưới ánh nắng mặt trời – tôi tự hỏi với thể chất của Angel, bao giờ da cô ấy mới bắt nắng nổi?
Kat và Zoe đang nghịch nước ở gần bờ. À đấy, tôi quên không nói phần hay nhất của ngày hôm nay rồi! Isa mặc một bộ đồ bơi trắng hai mảnh, còn Angel thì mặc, ừm, tôi nên nói như nào nhỉ, có hai sợi dây màu đen vắt qua ngực, nối với quần phía dưới. Đại khái là chỉ có thể che những điểm cần che mà thôi!
Kat vẫn chuộng màu đỏ – rực rỡ và gợi cảm y như bộ một mảnh khoét eo của nàng vậy. Còn Zoe, hừm, tôi mua cho cô ta một chiếc áo tắm cao hông màu vàng, rẻ thôi, đương nhiên rồi!
– Isa này?
– Sao vậy?
– Hừm, anh không biết diễn tả như thế nào, nhưng anh có cảm giác… dạo gần đây em tránh mặt anh hả? Ý anh là, lâu rồi chúng ta chưa từng nói chuyện…
Isa lặng thinh nhìn tôi, sau đó cười xòa.
– Không phải là em tránh mặt anh, mà là anh chú ý quá nhiều những cô gái khác thì đúng hơn!
– Chậc, đó là lí do anh không thích chia trái tim ra làm nhiều phần đấy!
Tôi thở dài. Nhưng nếu như có ai đó bảo tôi phải chọn một, tôi khẳng định mình làm không được. Có lẽ tham lam là bản tính trời sinh của đàn ông rồi! Isa quay sang siết nhẹ tay tôi.
– Thôi nào, Johny! Em đâu có giận anh! Chí ít anh vẫn còn nhớ đến em, thế là được rồi!
Ôi, tôi còn mong đợi gì hơn thế! Tôi nhoài tới, ôm Isa vào lòng, cảm nhận tiếng tim đập của nàng qua lồng ngực.
– Johny này, em cứ giả dụ thôi nhé, nếu như em, Angel và Kat gặp nạn, anh sẽ cứu ai? Anh chỉ có thể cứu một người thôi!
Câu bẫy kinh điển nhất trong lịch sử loài người! Tôi cười khà khà, vùi mình vào làn tóc xoăn hạt dẻ của nàng.
– Anh bây giờ mạnh lắm, anh sẽ cứu cả ba!
Nàng nhéo tôi một cái vào mạng mỡ.
– Anh ăn gian!
– Ha ha, đấy là sự thực!
Đột nhiên nàng lấy hai tay ôm chặt lấy má tôi, ép tôi nhìn chăm chú vào mắt nàng. Chưa bao giờ tôi thấy Isa lại nghiêm túc như thế.
– Giả như có một ngày, ba chúng em gặp nạn, và anh chỉ có thể cứu một người, vậy thì em muốn anh ưu tiên cứu Kat, được chứ?
Tôi cau mày, gỡ hai tay của nàng xuống. Tôi cảm nhận được mạch của nàng đang đập rất nhanh. Nó làm tôi cực kì bất an. Tôi cố nở nụ cười đầy miễn cưỡng.
– Em làm sao thế Isa?
– Hứa với em đi!
– Anh không hứa gì cả Isa, anh đã nói là sẽ cứu cả ba cơ mà! Với cả hôm nay sao tự dưng em lại nói toàn chuyện vớ vẩn vậy?
Isa xìu xuống như quả bóng xẹp.
– Em không biết nữa Johny! Em có cảm giác có một điều gì đó không đúng, nhưng không biết nó là gì! Và linh cảm của em mách bảo rằng, Kat mới là người gặp nguy hiểm nhất! Giống như… giống như nếu như em và Angel có gặp rắc rối cũng chỉ là chuyện nhỏ so với Kat vậy! Thế nên hứa với em Johny, nếu như có bất trắc, xin anh hãy ưu tiên bảo vệ con bé, làm ơn đi Johny!
Tôi thấy biểu hiện của Isa có vẻ hơi điên cuồng, nên quyết định đồng ý qua loa cho xong. Khi thấy tôi chấp nhận, Isa chợt nhẹ nhõm hẳn đi, như thể nàng vừa trút được gánh nặng kinh khủng trong lòng vậy!
Tôi nhìn mái tóc đỏ phất phơ dưới làn nước xanh thẳm, tự hỏi tương lai chúng tôi sẽ ra sao đây?
***
Bảy giờ tối, khu phố Trắng, phòng đấu giá liên minh.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào khu đấu giá. Ở cuối căn phòng là sân khấu, đó là nơi người chủ trì sẽ giới thiệu hàng hóa, và những người ở dưới tiến hành đấu giá. Cánh gà được che bằng thảm nhung đỏ với viền vàng ở dưới, nhìn vừa lịch lãm lại sang trọng. Xung quanh căn phòng là các dãy bàn đặt đồ ăn thức uống, để phục vụ các vị đức cao trọng vọng. Gần sân khấu đặt một dãy bàn và ghế nệm đen riêng, đó là hàng ghế cho những người quan trọng nhất trong căn phòng này. Tất nhiên, không phải lúc nào các vị công dân hạng A hạng S cũng tham gia một buổi đấu giá, nhưng chỗ ngồi của họ đại biểu cho vị trí thần thánh bất khả xâm phạm, cho nên theo quy tắc, mỗi buổi đấu giá đều sẽ phải đặt một hàng ghế đặc biệt. Nếu như họ tham gia, không vấn đề gì, còn nếu không đến dự? Không sao, chiếc ghế đó bị bỏ trống. Hành động ngồi lên ghế của người khác là hình thức khiêu khích trực tiếp nhất trong giới quý tộc, và sẽ dẫn tới tình huống một mất một còn.
Ở Tòa Thành Trắng, có hai phương pháp thanh toán nợ nần giữa các công dân và được luật pháp thừa nhận. Một là hai bên định trước thời gian phương thức chiến đấu, sau đó vào Đấu trường giải quyết. Người thắng sẽ tiếp thu tất cả mọi thứ của người thua, à đấy, họ đánh đến chết! Cách thứ hai thì nhẹ nhàng hơn, mỗi bên cử ra một nô lệ – phải là nô lệ bản thân đã sở hữu hơn một năm, sau đó các nô lệ sẽ đấu với nhau. Hai vị chủ nhân thì tiến hành đặt cược một lượng tài sản tương đương, bên thắng sẽ nhận được phần tài sản đó cùng nô lệ thua trận. Để hạn chế những rắc rối và lộn xộn, tòa thành quy định, mỗi một công dân khi thách đấu, bất kể được chấp thuận hay bị từ chối, đều không thể tái thách đấu trong một năm. Và người bị thách đấu có quyền lợi từ chối lời thách thức – hiển nhiên, nếu không một vô danh chẳng lẽ cũng có tư cách làm phiền vua Arthas?
Hôm nay tôi mặc một bộ đồ rất diêm dúa và cầu kỳ – mất tới nửa tiếng mới mặc xong nó, nhưng biết làm sao, thời trang mà! Kat thì đơn giản hơn, nàng mặc chiếc váy đầm đen hôm nọ, khoe tấm lưng trần trắng muốt. Tôi tự hào nói rằng, Kat là người phụ nữ đẹp nhất trong khán phòng này đêm nay… cũng có thể là trong mắt kẻ si thì chỉ có một người đẹp nhất? Không đúng, Kat là đẹp nhất, chắc chắn đó! Hãy nhìn cách những kẻ khác trố mắt mỗi khi chúng tôi đi qua là hiểu!
Hãy nhớ, cuộc đời không phải là một cuốn truyện tự sướng, nếu như bạn không phải là con vua cháu chúa, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện người khác tự bắt chuyện với mình trong một buổi tiệc thượng lưu. Bước qua khỏi rào cản ngại ngùng, tìm một đối tượng vừa tầm, sau đó ném đá dò đường!
– Xin chào các quý ông, tôi là Johny Ouro, chủ nô hạng C của liên minh!
– Ồ, là ngài Johny Ouro mới nổi gần đây sao? Chúng tôi nghe nhiều về sự tích của ngài lắm, ngưỡng mộ đã lâu, ha ha!
Đám người tôi chọn lần này là một nhóm các chủ nô hạng C, bạn hoàn toàn có thể căn cứ vào vị trí đứng và biểu hiện bên ngoài của một người để phán đoán vị thế của người đó. Những gã này mặc bộ đồ tương đối sang trọng, nhưng thường hơi cúi thấp người mỗi khi có một người trông có vẻ quyền lực đi qua, thể hiện rằng họ ở vị trí thấp hơn. Cúi đầu khác với cúi người, lưu ý điều này! Hơn nữa, những quý tộc thường đứng gần hàng ghế đặc biệt, càng đứng gần chứng tỏ quyền lực càng cao. Còn những ngôi sao mới nổi? Cứ ra vòng ngoài đi, có việc gọi vào sau!
– Giới thiệu với các ngài, đây là nô lệ của tôi, Katarina!
– Xin chào các đức ngài!
Katarina nhún chào đầy duyên dáng. Tôi thậm chí còn thấy một vài kẻ nuốt nước bọt! Hừ, nhà quê!
– Ơ…ừm… khụ khụ! Ngài có một nô lệ thật là tuyệt vời đó, ngài Johny!
– Ha ha quá khen quá khen! Katarina còn nhiều khiếm khuyết lắm, cần phải dạy dỗ nhiều! Hôm nay các ngài không mang theo nô lệ sao?
– Chậc, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng nô lệ của chúng tôi chẳng bằng được của ngài, mang đi chỉ tổ mất mặt! Haizz!
– Ngài lại khiêm tốn rồi James! Ai chẳng biết ngài James Ouro với khả năng đào tạo ra những con ngựa đua xuất sắc nhất! Thú thực với ngài, tôi đến bó tay với đám ngựa thôi, dạy mãi mà vẫn ngu như bò!
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện, uống rượu, tâng bốc nhau, cười giả dối một lúc cho tới khi có tiếng leng keng của thìa bạc gõ vào ly vàng. Bạn thấy đấy, chỉ cần tìm được đúng chủ đề, cùng với dẻo mỏ một tí, bạn hoàn toàn có thể dễ dàng bắt chuyện với người lạ.
Trên sân khấu là Farid, vẫn cái vẻ gian dối như chuột cống, cất giọng the thé chào đón khách quý. Sau đó có hai gã nô lệ lực lưỡng khệ nệ bưng ra một cái bàn, trên đó đặt món đồ đấu giá. Tôi cũng chẳng có nhiều hứng thú lắm với những món đồ này, hôm nay đi chủ yếu để làm quen và mở mang tri thức thôi.
Chợt tôi thấy có ai đó kéo tay mình. Là Kat!
– Sao thế em?
– Con dao kia… nó là của nhà em! Em cứ ngỡ mình đã mất nó mãi mãi rồi chứ!
– Hả?
– Con dao! Em mang theo nó khi đến thế giới này, nhưng bị đám chó săn lột mất. Nó là bảo vật gia truyền của nhà em!
Tôi nheo mắt. Đó là một con dao dài khoảng hai mươi phân, hình uốn cong chứ không thẳng như dao thường. Trên thân dao khắc rất nhiều họa tiết hình thù kì dị, nhưng lại tràn ngập vẻ đẹp bí ẩn. Tôi mỉm cười, xoa đầu nàng. Farid đang phồng mang trợn má khua môi múa mép, cố gắng thổi giá con dao lên tận trời. Nhưng có lẽ hiệu quả không được tốt lắm – ở Tòa Thành Trắng, nghệ thuật kiểu này không được ưa chuộng lắm. Một số người có thể bỏ ra vài trăm để mua các tác phẩm nghệ thuật về trưng bày, có điều thứ làm họ “khác biệt” với đám “hạ đẳng” là nô lệ thượng hạng, chứ không phải những món xa xỉ phẩm đắt tiền như ở thế giới cũ của tôi. Bạn mặc bộ đồ ngủ ra đường với một nô lệ hạng S+, bạn “phong cách, cá tính, xu hướng mới”. Còn bạn mặc nguyên bộ đồ hoàng gia, nhưng dắt nô lệ hạng D- ra đường, ha ha, trọc phú, nhà giàu mới nổi, bạn thích cái tên nào hơn? Cuối cùng tôi dùng năm trăm đồng vàng mua lại con dao, cái giá này hơi chát, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Kat rất vui khi nhận lại được bảo vật gia truyền. Nàng ngắm nghía vuốt ve mãi không thôi, sau đó đưa nó cho tôi, trên mặt hiện lên vẻ nuối tiếc.
– Tặng anh!
– Sao thế, em không thích nó à?
– Em rất thích, nhưng… nhà của em giờ là anh, là gia đình chúng ta! Em không muốn tiếp tục bám víu vào quá khứ nữa!
Tôi rất cảm động, mỉm cười nhìn nàng, cất cẩn thận con dao vào trong áo ngực.
– Anh sẽ bảo vệ nó bằng cả tính mạng mình, cũng như bảo vệ em vậy!
Trong lòng tôi thì gào thét.
– Em không muốn nó thì anh bỏ ra năm trăm vàng tế cô hồn à!
Món hàng cuối cùng của buổi đấu giá là hai nô lệ hạng A+, một nam một nữ. Ở thế giới này, nô lệ hạng B+ với A- cách nhau một bước, cũng giống như giải nhì và Usian Bolt vậy, chỉ một bước, nhưng vĩnh viễn không thể vượt qua! Mỗi người có thể có một sở trường, và nếu được huấn luyện tốt thì sẽ đạt xuất sắc ở sở trường đó. Nhưng mà ba sở trường? Bốn sở trường?
Và tôi có tới hai cô nàng S+, ha ha ha! Khụ khụ, Isa thiếu một chút vẻ đẹp, chúng ta hiểu với nhau là được rồi! Quay lại buổi đấu giá, nô lệ hạng A+ có giá rất cao, và còn cao hơn nữa nếu như nô lệ có danh tiếng tốt, cộng với thương hiệu của chủ nô thuộc hạng thượng đẳng. Alexander là một người tương đối có tiếng tăm, cho nên nô lệ của ông ta cuối cùng được bán với giá mười nghìn đồng vàng mỗi đứa.
Buổi tiệc diễn ra khá thuận lợi. Tôi làm quen được với phần lớn các chủ nô hạng C tham dự, cùng một vài công dân hạng B. Điểm trừ duy nhất là năm trăm đồng vàng! Thôi rồi, đừng chửi tôi nữa, tôi nhắc lại cho vui mà! Tôi nhỏ nhen vậy sao?
Bất chợt có một người hầu đến đưa tôi cho một ly rượu. Tôi liếc quanh, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang đứng tựa vào bàn ăn phía đằng xa, nâng ly chào hỏi. Tôi lục lọi ký ức một chút, là… chủ tịch Altar!