Đọc truyện Bạo Chúa – Chương 4: Khu Kamra
“Thật mất mặt! Thế mà mình cứ nghĩ rằng mình đã là bậc thầy tâm lý rồi cơ đấy!” Johny vừa đi vừa nghĩ. “Cô ta hoàn toàn áp đảo mình.”
Khi đến cổng thành, lũ lính gác bèn chặn Johny lại.
– Xin hãy đưa ra dấu huy chương!
Johny giơ biểu tượng con rắn nuốt đuôi lên, sau đó chỉ vào Isa và nói.
– Đây là nô lệ của tôi, vừa tìm được ở trong Sương mù!
Nhắc đến đây lại phải nói tới các phương pháp “tìm” nô lệ! Cách đầu tiên, là đến phiên chợ nô lệ được tổ chức thường xuyên bên trong tòa thành. Thời hạn không cố định, miễn sao khi chủ sàn Farid cảm thấy nô lệ đủ nhiều thì hắn sẽ mở phiên chợ. Những nô lệ này là những nô lệ “hoang”, tức là chưa được thuần hóa, chưa được đóng dấu, đến từ nhiều nguồn. Chợ nô lệ được Liên minh chủ nô thừa nhận là nguồn nô lệ hợp pháp, bởi nó do liên minh trực tiếp khống chế. Khi cần điều tiết số lượng nô lệ, họ chỉ cần nới lỏng hoặc siết chặt thời gian mở phiên là được. Đây cũng là nguồn cung nô lệ chủ yếu của tòa thành.
Một cách khác ít phổ biến hơn là trực tiếp nhờ liên minh tìm kiếm theo những điều kiện cho trước. Khách hàng chỉ cần đặt ra yêu cầu, liên minh sẽ dựa trên những tiêu chuẩn đó để tìm một nô lệ phù hợp. Tất nhiên, yêu cầu càng cao thì phí càng lớn và thời gian càng dài. Khách cũng có thể ủy thác liên minh huấn luyện nô lệ cho mình nếu như cảm thấy mình không có khả năng huấn luyện. Liên minh sẽ giao nhiệm vụ này cho các thành viên, và thành viên nhận cũng như hoàn thành nhiệm vụ này tốt đẹp sẽ được tăng điểm tích lũy và nhận tiền thưởng. Tiện thể, các thành viên cũng có thể huấn luyện sẵn nô lệ sau đó bán cho liên minh, liên minh sẽ đặt những nô lệ này vào kho dự trữ – còn gọi là kho ngủ đông. Khi có đơn đặt hàng, nếu phù hợp, liên minh sẽ lấy nô lệ trong kho dự trữ ra cung cấp cho khách.
Bên cạnh việc mua nô lệ, chủ nô hoàn toàn có thể tự kiếm một nô lệ cho mình. Miễn phí luôn! Làm thế nào? Ra Xóm Liều mà kiếm! Bất kể là chủ nô bắt cóc, hay là “anh hùng cứu mỹ nhân khỏi lũ quái vật xúc tu nhầy nhụa” đều được. Có điều mỗi một chủ nô chỉ có thể có tối đa ba nô lệ miễn phí kiểu này mỗi năm. Một mặt là vì liên minh không muốn số lượng nô lệ trở nên mất kiểm soát. Mặt khác, mười vị chủ nô ra Xóm Liều mà không ai trở về là chuyện rất bình thường. Mỗi một thành viên của Liên minh chủ nô trên lý thuyết đều được liên minh bảo hộ, thế nên nếu để chết nhiều quá thì cũng khá là mất mặt!
Cách cuối cùng, rất rất ít chủ nô, kể cả chủ nhân thông thường, muốn dùng tới, đó là đến tổ chức buôn lậu Ada và mua một nô lệ. Ada có một nguồn cung nô lệ cực kì dồi dào, và nếu như không cấm thì rất có thể liên minh sẽ bị bóp chết chỉ trong một tuần. Do đó tòa thành đặt rất nhiều thuế cũng như hạn chế lên tổ chức buôn lậu, để bọn họ buộc lòng phải bán nô lệ với giá rất cao. Nguồn cung đã bị bóp, nguồn cầu cũng không được tha! Như đã nhắc, liên minh sẽ phạt rất nặng những thành viên nào dám sử dụng nô lệ lậu và bị phát hiện. Đối với những người mua thông thường, liên minh không thể phạt họ, nhưng hoàn toàn có thể cấm họ mua nô lệ của liên minh trong một thời hạn nhất định. Cấm thì cứ cấm, nhưng phải công nhận nô lệ của Ada rất tốt, bọn họ thường rất nghe lời và có khá nhiều kỹ năng đồng đều, rất phù hợp để huấn luyện lên thứ hạng cao hơn.
Johny trước giờ yếu nhớt, cho nên đương nhiên hạn ngạch ba nô lệ còn lâu mới chạm tới. Lũ lính gác đặt huy chương của hắn lên một cái máy quét, trên màn hình hiện ra toàn bộ thông tin cá nhân của Johny. Khi nhìn thấy số lượng nô lệ chưa vượt mức, chúng gật đầu ra hiệu cho cả hai bước vào thành.
Hắn bước qua bức tường thành đồ sộ cao ngút trời, tắm rửa bản thân trong ánh dương quang ấm áp, tẩy đi sự lạnh lẽo của khu Xóm liều. Một khung cửa sổ nhảy ra nơi khóe mắt hắn.
– Thuở ban đầu thế giới này chỉ có một đám người khai hoang, họ là những dị giáo đồ bị lưu đày khỏi thế giới mình bằng một phép thuật trục xuất khủng khiếp. Những người này xây dựng lên thành thị, văn hóa của riêng mình, và có lẽ họ sẽ tiếp tục phát triển như vậy nếu như Sương mù không ùa tới. Khi Tòa Thành Trắng lần đầu tiên tiếp xúc với Sương mù, đã có một lượng lớn người đổ xô về thế giới này, gây ra tình trạng quá tải dân số, kéo theo đó là chiến tranh! Sau vài chục năm chiến đấu, cuối cùng Giáo Hoàng Loann đệ nhất đã chấm dứt chiến tranh bằng cách triệu hồi thần tích, rồi yêu cầu các bên ngồi lại cùng đàm phán về một thỏa thuận hòa bình duy nhất. Kết quả của cuộc đàm phán đó là thế cục của Tòa Thành Trắng như hiện nay, với bốn khu vực tạo thành từng tầng vào tận khu vực trung tâm.
– Các thế lực thống nhất sẽ bắt tất cả những kẻ bị lạc vào thế giới này kể từ sau thời điểm hiệp nghị được kí kết làm nô lệ. Những kẻ thông minh hoặc có tài năng sẽ được các thế lực hấp thụ, phong cho dòng họ. Những kẻ kém hơn thì tiếp tục làm nô lệ, còn những kẻ chống đối thì bị ném vào lò mổ làm thịt, hoặc đưa đến khu Ouro cải tạo thành bò sữa và gà đẻ trứng. Dòng họ Ouro sở hữu công nghệ tương lai khá là tiên tiến, họ có khả năng cải tạo khí quan của sinh vật, khiến cho phụ nữ không cần mang thai cũng có thể tiết sữa liên tục như bò, và thay vì đẻ con thì họ sẽ đẻ… trứng. Ngoài ra họ còn phát triển tới một công nghệ năng lượng sử dụng con người làm “pin”, từ từ rút sự sống con người ra chuyển hóa làm năng lượng cung cấp cho tòa thành thị vận chuyển.
Ouro? Johny lập tức chú ý vào từ khóa này.
– Định nghĩa Ouro!
– Là những người sinh sống ở vòng tường thành thứ ba! Tất nhiên, họ là “người”, nhưng không thuộc thế giới này. Họ sở hữu công nghệ tương lai rất tiên tiến, nhưng lại không có thiên phú sử dụng phép thuật cho lắm. Người lãnh đạo của bọn họ là chủ tịch Altar, một người đàn ông bí ẩn. Altar gọi tổ chức của mình là Ouro, lấy hình tượng từ con rắn tự nuốt đuôi.
Chợt một làn hơi nong nóng ngòn ngọt phả vào má trái hắn!
– Có chuyện gì sao thưa chủ nhân?
Johny giật bắn cả người!
– À không, không có gì đâu! Chúng ta đi thôi!
Nói rồi, Johny cắm đầu đi thẳng, hai tai nóng phừng phừng. Hắn quá thiếu kinh nghiệm đối phó với phụ nữ, và trước giờ hắn chỉ cần bày ra bộ mặt lạnh te là đã giữ được những sinh vật nguy hiểm đó ở vùng an toàn rồi!
Cả hai đi một đoạn ngắn thì tiến vào một khu vực rộng lớn, với đủ loại âm thanh hỗn tạp. Nơi này có rất nhiều quái vật đi lại khắp nơi, và theo như hệ thống giới thiệu thì nó là khu Kamra, nằm ở phía ngoài cùng tòa thành, chỉ cách Xóm liều có mỗi một bức tường thành. Ở đây bày rất nhiều sạp hàng, phần lớn là những thứ li kì cổ quái, hoặc tương đối nguy hiểm, ví dụ như sừng kỳ lân, bột ma thuật cái gì gì đó vân vân. Bên trái Johny là một quầy hàng bán “thịt”, có điều thịt ở đây là thịt người. Tại sao Johny biết? Thế lũ ruồi đang bậu lên cái xác của ai nằm trên bàn vậy? Chủ quầy là một con Minotaur – sinh vật đầu bò thân người, đang liên tục huơ huơ tay mời chào khách hàng đến mua thịt. Dưới chân hắn là một chiếc lồng rất lớn, ở trong đó là ba bốn đứa trẻ trần truồng lem luốc. Chúng là “gà”, đã bị cải tạo cơ thể để đẻ trứng thay vì sinh con như người bình thường. Tất nhiên khách nếu có nhu cầu thì “thịt gà” cũng luôn sẵn sàng phục vụ!
Đi qua mấy hàng thịt như vậy thì hắn bị một cửa hàng kì dị thu hút sự chú ý. Phía trên quầy hàng bày vô số thứ dị hợm mà Johny cũng cóc biết phải miêu tả như thế nào, ví dụ như hộp sọ của một người nhưng phía dưới hàm răng lại là mấy cái vòi, mà vòi này không phải là xúc tu mềm mại gì, mà được cấu thành từ canxi y như các đốt xương bình thường. Thế quái nào canxi có thể múa may mềm mại như vậy? Chủ quầy là một ả nửa người nửa rắn. Mái tóc cô ta cũng là do vô số những con rắn độc tạo thành, phun khè khè về phía người qua đường. Johny không nhìn rõ mặt, vì cô ta dùng một miếng vải lớn che lại mắt, chỉ có điều nhìn vào sống mũi dọc dừa với bờ môi đầy đặn đỏ thắm kia thì cũng là loại hại nước hại dân đấy! Nhưng hắn không dám suy nghĩ nhiều, vì từ phần cổ đổ xuống của cô ta bám đầy vẩy rắn. Phía trên sạp hàng có ghi một dòng chữ rất to “Phép màu của Mystra”. Có rất nhiều khách hàng đang đứng trước quầy lựa chọn hàng hóa, không chỉ người thú mà còn có cả tộc bất tử, thậm chí cả con người. Căn cứ vào hệ thống giới thiệu thì nơi này bán rất nhiều các loại thuốc phiện, vừa có thể sử dụng để đạt được khoái cảm, vừa là thành phần quan trọng để điều chế thuốc, cho nên cửa hàng này lúc nào cũng rất tấp nập.
Ở phía đằng xa là một cung điện to lớn, đó là nơi ở của Tiamat, người lãnh đạo tối cao tộc Kamra. Người Kamra không có gu thẩm mỹ tinh tế như loài người, cho nên cung điện này ngoài việc được xây rất to để có thể cho Tiamat di chuyển thoải mái thì không còn gì khác. Không có trang trí diêm dúa hoa văn gì cả. Phía bên ngoài có hai con người mèo đứng gác, đứa nào trông cũng lực lưỡng hung ác dị thường. Mặt chúng hầm hầm như thể ai cũng thiếu nợ chúng hàng triệu vàng vậy. Chỉ có những chủ nô từ hạng B trở lên của tộc Kamra mới có quyền tiến vào trong đó tham dự các buổi tiệc cũng như dự thính các quyết sách.
Johny dắt Isa đến trước một căn phòng. Phía ngoài có đề “Tiệm xăm của Già Bo”. Xăm là một cách “đóng dấu”, tức là chủ nô đánh dấu thương hiệu của mình lên nô lệ. Nếu như nô lệ không có thương hiệu, hay còn gọi là nô lệ hoang, đi một mình giữa thành, thì không quá một phút, nô lệ này sẽ bốc hơi! Còn khi đã có dấu, tức là nô lệ này đã có chủ, thì lúc này nô lệ là tài sản được luật pháp của tòa thành bảo hộ. Ăn cắp nô lệ cũng sẽ bị xử như ăn cắp tài sản, với khung hình cao nhất là tử hình… tất nhiên là nếu như kẻ đánh cắp không phải loại máu mặt gì!
Có ba cách để đóng dấu nô lệ. Cách đơn giản nhất, đó là thuê hầm ngục ở liên minh, sau đó yêu cầu liên minh rèn cho một thanh sắt có hình dạng giống với huy hiệu của chủ nô. Mỗi một chủ nô khi đăng ký thành công ở hội sẽ được phát một cái dấu hiệu, tương tự như chữ ký đó, là độc nhất vô nhị và gắn liền với chủ nô cho tới khi người này chết đi. Ví dụ như huy hiệu của Johny, khi mở nắp bên trên ra sẽ thấy một con dấu màu đỏ đặc trưng của riêng hắn. Khi chủ nô muốn tiết kiệm tiền, anh ta/cô ta có thể nung đỏ thanh sắt đó lên, sau đó đặt lên người nô lệ. Xèo xèo, thịt cháy khét, một vết sẹo nóng rát xuất hiện!
Cách thứ hai là đến tiệm xăm của lão Bo này, nhờ lão xăm huy hiệu lên nô lệ. Lão lấy giá cả cũng phải chăng, và quan trọng nhất là nô lệ không hề cảm thấy đau đớn gì. Cách thứ ba, ít phổ biến hơn, yêu cầu chủ nô đạt tới cấp độ phó hội trưởng trở lên mới có thể sử dụng. Liên minh sẽ cung cấp cho chủ nô một miếng bùa với giá cả phải chăng, chủ nô chỉ cần nhỏ một giọt máu lên, sau đó đặt miếng bùa lên người nô lệ. Miếng bùa sẽ dung hợp vào linh hồn nô lệ, khiến cho nô lệ vĩnh viễn không thể bỏ trốn khỏi chủ nô, và khi người khác nhìn vào nô lệ này, trong đầu họ sẽ tự động nhắc nhở đây là nô lệ của XXX, cho tới khi nào bùa chú này được giải trừ mới thôi.
Johny không phải là một phó hội trưởng, và hắn cũng không đang tâm dùng sắt nung nóng ấn lên người Isa, vậy nên hắn đành bỏ ít tiền ra nhờ lão Bo xăm hộ huy hiệu lên ngực Isa. Không thể không nói, lão ta có hoa tay phết. Biểu tượng của Johny là hai chiếc lá nguyệt quế nối với nhau thành một vòng tròn, ở giữa là chữ J, tức là Johny. Bất chợt Johny cảm thấy có ai đó đang nhìn mình! Hắn quay người lại, nhìn thấy một con nhóc đang hé mắt liếc trộm hắn sau cánh cửa phòng.
– Đó là thiên thần của Lucy của lão! Con bé hơi sợ người lạ, mong quý khách thông cảm.
Bo cười, nhưng tay vẫn thoăn thoắt chấm mực.
– Cô bé là người thân của lão sao?
– Ồ không không! Lucy là món đồ chơi của lão, khặc khặc khặc! Già Bo là một người đàn ông giàu lòng trắc ẩn, Già không cần lũ gái điếm! Già cần cái đẹp hồn nhiên trong sáng! Chỉ có trẻ con mới có được vẻ đẹp đó! Khặc khặc, già sẽ trả thêm tiền nếu như con bé chưa từng nếm mùi đàn ông (nói tới đây lão cười đầy dâm đãng).
– Mà cậu cũng là một chủ nô nhỉ? Nếu như cậu có thể kiếm cho Già một đứa bé, chí ít phải khỏe mạnh và nhạy cảm, đây là yêu cầu cốt lõi, các thứ khác thì không quan trọng lắm, thì Già sẽ trả công tương xứng. À mà đừng tô vẽ gì lên con bé nhé, Già sẽ tự tay làm điều đó!
– Già cũng thích những đứa trẻ bụ bẫm, hư một chút thì càng tốt. Khặc khặc khặc! Già thích ăn ngon, cho nên nếu như con bé biết nấu nướng thì cũng là một lợi thế. Và Già cần phụ tá trộn mực phép thuật – thứ mực Già đang tiêm vào người cô bạn nhỏ đáng yêu của cậu đây, cho nên con bé nên có một ít tri thức về thuật Giả kim. Nếu con bé biết đàn hát ca múa thì quá tuyệt vời rồi!
– Hãy nhớ, Già không bao giờ thiếu tiền, và luôn luôn trả công xứng đáng! Cậu có bao nhiêu, Già mua bấy nhiêu.
Lão nháy một con mắt, nở một nụ cười phúc hậu. Mẹ kiếp, thế quái nào một con quái vật lại lớn lên giống Santa Claus vậy?
Trong đầu Johny xuất hiện một khung thoại.
– Già Bo, một con quái vật đội lốt người, cao khoảng hai mét, cân nặng một trăm hai mươi ký. Cực kì khỏe, và là bậc thầy phép thuật! Lão rất thích trẻ con, và sẵn sàng mua nếu như đứa trẻ đó hợp khẩu vị của hắn. Đừng hỏi về số phận lũ trẻ!
– Được rồi, tôi sẽ cân nhắc vấn đề đấy! Cảm ơn Già Bo!
Johny cúi chào một cách lịch thiệp, sau đó dắt Isa, lúc này đã danh chính ngôn thuận là nô lệ của hắn, đi ra. Mười đồng tiền vàng, mười ngày sinh hoạt đã trôi theo dòng nước! Không sao, hắn còn nhiều mà!