Đọc truyện Bạo Chúa – Chương 277: Thuyết phục thánh nữ dự bị
– Chẳng phải thần linh luôn tuyên bố phải có đức hiếu sinh đó sao? Cứ giả như ta là một con quỷ đi, thì ta cũng cần có quyền được tự bào chữa cho bản thân chứ? Các cô không lẽ không có một loại thần thuật nào để kiểm tra tội lỗi của người khác sao?
Gatrix ngồi khoanh chân dưới đất, giơ hai tay thẳng lên trời. Đây là tư thế cực kì khó để tấn công, chưa kể Jane cũng không thể cảm nhận được bất cứ gợn sóng ma lực nào quanh quẩn trong không khí. Nếu như thật sự là con quỷ này muốn giở trò, thì cô cũng sẽ có thừa thời gian để phòng bị do tư thế bất lợi này của nó.
Nếu như thành ý này của Gatrix còn không thể được đón nhận, vậy thì hắn tình nguyện cùng Taara đánh chết con nhỏ này, chứ không muốn phí thời gian giải thích nữa. Chuyện của Vera khiến hắn hết sức khó chịu, và Gatrix rất muốn giải phóng cảm xúc này ra!
Rất may là nữ tu trước mặt hắn cũng phối hợp, tạm thời ngừng tay. Cô ta vẫn giữ vững khoảng cách với bọn họ, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ và cảnh giác.
– Đúng là có một loại thần thuật chuyên trinh sát ra dấu vết của ma quỷ. Nhưng ngươi thật sự chấp nhận ngồi yên để cho ta thi triển sao? Cho dù là ma quỷ cấp cao, khi bị thần thuật chiếu rọi cũng sẽ rất đau đớn đấy!
Ồ? Gatrix thầm nghĩ trong lòng. Thế này thì dễ dàng hơn rồi! Đối thủ của hắn chắc chắn là một con gà tơ mới ra chuồng, bởi những kẻ lăn lộn trong giang hồ lâu năm đều hiểu một đạo lý, đó là nói nhảm ít thôi! Kẻ tình nghi cho ngươi cơ hội điều tra, vậy thì hãy làm điều đó, chứ không phải là lo lắng ngược lại cho người ta!
– Không sao đâu, nữ tu đáng kính! Ta xin khẳng định bản thân mình không hề có liên quan gì đến ma quỷ cả, và ta xin cam nguyện chịu ánh sáng tinh lọc tẩy rửa một lần trước khi chúng ta trao đổi thông tin tình báo. Cô cứ làm đi!
Nói xong, Gatrix thu hai tay về, đặt lên đầu gối, vươn vai, ưỡn ngực, nhắm mắt đầy hiên ngang. Hành động này của hắn khiến Jane Audrey không khỏi chột dạ, vì một kẻ trong lòng có tật xấu tuyệt đối không thể nào có thái độ thẳng thắn như vậy được.
Dù sao cũng chỉ là một thần thuật đơn giản, nên Jane bắt đầu lầm rầm cầu nguyện. Từ hai bàn tay cô, ánh sáng tỏa ra dìu dịu, chiếu sáng cả gian phòng thờ. Ánh mắt của cô lập tức thay đổi, khi thấy xung quanh mình toàn là dấu vết của ma quỷ.
Ngay cả cô gái xinh đẹp đang nằm sõng soài trên mặt đất kia cũng có một phần dấu vết của ma quỷ dính líu trên người. Điều này khá là dễ hiểu, vì Jane đã thấy tận mắt hình dạng dữ tợn và đáng sợ của cô ta ban nãy.
Điều khiến cô ngạc nhiên nhất, là cả con Goblin biết nói kia lẫn cô nàng đội mũ sắt với hai đốm lửa sáng lập lòe như ma trơi đều không có phản ứng gì với thần thuật cả. Nói một cách khác, bọn họ hoàn toàn trong sạch, không phải là bè lũ tay sai của ma quỷ!
Sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ thần thuật bị trục trặc? Cứ cho là con Goblin kia không có vấn đề đi, song nhìn thế nào thì nhìn, cô gái với cơ thể… ngực tấn công mông phòng thủ kia, trông giống hệt một âm binh mà? Làm gì có mắt của ai lại rực cháy lên như ngọn lửa xanh như thế, trừ đám âm binh xương khô cơ chứ?
Jane mím môi, thi triển lại một lần nữa thần thuật. Kết quả vẫn như cũ, chỉ có gian phòng này có dấu vết của ma quỷ, chứ hai kẻ vô cùng khả nghi trước mặt kia đều không có liên quan. Chưa kể, lần này cô còn để ý thấy cô nàng có dấu vết ma quỷ nằm dưới đất dường như không hề chịu đau đớn nào khi bị thần quang chiếu rọi!
– Tại sao lại như vậy chứ?
Jane cau mày nhăn trán, trong đầu tràn ngập hỗn loạn. Thấy vậy, Gatrix bèn lên tiếng giải vậy.
– Đó là bởi thân phận bọn ta có chút đặc biệt. Cô có thể lắng nghe câu chuyện của bọn ta trước, sau đó tự phán xét xem đó có phải là sự thật hay không!
Gatrix bắt đầu lên tiếng kể lại nguồn gốc của cả ba. Hắn tóm tắt câu chuyện rất nhanh, chỉ nói sơ qua về thân thế của Vera là một con lai. Khi giới thiệu bản thân, Gatrix nói rằng hắn là một con Goblin giác ngộ được trí thông minh, đang lên đường tìm kiếm những cuộc phiêu lưu đầy thú vị.
Trên quãng đường đó, hắn kết bạn với Vera và một người đàn ông nữa tên Cyrax. Nói đến đây, Gatrix tinh ý phát hiện ra biểu cảm của Jane có chút biến đổi. Hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, rồi tiếp tục giải thích về việc bọn họ ngụy trang thành người mạo hiểm ra sao.
– Ngươi nói láo!
Đột nhiên cô nàng nữ tu lên tiếng ngắt lời Gatrix! Con Goblin hơi có chút phật ý, có điều vẫn nuốt giận hỏi lại.
– Ta nói có gì sai sao?
– Là về đoạn các ngươi đi đăng ký thân phận với Nghiệp đoàn người mạo hiểm. Ta nghe thầy của ta nói, chiếc thẻ đó sử dụng nhận dạng bằng vân tay, máu tươi và cả linh hồn của người sở hữu. Các ngươi có thể sử dụng được dấu vân tay với máu, chứ linh hồn phi nhân loại sẽ khiến chiếc thẻ đó lên tiếng cảnh báo!
– Chỉ là cảnh báo thôi sao?
Lần này đến lượt Gatrix cau mày hỏi thăm trở lại. Jane hít một hơi, kiên nhẫn giải thích tiếp cho hắn nghe.
– Đúng vậy, chỉ là cảnh báo! Xúc tu của Nghiệp đoàn lan ra rất rộng, thậm chí phía các chủng tộc kia cũng có người mạo hiểm. Các chủng tộc khác khi đăng ký làm người mạo hiểm sẽ có một chiếc thẻ đặc trưng của từng chủng tộc, và phải xin ý kiến rất phức tạp mới có thể hoàn thành. Các ngươi chẳng lẽ không nói láo khi nói bản thân có thể đăng ký được thân phận người mạo hiểm một cách bình thường sao?
Một tia sáng chợt lóe lên trong lòng Gatrix. Hắn móc ra chiếc thẻ người mạo hiểm, chìa ra trước mặt mình.
– Đây là thẻ của ta, đã được Nghiệp đoàn ghi nhận đàng hoàng. Cô thử nhìn xem đây có phải là thẻ đặc trưng của chủng tộc khác không?
– Không thể nào! Đây là thẻ của nhân loại mà! Ngươi có thật sự là Goblin không vậy?
Mọi chuyện là như vậy sao! Gatrix rất bình tĩnh thu chiếc thẻ lại, rồi nở một nụ cười đầy ý vị!
– Nếu vậy thì có lẽ chưa chắc tôi đã là một Goblin tự “giác ngộ” rồi!
Ánh mắt của Jane Audrey chợt biến đổi! Cô hiểu được Gatrix đang định ám chỉ điều gì. Một số tồn tại có khả năng chuyển dời thân thể để trốn tránh cái chết, ví dụ như đám thầy pháp hoặc các chiêu hồn sư. Tuy rằng những biện pháp đó có thể giúp chủ nhân chúng kéo dài sinh mạng, nhưng hậu quả thì khá là nặng nề.
Ví dụ như hộp sinh mệnh của các chiêu hồn sư chẳng hạn! Bọn họ hi sinh toàn bộ sức sống, để giam cầm nó trong một vật chứa. Chỉ cần vật chứa đó không bị phá hủy, thì chiêu hồn sư đó không thể bị tiêu diệt. Đổi lại, chiêu hồn sư này sẽ không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì, không đau không buồn không vui không sướng.
Hay như các thầy pháp, lúc họ chuyển dời linh hồn của mình sang một cơ thể khác, thì họ sẽ gặp rất nhiều rủi ro không lường trước được. Nhẹ nhất là đánh mất một phần trí nhớ, còn nặng hơn thì linh hồn của bản thân bị chính linh hồn của cơ thể kia nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ khác.
Trường hợp của Gatrix có lẽ là một gã thầy pháp nào đó xui xẻo chuyển dời sang thân thể Goblin, và mất luôn ký ức về bản thân. Giờ thì Gatrix chỉ là một con Goblin với tri thức vượt trội, cùng với chút ít phép thuật, chứ không phải là một thầy pháp hùng mạnh nào đó nữa.
Ấy là những gì đang diễn ra trong đầu Jane lúc này, và cũng là những gì Gatrix mong muốn cô nàng tưởng tượng ra. Những kẻ nửa thông minh rất dễ bị lường gạt, bởi bọn họ luôn tìm cách logic hóa những lỗ thủng trong lời nói dối của người khác, trừ phi đó là một lỗ thủng quá lớn và ngu xuẩn mà thôi.
– Nói vậy, ngươi có thể đã từng là một người làm phép trước đó… Thôi được rồi, bất kể quá khứ ngươi có là kẻ nào, thì thần thuật cũng xác định rằng ngươi không làm việc ác, thế nên ta tạm thời bỏ qua cho ngươi lúc này. Thế nhưng nếu như ngươi dám… hừ hừ!
Jane không nói hết câu, song hàm ý cảnh cáo đã rất rõ ràng. Gatrix vội vàng giơ hai tay lên cao đầu hàng.
– Ta hiểu chứ! Dù sao lúc này ta cũng chỉ là một con Goblin yếu đuối, biết chút phép thuật vặt vãnh và rất nhiều các loại tri thức tổng hợp khác nhau. Cho dù quá khứ ta có là người như nào, thì giờ ta cũng chỉ là một Gatrix, ham phiêu lưu ưa mạo hiểm thôi.
Khi thấy Vera đã hạ bớt cảnh giác, Gatrix mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó hắn chỉ vào Taara.
– Cô gái này có tên là Taara. Cô ta là một trong những sinh mạng có trí tuệ có thể giao tiếp được ở tòa thành này.
Jane nhìn Taara, hơi có chút nghiền ngẫm. Có lẽ cô ta đang định tìm cách để tra hỏi thêm những thông tin tình báo từ Taara chăng? Gatrix cười thầm, bắt đầu kể về quá trình hắn và Vera lạc nhau ra sao, rồi hắn gặp Taara như thế nào.
– Ý ngươi là tầng này có một con oán hồn sao?
Trên gương mặt xinh đẹp của Jane lập tức rịn ra một tầng mồ hôi! Oán hồn là một tồn tại hết sức khó chơi, và cho dù là cô ở trạng thái toàn thịnh cũng không dám tự tin có thể đánh bại một oán hồn, huống chi là giờ cô đang bị suy yếu cực nặng như thế này.
– Đừng lo, nó đang ở bên cạnh cô kìa!
Jane vội vàng nhảy vọt sang một bên, đồng thời đan hai tay trước mặt, động tác vô cùng mãnh liệt. Nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là một cái quan tài bằng gỗ, nằm im lìm tựa vào tường.
– Bọn ta đã lừa và nhốt được nó vào trong đó rồi, nên hiện giờ chúng ta tạm thời an toàn. Chỉ là… nếu như cái quan tài đó vỡ thì không ai nói trước được điều gì đâu nha!