Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Chương 107: Thánh nữ Tuyết Diên


Đọc truyện Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012 – Chương 107: Thánh nữ Tuyết Diên

Kha Sắt đi vào Hưng Khánh cung, nhìn thấy bộ dạng suy sụp không dậy nổi của Hình Ngạo Thiên, hệt như thấy lại năm đó Vương hậu hy sinh thân mình để đổi lấy tự do của Vương thượng, từ xưa tới nay đế vương thường bạc tình, nhưng ông lại có thể gặp được hai người si tình này!

Mộ Nguyệt giao Nhân thư cho ông, đem quả tượng mình từng tính cho Hân Vũ nói từng chút cho ông biết: “Đây là một quyển thượng cổ thần giám, Vũ phi cũng chính là dựa vào bản Nhân thư này để từ ngàn năm sau đi đến nơi này, lão thân coi ra kiếp trước của Vũ phi, từng là thánh nữ của Thánh Nguyệt giáo, mà Nhân thư vẫn luôn là thánh vật chí tôn của giáo ta, gần như không có mấy người biết được sự tồn tại của nó.”

Kha Sắt gật đầu, lại liếc mắt nhìn Hình Ngạo Thiên một cái, ngẩng đầu kiên định nói: “Nếu lão không có đoán sai, kiếp trước Thánh nữ chính là Tuyết Diện!”

Mộ Ngyệt bội phục vạn phần, không hổ là thần toán vu y Kha Sắt. Kha Sắt nhìn bên trong Nhân thư hồi lâu, ngoài việc tạo ra từ hoàng kim vô giá ra, bên trong căn bản không có ghi lại nửa chữ, có điều, thượng cổ thần giám há lại có thể để người khác thấu hiểu rõ ràng chứ.

“Kha Sắt đại phu, theo ý của ngài, nếu muốn cho Vũ phi trở về, nên làm thế nào đây? Có phương pháp tìm Vũ phi về hay không?” Mộ Nguyệt đã thúc thủ vô sách, chỉ đành nhìn lên vị thần toán hơn am hiểu nghìn đời này hỗ trợ.


Hình Ngạo Thiên vừa nghe có thể cho Hân Vũ trở về, cả người giống như bị điện giật, nắm chặt cánh tay của Kha Sắt, lo lắng nói: “Kha Sắt đại phu, coi như cô vương cầu ngươi, cầu ngươi nhất định phải nghĩ cách mang Vũ phi về, chỉ cần ngươi có thể mang nàng trở về bên cạnh ta, điều kiện gì, ta cũng đều có thể đáp ứng ngươi!”

‘Phong thành Vương ngài đừng kích động, loại việc này rất khó giải quyết, lão phu cũng chưa từng làm qua, cho dù là chuyện trước kia của Vương hậu nước tôi, lão phu cũng là bất lực, Vương hậu có thể trở về, tất cả chuyện này đều là thiên ý!” Kha Sắt làm yên lòng đấng quân vương si tình trước mắt này, không ngờ tới năm đó chỉ vì một quyết định của U Minh Nguyệt, lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy.

Hình Ngạo Thiên trong lúc nhất thời bị lời nói của Kha Sắt làm cho giật mình, thì ra Vũ Hàm cùng Hân Vũ là người đến từ cùng một thế giới, chẳng trách năm đó xảy ra một số chuyện kỳ quái, mặc cho hắn cử người đi thăm dò, cũng chưa từng tìm ra nửa điểm manh mối, mà thời điểm hắn tìm thấy Vũ Hàm tại bờ biển, quần áo cũng quái dị như thế, giống y hệt Hân Vũ khi đi tới, khó trách hai người các nàng tốt với nhau như thế, thì ra các nàng là tha hương gặp tri kỷ, hắn lúc này mới chính thức hiểu rõ hoàn toàn mọi chuyện.

“Kha Sắt đại phu, năm đó Vũ Hàm cũng có thể trở về, vậy có phải Hân Vũ của ta cũng có thể trở về đây hay không?” Trong lòng hắn tràn ngập hi vọng, chỉ cần Hân Vũ có một ngày có thể trở về bên cạnh hắn, hắn nguyện ý chờ.

Kha Sắt có chút khó xử nhìn Mộ Nguyệt một chút, Mộ Nguyệt hiểu ý kéo Hình Ngạo Thiên đang kích động ra, đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người một cước đá văng, Độc Cô Thác ôm Vũ Hàm đi vào.

“Hình đại ca, ngươi phải bình tĩnh, lời các ngươi vừa nói chúng ta ở ngoài cửa cũng nghe được, thật sự là ngươi quá kích động rồi, tiếng nói lớn quá!” Độc Cô Thác đặt Vũ Hàm ngồi trên băng ghế xong bản thân cũng không rời khỏi người nàng một tấc.

“Vũ Hàm, nàng đã đến rồi, nàng nói cho ta biết, nhà Hân Vũ ở đâu, ta muốn đi tìm nàng, ta muốn giải thích với nàng, ta thề sai này trong lòng chỉ biết có một mình nàng, ta thật sự không thể mất đi nàng ấy!” Hình Ngạo Thiên càng nói càng kích động, bắt lấy tay Vũ Hàm, cũng càng ngày càng gấp.

Độc Cô Thác thấy hắn điên cuồng như thế, tách tay hắn đang cầm chặt cánh tay Vũ Hàm ra, tiến lên trực tiếp cho hắn một quyền, gầm lên giận dữ, nói ” Hình Ngạo Thiên, ngươi có biết vì sao ngươi lại mất đi nữ nhân của ngươi không? Bởi vì ngươi tâm không đủ kiên định, không một lòng, vừa thấy Vũ Hàm xuất hiện,lòng của ngươi đã bắt đầu di động, thậm chí lạnh nhạt nàng đổi lại là bất cứ ai, đều sẽ rời xa ngươi mà đi!”


Hình Ngạo Thiên lần thứ hai cứng ngắc lại bị trúng một quyền của hắn, nhưng một quyền này của hắn thật sự rất hữu hiệu, nhớ lại Vũ Hàm ở Phong thành đã nhiều ngày, thật sự hắn đã lạnh nhạt với Hân Vũ, lúc nàng sinh bệnh hắn cũng không ôn nhu che chở nàng, không có làm bạn bên cạnh nàng, thậm chí còn để nàng ở lại Nguyệt Hoa cung canh đêm. hắn lúc này mới biết được hắn quá tệ, hắn quả thực là tên đại tồi!

Vũ Hàm nhìn thấy bộ dáng thống khổ như thế của hắn, giữ chặt tay Độc Cô Thác bên cạnh, bọn họ chẳng phải từng có lúc tách rời nhau sao? Nhưng bọn họ vẫn kiên định giữ vững niềm tin về tình yêu với nhau, để cho bọn họ gặp lại nhau lần nữa, bắt đầu một lần nữa, cho nên ngàn vạn lần đừng đợi đến khi mất đi mới biết được phải quý trọng nàng, thứ đã qua cũng đã vô lực vãn hồi rồi.

Mộ Nguyệt thở dài một tiếng, khuyên: “Vương thượng cứ coi như Hân Vũ ra ngoài du ngoại một thời gian, trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp tìm Hân Vũ trở về, hơn hết là chuyện hạ độc lần trước, Vương thượng nhất định phải tìm ra hung thủ kia, để tránh tương lai Hân Vũ sẽ lại gặp phải độc thủ!”

Độc Cô Thác cũng bổ sung nói: “Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì?”

“Ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được, đây không phải là cho ngươi công đạo, mà là vì an toàn sau này của Hân Vũ ” Hình Ngạo Thiên lau khóe miệng chảy máu vừa bị hắn đấm một quyền, hiện tại cấp bách trước mắt chính là phải tìm ra độc thủ đứng sau màn này.


“Hình đại ca, nếu ta có thể trở về, tin rằng Hân Vũ cũng nhất định có thể, song từ nay về sau,ngươi cần kiên định lòng mình, kiên định Hân Vũ là người ngươi yêu nhất, nữ tử ngươi quan tâm nhất, mà ta vinh viễn chỉ là một khách qua đường!” Nhìn thấy hắn có thể tìm lại hi vọng, Vũ Hàm cũng vui vẻ vì bọn họ, chỉ là thiếu mất nữ chính.

Kha Sắt liên tục nghiên cứu sự huyền bí của Nhân thư, nhưng ông không phát hiện có chỗ nào đặc biệt nha?

“Mộ Nguyệt trưởng lão, xin hỏi nha đầu kia có dấu hiệu gì khi mở Nhân Thư ra không, nàng dựa vào tín vật gì mở ra không?” Trên Nhân thư Mộ Nguyệt đưa này không có lấy một chữ, thứ cho ông vốn có điểm xem không hiểu.

“Kha Sắt đại phu đừng vội, Nhân thư này được lưu lại trong Thánh Nguyệt giáo chúng ta cũng có hơn một ngàn năm, luôn ở dạng này, các triều đại giáo chủ cũng tận lực đọc qua, nhưng tất cả đều không có một thu hoặc!” Độc Cô Thác cũng nhận lấy Nhân thư Kha Sắt truyền qua để quan sát, đích thật là không có ghi lại một chữ, có thể nói là vô tòng hạ thủ* (không có cách nào hiểu được)

“Một ngày ta xem tin tượng, phát giác mấy ngày gần đây sẽ có chuyện phát sinh, Vương hậu mất được một ngày, Nhân thư đột nhiên phát sinh hiện tượng dị thường, chiếu sáng cả mật thất giống như ban ngày, ánh sáng còn chiếu xạ ra khỏi mật thất, lão nhân lúc đó mới biết được nhân thư có bất thường, mà đế vương tinh lúc đó cũng đặc biệt sáng rực, lão thân đã nghĩ, việc này có thể liên quan đến Vương thượng…” Mộ Nguyệt đem toàn bộ chuyện trải qua tóm lược một lần, Kha Sắt nghe vậy, nghĩ thầm, đây cũng là một khảo nghiệm lớn với ông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.