Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 41


Đọc truyện Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau) – Chương 41

Trời trong xanh nhưng đất đẫm máu…

“Sư huynh…! Đừng bỏ Tiểu Nựu ở đây mà, sư huynh đừng ra nơi đó… đừng bỏ Tiểu Nựu mà… ô….”

“Tiểu Nựu ngoan đừng sợ, Tiểu Nựu là dũng cảm nhất” Đứa trẻ lớn hơn nàng khoảng nửa cái đầu hiện tại cực kỳ dỗ dành lau nước mắt cho nàng ” Tiểu Nựu a, hiện tại chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm được không?”

“Được”

“Tiểu Nựu ngoan ngoãn ở đây nhắm mắt, nhất định không được nhìn trộm, sư huynh chạy đi trốn. Bất luận là nghe thấy cái gì cũng không được phép chạy ra, rõ chưa”

“…. Được” Tiểu Nựu thích nhất là cùng sư huynh chơi trốn tìm mà…

“Tiểu Nựu ngoan lắm!” đứa trẻ nhỏ dịu dàng xoa đầu muội muội.

Ánh mắt thù hận nhìn ra bên ngoài, một đám người thân hình cường tráng tay lăm lăm đao kiếm, cha hiện tại nằm lặng yên dưới đất, tay vẫn còn nắm chặt tay mẹ, hai người nằm trên một vũng máu chướng mắt, tỉ tỉ bị bọn chúng lôi kéo vào trong gian phòng kia tuyệt nhiên chỉ nghe thấy tiếng tỉ tỉ thét gào, qua một đoạn thời gian liền im bặt…

Lúc bọn chúng đi ra nụ cười trên miệng vẫn còn chưa dứt, mà tay đang nhanh chóng đem áo quần mặc lại…. Tiếng nói tục tĩu khả ổ truyền vào tai…..

“Thân hình rất đẹp, đáng tiếc lại chết rồi, HaHa ông đây còn chưa thỏa mãn….”

Thúc thúc thường ngày chơi đùa cùng đám nhỏ bây giờ nằm úp mặt xuống đất bẩn thỉu… Thúc vẫn thường là người sạch sẽ hiện tại chịu đựng bẩn thỉu như vậy a….

Vẫn còn nhớ một giờ trước đây họ còn vô cùng đầm ấm cùng nhau ăn cơm…

Trong thời khắc bọn chúng đi tới, đứa nhỏ quay đầu nhìn muội muội đang ngoan ngoãn nhắm mắt phía sau, một giọt nước mắt lớn chất chứa thù hận chảy xuống, thân hình bé nhỏ quay đầu chạy lao ra…

Một.


“Aha tóm được một con chó con…!”

Hai

“Giết nó đi”

Ba.

…..

Tiểu Nựu run rẩy trong góc tường bẩn thỉu dùng hai tay bé bỏng ôm lấy mặt, nàng cùng với sư huynh, mọi lần chơi trốn tìm đếm đến mười là có thể đi tìm sư huynh rồi, nhưng mà, những người lạ ngoài kia như vậy cái gì… nói giết?

Tiểu Nựu trong lòng cực kỳ hoảng loạn, giết ai? Sư huynh từ đầu đều ôm chặt đầu Tiểu Nựu vào lòng, đối với mọi cảnh bên ngoài căn bản nửa điểm không cho nàng hay biết.

Nhưng mà lác đác nàng vẫn nghe thấy ngoài kia hình như có người ẩu đả? Cha tại sao không can ngăn a? Chắc phải cha luôn dạy không được tùy tiện gây lộn hay sao?

Tiệu Nựu trước nay vốn dĩ là đứa trẻ ngoan, bất luận nói cái gì Tiểu Nựu đều nghe theo… nhưng mà hiện tại Tiểu Nựu rất muốn nhìn ra bên ngoài một chút, chắc sư huynh sẽ không mắng Tiểu Nựu nhìn lén chứ.

Trong góc tường bẩn thỉu, một cái đầu trẻ con lấp ló len len nhìn ra…..

Ngàn vạn lần không ngờ……

Cả ngàn vạn lần không ngờ……..

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nàng trông thấy một cái thân hình thấp bé không có đầu, máu từ cổ phun ra, cái đầu vừa bị chém vẫn còn chưa rơi xuống đất…… 

“…a……a…..” 

Tiểu Nựu nhìn ra được… Tiểu Nựu nhìn ra được…. là sư huynh…. Thân thể nàng vừa mập mạp vừa lùn, làn da trắng hồng hiện tại thất sắc.

Lảo đảo lùi lại về phía sau, cả người kịch liệt run bần bật, hai mắt khô khốc vẫn còn trợn to mở ra, cả người mất đà ngã phịch xuống, bất quá tiếng động không lớn nhưng vẫn đủ khiến đám người kia chú ý tới.

“Aha, còn con chó nhỏ nào trốn trong chỗ này a…”

“Lão tử còn chưa chém đủ! Mau tìm nó hắc hắc, đao này của lão tử chính là chém đầu người ngọt như chém đậu phụ Hắc Hắc….”

“Tắc ông đao sao bằng của ta, hiện hồi nãy nhìn rồi! chính là một đường bay đầu đó HaHa”

Tiếng chân ngày càng gần, tiếng chân vang vọng vào đại não tiểu hài tử ba tuổi, thân thể thêm phần lợi hại run rẩy….

Nàng sợ, tim đập từng hồi thùm thụp, dường như cả thế giới đông cứng lại, chỉ còn duy nhất một cảnh tượng, sư huynh một phút trước còn cười với nàng, một phút sau đầu đã chị người kia chém văng ra….. máu đỏ tươi phụt ra…. hắn còn thong thả lau máu trên kiếm….

Trước khi thân thể nàng hoàn toàn mất đi tri giác chỉ kịp trông thấy một bóng dáng người to lớn bước tới.

“Không cần giết, phu nhân có điểm hài lòng về đứa nhỏ này, mang về làm nô gia cho tiểu thư rất tốt”

“Lục đại nhân! nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Tránh cho hậu họa khôn lường!”


“Câm mồm, lời ta nói ngươi dám dị nghị”

Người phụ nữ áo hồng xốc thân thể tiểu hài nử lên, gương mặt cực kỳ lo lắng cùng hãi hùng.

“Chàng thực…! Đứa trẻ nhỏ thế này chàng cũng muốn giết hay sao…!”

— —— ——–

“Bé ngoan à! Dậy rồi đấy ư?”

“…”

“Bé ngoan à!”

“…”

“Bốp”

“Ranh con, điếc sao, lời phu nhân nói mà dám không trả lời”

Lục lão gia vốn dĩ không hài lòng về việc phu nhân mình thu nạp đứa con họ Doãn.

Lão Doãn tạo phản, cả nhà chu di, hừ đúng là đáng kiếp. Kẻ ngu cũng đòi xưng vương, xưng bá? Hoàng Đế đã sắc lệnh toàn quyền để Lục đại nhân ta đây xử lí.

Bất quá trước đây hai nhà có chút ít qua lại, nương tử nhà mình đối với đứa nhỏ kia vài điểm sinh yêu thích, nghe tin dữ lòng liền loạn một hồi, kêu gào y đưa tới Doãn phủ một cái.

Đối với việc còn một mống người họ Doãn chưa chém đầu y cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chiều lòng vợ.

Hiện tại mắt thấy đứa trẻ này giả câm giả điếc đối với lời nàng nói không nửa cái phản ứng liền thêm phần tức giận, một cái tát giáng xuống mặt tiểu hài tử.

Gương mặt bầu bĩnh kia bị tát lệch về một bên, máu phun ra, đầu nhỏ theo quan tính đập vào thành giường, hiện tại không chút nào nhúc nhích.

Lục phủ ngày hôm ấy có thêm một nha hoàn ba tuổi.


Đám người sau lưng cười trộm, một nha hoàn câm, một con nha hoàn ngu đần, làm việc gì cũng không ra hồn, đầu óc u u mê mê, hơn nữa nó còn chả nhớ rõ tên nó là gì….

Nghe nói cả nhà nó bị chu di, mấy chục cái đầu người bị treo trên cổng thành, tốt nhất tránh xa con tiện tì đó ra là an toàn.

— —— —

“Bộp”

Nước mắt Phùng Phùng lăn dài thấm ướt vào gối, nàng trong giấc mộng u u mê mê tỉnh giấc…

Nàng không phải Phùng Phùng, nàng chưa bao giờ là Phùng Phùng, nàng là Doãn Tiểu Nựu, cả nhà nàng đã bị chu di…

Nàng được kẻ giết cả nhà mình nuôi sống từng ấy năm…

Phùng Phùng vớ lấy thanh kiếm đặt nơi đầu giường hướng Nạp Dương vừa bước vào mà phóng tới.

Nạp Dương vừa vào tới nơi, một nhát này hoàn toàn cực kỳ bất ngờ, căn bản không có phòng bị, một nhát chém dài từ bắp tay thẳng xuống.

Hắn nhíu mày, không phải do đau đớn mà là do Phùng Phùng rất lạ.

“Tiểu Phùng?”

Nước mắt nàng như cũ chảy dài trên má, con ngươi co rút lại, đầu tóc điên cuồng loạn xạ. Cảnh tượng đứa trẻ nhỏ không đầu làm con tim nàng xiết mạnh điên cuồng đập, đầu nàng đau tới nỗi tưởng như có kẻ nào hung hăng đánh xuống, mọi vật trước mắt nhảy múa phân loạn, nam nhân trong mắt căn bản chia làm năm mười người, nàng hoàn toàn không phân biết được đông tây, đầu óc xây xẩm.

Bất quá nàng vẫn đủ sức gằn từng tiếng.

“TA-LÀ-DOÃN-TIỂU-NỰU”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.