Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 37


Đọc truyện Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau) – Chương 37

Nạp Dương bế Phùng Phùng trên tay, thân thể nàng mềm mại như bông. Bất quá đôi mắt nai hiện tại phóng ra nguồn điện đủ chết người đi. Toàn bộ cơ thể như đi mượn duy chỉ có cái đầu nho nhỏ là còn sức lực đung đưa.

“Nương tử~ tắm uyên ương nhé!”

Trong lòng Phùng phùng kêu gào phỉ nhổ, cái con mẹ nó chứ đây rõ ràng không có hỏi qua nàng đồng ý hay không, hắn từ đầu tới cuối tự biên tự diễn, bản thân cũng nhảy vào làm một diễn viên, hơn nữa còn con mẹ nó đóng đạt.

Chính là đào sẵn hố lớn cho con thỏ ngu si là nàng nhảy vào đi…

Đầu nhỏ cật lực lắc lắc, không muốn, không muốn, đại ca à ta thật sự không muốn, nàng thiếu điều đập đầu hướng hắn mà lạy.

“A~ chẳng phải nữ nhân nói không là có, nói có cũng là có hay sao, nàng đừng ngượng. Aida đỏ mặt rồi sao…. thật đáng yêu”

Nàng còn không ngờ ngay nơi đây cư nhiên lại có sẵn một bồn nước tắm lớn như vậy, nước nóng ấm từ đầu sư tử ào ạt phun ra, trên mặt nước đều là hoa hồng đỏ thắm. Diện tích rất rộng, kẻ có tiền thật xa xỉ…

Hương thơm bốc lên quấn quít, nam nhân sớm đã thoát ra áo ngoài, chỉ mặc độc một chiếc quần, chí ít cũng tốt hơn đứa ngốc trong lòng, thân thể bị lột sạch sẽ, tới cả tiết khố cũng không còn.

Nạp Dương như cũ ôm ngốc tử trong lòng, nhẹ nhàng đi từng bậc thang xuống ngâm bản thân cùng cục thịt mềm vào trong nước ấm áp.

Ách! Thật khoan khoái mà….

Đầu nhỏ dựa vài trong lồng ngực hắn, thân thể vì xấu hổ hiện lên từng đợt hồng phấn mê người, mà ngũ tiêm trắng muốt nộn nộn sờ rất thích tay.

Nạp Dương giống như trẻ nhỏ phát hiện ra đồ chơi mới cực kỳ chuyên tâm nghiên cứu hai con thỏ con mũm mĩm trước mặt.

Gương mặt thích thú, bất quá nửa môi nghếch lên tạo thành một cái nụ cười hoàn mĩ vô liêm sỉ.

“Phùng Phùng, nàng không ngoan, nàng quyến rũ ta a~ đừng trách ta tại sao dày vò nàng~ đều tại nàng”

Phùng Phùng sớm khóc không ra nước mắt, đại ca a, ta với ngươi lần đầu gặp mặt tuy không có nhiều lắm thiện chí nhưng mà cũng chưa tới mức khiến hắn thù hận nàng tới độ này đi, con lạy phật tổ như lai làm ơn xuống trần độ thế thay ngọc hoàng hành đạo đập chết tên điên này a!

Trẻ nhỏ nằm trong lòng hắn đáy mắt rưng rưng hướng hắn đau lòng, a… nàng hứa sẽ ngoan mà làm ơn giải huyệt cho nàng.

“Ngốc nương tử muốn bổn bảo chủ ta giải huyệt cho nàng hay sao?”

Điên cuồng gật đầu.


“Được, chỉ cần nàng hôn ta một cái, nghe rõ là hôn môi, hôn môi nghe chưa, là môi nàng hôn môi ta, ừm còn phải dùng lưỡi đó, hôn không ta liền mặc kệ nàng”

Nàng biểu cảm đình trệ, cái gì nữa, còn hôn? Nàng a… không biết hôn mà!?

Mau trả lời xem muốn hôn ta hay không? Cho nàng ba giây quyết định.

“Một”

Con bà nó hôn cái quái gì gì chứ nàng thà hôn Tiểu Thiên Thiến còn hơn hôn tên khốn nạn này.

“Hai”

Nhưng mà bây giờ không hôn hắn thì không có biện pháp chạy thoát, hiện tại hắn giải huyệt cho nàng ít nhất cũng có thể có cơ hội chuyển bại thành thắng, biết đâu đấy nàng dìm được đầu hắn khiến cho hắn tắc thở một hồi, sau đó nàng nhanh chóng bỏ trốn?

“Ba”

Đứa nhỏ gận đầu như giã tỏi, hôn thì hôn có cái gì mà không làm được, nàng cũng không phải chưa thấy qua nam nữ hôn nhau, lần trước nàng còn sau cánh cửa nhìn trộn A La cùng Tiểu Điện hôn nhau trộm rồi a, bất quá thật là mất vệ sinh, còn trao đổi nược bọt nữa á……

Nạp Dương mỉm cười hài lòng, xốc nách nàng tới trước mặt hắn, đầu nhỏ cố gắng rướn cao, bất quá đột nhiên Nạp Dương kia xấu xa vươn đầu lưỡi ướt át liếm lên cái mũi đỏ bừng của nàng.

A!!!!

Hắn còn thích cái trò hôn mũi nữa sao, tên khốn biến thái này!

“Được rôi mau chủ động tiến tới hôn môi ta” kinh nghiệm xương máu ngày xưa hắn nhất quyết tất cả rõ ràng nói ra tránh cho ai đó lại đi thơm má.

Phùng Phùng hít một hơi thật sâu cuối cùng lấy hết can đảm nhô đầu về phía trước đem miệng nhỏ cố gắng ngậm lấy làn môi ai kia.

Đứa nhỏ ngốc này, kêu nàng hôn môi chứ đâu có kêu nàng lấy miệng nuốt môi hắn vào bụng…

Hắn hơi hé môi khuyến khích nàng xâm nhập, đầu lưỡi thơm tho cùng nàng tìm được đường vào liền nhanh nhẹn xâm nhập, bất quá sau đó không biết làm gì tiếp theo, phát ngốc để yên lưỡi miệng trong miệng hắn.

Nàng cực kỳ bối rối, hắn không chỉ dạy nàng hơn nữa còn không phối hợp chút nào, nàng làm thế nào mới đúng đây…?


Nạp Dương cảm thụ miếng thịt thơm tho kia trong miệng mình nhưng nửa điểm cũng không thấy động đậy, sốt ruột liền nôn nóng tự chính mình tiến tới đem môi nàng giống như kẹo ngọt đơn thuần giống mãnh thú hung hãn nhai cắn.

Hắn cùng nàng hung hăng dây dưa không dứt, tới lúc thấy thiên hạ trong lòng thiếu dưỡng khí tới đỏ bừng mặt mới hả hê buông tha.

Nạp Dương sủng nịnh hướng thân thể nàng mọi chỗ đều sờ sờ nắn nắn, cảm giác nồn nộn trong tay khiến nam nhân sung sướng, đương nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Được rồi ta giải huyệt cho nàng, ngoan~”

Phùng Phùng cảm thấy thân thể dường như bắt đầu cử động lại được nhưng mà tại sao tay chân… yếu ớt như vậy, nàng thế nào cử động dãy dụa cũng không thoát khỏi kìm kẹp của Nạp Dương.

“Hừ, nàng hôn ta ngốc như vậy, đương nhiên ta không giải phóng hết năng lượng trên thân thể nàng rồi, đều là ta phải hôn nàng đó, ta làm ăn chính là luôn có trước có sau nha~”

Phùng Phùng tức giận tới méo mó, nắm đấm vô lực hướng ngực hắn yếu ớt đánh xuống bị Nạp vô lại kia nhanh chóng bắt lấy.

Hắn cũng là sợ nàng chạy trốn thôi!

Bế Phùng Phùng suy yếu trong lòng hướng lên giường ngủ.

Hắn đặt một vò rượu lớn tới giữa hai người.

“Nương tử~ uống rượu giao bôi nào! Thiết nghĩ ta cùng nàng đều thích uống rượu, một chén có lẽ không đủ, hay uống hết một vò này xem sao”

Phùng Phùng trong lòng khinh bỉ, thi uống rượu với nàng sao? Đúng là ngu ngốc, cô nương đây tửu lượng rất cao, loại công tử như hắn nghĩ sao có thể vượt mặt nàng.

Bất quá nửa canh giờ sau trong phòng hoa chúc có một con sâu nhỏ mũm mĩm, cả người nắng nõn hoàn toàn lõa thể, mà mặt thì đỏ phừng phừng như ớt.

Thân thể yếu đuối hiện tại cố hết sức hướng nam nhân trước mặt điên cuồng hôn hít.

Ai da…. hắc hắc…. hắn nói nàng không biết hôn a…… hừ…. để bà đây thể hiện bản lĩnh nữ hán tử cho hắn xem….

Vậy nên trong phòng, một lớn một bé quấn lấy nhau, đương nhiên Nạp bảo chủ vô liêm sỉ rất nhàn nhã thưởng thức con sâu rượu trong lòng cố gắng hôn mình.

…. đêm còn dài, từ từ trêu chọc nàng a khà khà…..


Phùng Phùng hôn một lúc bắt đầu cảm thấy chán rồi, nàng hừ một cái bò loạn trên giường, nàng muốn uống rượu nha, thân thể trắng trẻo mập mạp ôm lấy vì rượu không, nàng ra sức tìm cư nhiên nửa giọt cũng chẳng còn.

Aida…..rượu ngon như vậy đã hết rồi sao……Nạp bảo chủ này thật keo kiệt……giao bối quái quỷ gì… ợ…. có mỗi một vò a….

“Muốn rượu sao? Ở đây còn rượu a~”

Còn rượu sao…?

Cái mông nhỏ ngúng nguẩy bò tới, nàng muốn rượu nha. Đầu óc mụ mị thấy nam nhân kia kéo đầu nàng áp vào ngực hắn.

“Mau liếm thử xem, một chút liền có rượu chảy ra cho nàng uống~”

Phùng Phùng nửa tin nửa ngờ nhưng rốt cục đầu nhỏ cũng hướng ngực hắn đánh bạo liếm láp, thân thể Nạp Dương bị hun tới cứng rắn.

Đưa mắt nhìn tiểu thiên hạ ôm lấy eo mình còn ra sức mút ngực hắn, để lại mấy dầu hôn xinh đẹp, a còn có vết cắn cũ của nàng kia, thân thể hắn nơi nào đang cứng lại càng cứng……

Phùng Phùng liếm qua liếm lại một hồi liên cảm thấy vô vị, nào đâu có rượu, tên biến thái này lại lừa nàng.

Miệng nhỏ tức giận lảm nhảm nói toàn những từ như y nha quái quỷ, hắn căn bản dịch không hiểu nghe không ra….

Cư nhiên có cảm giác có thứ cứng rắn động vào tay mình liền tò mò ngơ ngẩn nhìn xuống, qua một lớp vải liềm cảm nhận được thứ gì rõ ràng nhô cao.

Nàng là đứa trẻ ham học hỏi nha, theo lời Nạp Dương liền rất phối hợp đem quần của hắn cởi ra.

Ừ… thứ này vừa to lại cứng, ừm trông thật đáng sợ mà….

Nàng toan tính bỏ đi, người ta hơi mệt đương nhiên buồn ngủ rồi, cái to lớn như vậy chắc chơi không vui rồi.

Ngoài ý muốn, mũn mĩm vừa quay đi liền bị một cái lực đạo kéo trở lại đè ra giường, hôn ngấu nhiến.

Bàn tay kia như rắn rết hướng trong cạp quần nàng lần mò, rất tốt đã hơi ướt rồi.

Lại cái nữa tìm hai hạt đậu nhỏ trước ngực nàng dây dưa trêu đùa, đem nước bọt tưới tắm hai cái bánh bao tròn trịa.

“Ưm…. ư… ư…..”

Phùng Phùng có chút không vừa í, ăn nàng ngon như vậy sao, chơi kiểu này thực làm nàng khó chịu, bàn tay nhỏ nhắn đẩy đầu của hắn ra, đừng làm rộn nàng mà, người nàng rất nóng, rất muốn… ừ… thật lạ… bên dưới tại sao lại khó chịu như vậy…..

Nạp Dương thấy bảo bối trong lòng hai chân gắt gao ma sát khó chịu vô cùng, còn kẹp ngón tay hắn chặt như vậy. Gương mặt mê mệt cùng bứt rứt, tay khẩn trương tóm lấy ga trải giường.


“Bảo bối muốn cùng ta không!”

“Ư….. “ muốn cái gì, nàng khó chịu sắp chết rồi….

Nạp Dương đắc ý nhìn ngón tay mình ướt đẫm chất lỏng trong xuốt xinh đẹp.

Đem bàn tay nàng vòng qua cổ mình.

“Ôm chặt ta…”

Thân thể cường tráng đơn giản đem mình rướn lên một cái…..

“A…. “

Căn phòng đang tràn ngập tiếng thở dốc hoan ái hiện tại một giọng nữ nhân thét lên đau đớn.

Đau giống như kim châm đâm loạn vào não bộ nàng, Nạp Dương trán cũng chảy xuống mồ hôi… vật nhỏ quý giá của hắn… Tại sao hiện tại còn khít khao còn hơn xử nữ vậy.

Nàng đau đớn thét lên theo mỗi lần Nạp Dương tiến vào, cơn đau dội thẳng vào não bộ nàng.

Không chơi nữa không chơi nữa, đau lắm, nàng không chơi nữa, tha nàng đi mà… a……

Cảm nhận nữ nhân bên dưới đau tới òa khóc hắn liền đem bản thân cố gắng thu hồi lại lực đạo, mỗi một lần tiến vào dịu dàng, tiếng thét thất thanh rốt cục cũng thành tiếng rên rỉ nhỏ, có đôi lúc nấc lên một tiếng, nhưng mà dường như nàng cùng với hắn đã hòa vào một nhịp, có lúc còn có theo hắn nhịp nhàng, bàn tay lớn sau lưng nàng khẩn trương bao bọc, mà tay be bé của nàng vòng qua cổ hắn gắt gao ôm lấy, tựa như bấu víu khúc gỗ cứu mạng.

Cũng không biết qua bao nhiêu lần đâm xuống, không biết qua bao nhiêu lần hắn đem tinh hoa bắn vào cơ thể nàng, rốt cục hắn cũng chịu buông tha thân thể mũm mĩm trong lòng.

Nàng mềm oặt xụi lơ mặc cho con sói già sung sướng ôm chặt lấy.

Hắn dụi đầu vào ngực nàng, thơm mát.

“Nương tử~ mặc dù ta chưa thỏa mãn nhưng mà bổn bảo chủ đây rất có lòng thương hoa tiếc ngọc, hạ cố tha cho nàng lần này, ngủ dậy chúng ta tiếp tục nha~”

…..

– tử dục-

Hơ 2k chữ chắc là cũng đáng cho ta hơn 1 trăm votes nhỉ…? =”

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.