Đọc truyện Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau) – Chương 15
Hồ Tịnh Thủy vô cùng mát mẻ thoáng đãng, nơi này Nạp Dương vô cùng yêu thích, thi thoảng còn nổi hứng thú đem văn kiện tới đây xử lý.
Bàn tròn nhỏ, một bên Nạp Dương nghiêm túc xem thẻ tre, một bên Phùng Phùng ngoan ngoãn cố gắng chăm chỉ mài mực, con mắt nho nhỏ khẽ khàng nhìn về bên phía hắn. Bàn tay Nạp Dương vốn dĩ to lớn không ngờ khi cầm bút lông viết chữ cũng vô cùng đẹp mắt.
Từ hắn tỏa ra một loại khí chất vừa tao nhã cũng vô cùng áp đảo kẻ khác. Nhìn hắn nữ nhân nào cũng bất giác có một loại lôi cuốn si mê.
Tuy nhiên Phùng Phùng lại không đem chú ý đặt lên thân thể hắn mà con ngươi đen láy lại chỉ nhìn theo từng con chữ đầy các nét hỗn thể phức tạp kia, gương mặt nhỏ nhắn có chút tò mò cùng khao khát.
Hồi còn ở Lục gia cô vẫn thường lén lút nghe trộm phu tử dạy Lục tiểu thư học chữ, nhưng mà Lục tiểu thư vốn dĩ không thích thú học lắm vẫn thường xuyên không quan tâm lời khuyên của Lục phu nhân mà bỏ học chạy rong chơi bắt bướm vậy nên cô cũng không có nhiều cơ hội nghe lén.
Lúc phu tử chán nản không còn tới dạy nữa thì cô cũng mới chỉ biết được vài chữ đơn giản, căn bản là không thỏa mãn được ham muốn của mình.
Hiện tại nhìn bảo chủ viết từng chữ rất đẹp đẽ kia, trong lòng cũng âm ỉ khao khát nhỏ nhoi muốn viết chữ. Cô cũng muốn bản thân có học thức a…
Nạp Dương vốn dĩ đang chuyên tâm đọc văn kiện trên thẻ tre bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt vật nhỏ đang si ngốc nhìn theo nét viết của hắn, liền có ý đùa nghịch dừng bút, đem bút lông hướng về bên mặt non mềm của Phùng Phùng cực kỳ trêu đùa quệt xuống một vệt.
“A… “
Cô hiện tại bị giật mình, gương mặt ngơ ngác nhìn hắn.
Ách, là vừa mới viết lên mặt nàng sao? Bộ dạng của Phùng Phùng hiện tại vô cùng tức cười, trên mũi có một vết đen, nổi bật trên gương mặt trắng noãn. Hắn xốc thân thể Phùng Phùng lên đặt ngồi trên đùi mình, có chút sủng nịnh xoa đầu vật nhỏ.
“Nàng muốn học chữ sao?”
Hắn tất nhiên muốn bản thân mình chỉ xử lý văn kiện nhưng là bất quá thiên hạ này đem chủ ý của hắn phân tâm sạch sẽ, muốn không quan tâm nàng cũng không được.
Phùng Phùng nghe tiếng hắn hỏi cũng có chút giật mình, người này quả thực tinh tế a, chỉ là liếc mắt một cái cư nhiên đều hiểu trong lòng nàng muốn gì. ( chị chỉ là con vật ngốc, anh í là con sói già, chị quả thực ngốc… hắc hắc)
“Muốn học chữ ta liền dạy nàng”
Hắn đem một lọn tóc mềm mại của Phùng Phùng cuốn lên cổ nàng, Phùng Phùng hiện tại đang không tin vào chính tai mình, hắn nói gì a? Muốn dạy nàng học chữ sao?
Cái đầu quả dưa phản ứng có đôi chút chậm, lúc tiêu hóa hết lời nói của hắn liền vô cùng mừng rỡ, giống như một con mèo nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân vô thức ôm chặt lấy tay hắn, mắt hiện lên khát khao vô cùng.
“A… a!!!”
Nạp Dương nhìn nữ nhân đơn giản trong lòng liền cực kỳ vui vẻ.
“Người ta mời phu tử đều trả bạc, nàng được cả gia chủ Nạp gia dạy chữ mà cũng không có thù lao hay sao?”
Ách, hắn muốn nàng trả bạc? Nàng căn bản không có bạc a… nàng vốn dĩ nghèo túng.
Nạp Dương bật cười, xem bộ dạng cô rầu rĩ cắn môi mà có chút không đành lòng. đầu hắn cúi thấp xuống hướng tới tai nàng thổi khí.
“Mỗi ngày đều chủ động hôn ta một cái liền dạy nàng học chữ, thế nào có phải lần này nàng lãi to rồi không”
Phùng Phùng căn bản quả thực do dự, gương mặt mềm mại đắn do suy nghĩ.
Nạp Dương vốn dĩ biết cô chậm chạp, vẫn cố gắng kiên nhẫn chờ nàng nghĩ xong, chỉ là nhìn nàng một cái liền cực kỳ muốn trêu ghẹo.
Bàn tay lớn hướng đến bên mặt Phùng Phùng đem bóp xuống một cái khiến cho miệng cô bị ép tới chu lên, bộ dạng cực kỳ siêu đáng yêu, hắn chấm bút nhanh chóng vẽ ra một cái mặt mèo.
Làm xong, đem gương mặt cô kéo ra xa chút, nhìn một cái liền phì cười.
“Nàng còn không trả lời nhanh ta liền tăng thêm phí đó, ta cũng không dám chắc ta sẽ chọn thêm điều gì đừng đắn nữa đâu, nếu bằng lòng thì hôn ta một cái” ( mỗi ngày hôn một cái là điều đúng đắn nghe chưa)
Phùng Phùng hoảng loạn, người này vì sao như vậy bá đạo… Mắt thấy hắn có ý tứ mở lời liền ngay lập tức chồm người lên hôn hắn một cái ý tứ bịt miệng a, chỉ là vì nóng vội nên hôn sai chỗ, hôn trúng mũi Nạp Dương.
Hắn nhìn nàng đem vài phần bất lực, thiên hạ trong lòng hắn… thật quý hóa quá mà.
Bàn tay lớn vòng đến bên mặt cô, đôi môi mạnh bạo áp xuống thô lỗ cắn mút, lực đạo kinh người làm Phùng Phùng không kịp định thần, hay cẳng tay non mịn đập lên lưng hắn kháng cự nhưng Nạp Dương cũng mặc kệ.
Tới lúc hắn buông tha hai cánh môi hồng nhuận kia ra thì Phùng Phùng tưởng như ngột thở, con người hắn thật quá đáng, hôn chết nàng rồi a. Ánh mắt có chút oán trách nhìn hắn, rõ ràng nói là chỉ hôn một cái tại sao còn…
Nạp Dương giống như hiểu được Phùng Phùng nghĩ cái gì, tà tà lần nữa nhào tới thân thể nàng để cho hai ngực xinh xinh kia áp sát lấy người hắn không một kẽ hở, một cái cúi xuống ngậm trọn lấy hai cánh hoa mềm mại dây dưa điên cuồng, trước đấy vẫn còn cực kỳ có tâm mà giải thích.
“Vật nhỏ lớn gan, tức giận với ta? Ta có nói mỗi ngày nàng phải hôn ta một cái cũng không có kêu ta không được hôn nàng”
Nói xong liền vô cùng chú tâm nghiên cứu cái lưỡi phấn nộn của cô mặc kệ oa nữ trong lòng cực kỳ tủi thân, người này quả nhiên không đáng tin a! Thực lưu manh mà!
-tử dục-
Cho xin tý sao đi hay nhỉ -_-
* trái tim dỉ *