Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 7: Hôn
Phòng ngủ của Tạ Hoài Chu cũng giống như phòng của Cố Cẩn Diệc nhưng mang phong cách hoàn toàn khác.
Toàn bộ mang một màu xám đen.
Nội thất trong phòng đều là tông màu lạnh, được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Không khó để tưởng tượng cuộc sống của chủ nhân căn phòng này nghiêm cẩn đến thế nào.
Cố Cẩn Diệc do dự một lúc ở mép giường.
Đến khi Tạ Hoài Chu quay đầu lại nhìn anh, Cố Cẩn Diệc cắn răng mở chăn chui vào.
Chiếc chăn bông của Tạ Hoài Chu cũng có màu đen sẫm.
Cố Cẩn Diệc nằm bên trong giống như một bức tượng dương chi bạch ngọc được chạm trổ đẹp đẽ.
Ánh đèn ấm áp chiếu vào người anh làm làn da sáng bóng, cộng với mái tóc dài mới gội, bộ đồ ngủ pijama mềm mại ôm sát người, Cố Cẩn Diệc hấp dẫn như một quả dâu tây mọng nước.
Nhìn thấy Tạ Hoài Chu còn đang xử lí công việc, Cố Cẩn Diệc thành thành thật thật nằm trong chăn, cái gì cũng không làm, ngoan ngoan đến trêu người.
Tạ Hoài Chu khẽ liếc mắt một cái, rất bình tĩnh mà tăng tốc đồ giải quyết công việc.
Mười phút sau, hắn tắt đèn.
Không còn ánh sáng, căn phòng dường như càng tối hơn.
Tạ Hoài Chu cũng nằm trong chăn bông nhưng hắn không ngủ ngay mà chăm chú nhìn Cố Cẩn Diệc như một món đồ quý giá.
Hai con người xa lạ nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
Cho dù biết điều này chẳng qua là một giao dịch để chữa bệnh cho Tạ Hoài Chu, nhưng một alpha và một omega cùng nằm trên một chiếc giường, hơi thở hai bên giao hòa, nghĩ thế nào cũng thấy mờ ám.
Cố Cẩn Diệc không kìm được mà nuốt nước bọt.
Anh muốn nói gì đó để giảm sự xấu hổ, nhưng không nghĩ ra mình có thể nói gì.
Ánh mắt cùng tin tức tố của Tạ Hoài Chu quá mức hung hăng.
Rõ ràng là hắn không làm gì, nhưng Cố Cẩn Diệc có cảm giác hương gió biển đang từ từ thấm vào cơ thể mình, làm cả cơ thể anh như nhẹ đi, giống một con thuyền đang trôi nổi giữa đại dương.
Trong cái nhìn chăm chú của Tạ Hoài Chu, Cố Cẩn Diệc đang mơ mơ màng màng cảm nhận một bàn tay nhẹ nhàng áp lên sườn mặt anh.
Tay của Tạ Hoài Chu lạnh như băng, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn hỏi Cố Cẩn Diệc: “Em đã từng hôn alpha nào chưa?”
Câu hỏi này khiến Cố Cẩn Diệc bừng tỉnh trong giây lát.
Anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Hoài Chu, không nhìn ra ý tứ lỗ mãng nào, chỉ như chủ nhân của đôi mắt vô cùng tò mò mà thôi.
Cố Cẩn Diệc cũng không muốn nói dối.
Anh khẽ “Ừm” mà không giải thích quá nhiều.
“Thật sao?” Ánh mắt Tạ Hoài Chu tối sầm lại, ngón tay nhẹ nhàng vân vê sợi tóc bên tai Cố Cẩn Diệc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Em đã hẹn hò với một alpha,” hắn hỏi lại, “trước khi kết hôn với Sở Mịch Vân sao?”
Cố Cẩn Diệc cũng không hiểu tại sao Tạ Hoài Chu lại quan tâm đến điều này.
“Cũng không thể nói là hẹn hò được.” Cố Cẩn Diệc nói một cách nhẹ nhàng và hỏi lại Tạ Hoài Chu: “Tạ tiên sinh, nếu tôi đã từng hẹn hò với alpha thì có ảnh hưởng gì đến quá trình chữa bệnh của anh không?”
“Sẽ không.” Tạ Hoài Chu dứt khoát.
Nhưng chỉ một giây sau, hắn hỏi Cố Cẩn Diệc, “Vậy bây giờ tôi có thể hôn em không?”
Cố Cẩn Diệc ngây người, một lát sau mới ý thức được đây là một trong những nội dung chữa trị của bọn họ.
Câu hỏi vừa rồi của Tạ Hoài Chu có lẽ là vì lí do này.
Hắn sợ rằng anh sẽ không tiếp nhận được nụ hôn của một alpha xa lạ.
Cố Cẩn Diệc hơi cụp mắt xuống, lông mi khẽ run.
“Được.”
Nhận được sự đồng ý, nhưng ánh mắt của Tạ Hoài Chu lại không có ý vui mừng.
Hắn không khỏi suy nghĩ.
Nếu không phải hắn đến gặp Cố Cẩn Diệc, mở rộng vòng tay giúp đỡ Cố Cẩn Diệc, nếu có những người khác cũng thừa dịp như hắn thì ngày hôm nay, nằm bên cạnh Cố Cẩn Diệc có phải hay không cũng sẽ là kẻ đó? Cố Cẩn Diệc cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời như thế này mà nói “Được” hay không?
Tạ Hoài Chu không muốn nghĩ về điều đó nữa.
Hắn ôm lấy Cố Cẩn Diệc, áp môi mình đôi môi anh.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn có chút kiềm chế, như một chàng trai lịch lãm đang hôn chàng hoàng tử yêu quý của mình, không đành lòng quấy rầy đến hắn mà chỉ lặng yên truyền đạt yêu thương cùng nhung nhớ.
Nhưng rất nhanh, nụ hôn này biến thành một cuộc cướp bóc.
Tạ Hoài Chu đưa lưỡi liếm khuôn miệng Cố Cẩn Diệc, ngậm bờ môi của anh không hề có ý thả lỏng.
Tay hắn ấn lên gáy Cố Cẩn Diệc, đó là nơi tuyến thể ẩn giấu.
Mảnh da nơi đó không có gì khác biệt, nhưng bất kì alpha nào cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự quyến rũ mà nó tỏa ra.
Cố Cẩn Diệc bị nụ hôn làm cho choáng váng.
Một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Đôi tay đặt trên vai Tạ Hoài Chu cũng yếu ớt mà buông xuống.
Tin tức tố của trà đen và gió biển hòa quyện vào nhau.
Màu sắc của căn phòng rõ ràng là lạnh lẽo như vậy, nhưng nhiệt độ trong phòng dường như đang tăng lên từng chút một.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Hoài Chu mới buông Cố Cẩn Diệc ra.
Cố Cẩn Diệc thở hổn hển.
Anh rất hối hận khi đồng ý cho Tạ Hoài Chu hôn mình, dù biết mình chẳng có quyền từ chối.
Tạ Hoài Chu chống cánh tay nhìn Cố Cẩn Diệc, không chút cảm xúc mà đánh giá: “Kĩ thuật hôn của em tệ quá.”
Mặt Cố Cẩn Diệc lại nhanh chóng đỏ lên.
Anh không biết mình có nên xin lỗi hay không, dù đúng là nhiều năm qua anh chưa từng cùng ai hôn môi.
Huống hồ, ai mà chịu được thân pháp của chủ nhân Tạ gia cơ chứ.
May mắn thay, Tạ Hoài Chu không cho Cố Cẩn Diệc vướng bận vấn về này quá lâu.
Hắn dùng ngón tay cái, ấn nhẹ môi dưới của anh.
“Lần sau nhớ hít thở.” Hắn nói.
Cố Cẩn Diệc cũng phát ra một tiếng ừm đầy bực bội.
Cũng không biết có phải biểu hiện khuôn mặt của anh làm Tạ Hoài Chu hài lòng hay không, hắn mỉm cười.
Vẻ mặt nghiêm túc trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Tạ Hoài Chu nghiêng người nằm lại, có vẻ như sẵn sàng đi ngủ.
Cố Cẩn Diệc cũng nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi nhắm mắt lại.
Nhưng thay vì chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng “..Ọt…Ọt” yếu ớt vang lên, phát ra từ dạ dày của bản thân mình.
Cố Cẩn Diệc nhanh chóng mở mắt, cảm nhận được sự xấu hổ không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
Vì nghĩ đến việc tối nay ngủ trong phòng Tạ Hoài Chu, bữa tối lúc nãy Cố Cẩn Diệc ăn không được mấy miếng cơm.
Giờ bụng anh đã trống rỗng rồi.
Cố Cẩn Diệc không chắc Tạ Hoài Chu có nghe thấy không.
Anh muốn giả vờ ngủ ngay để che giấu sự xấu hổ.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã nhanh chóng phá vỡ sự ảo tưởng của anh.
“Đói bụng sao?” Tạ Hoài Chu vẫn đều giọng, “Bữa tối thấy em ăn không nhiều lắm.”
Cố Cẩn Diệc nắm chặt chiếc chăn, không biết trả lời như thế nào.
Đồ ăn, quần áo, nhà cửa, phương tiện đi lại của anh đều do Tạ gia lo liệu.
Tạ Hoài Chu hiện là sếp trực tiếp của anh.
Nếu nói bữa tối không ngon chẳng khác nào buộc tội Tạ Hoài Chu ngược đãi nhân viên cả.
“Hôm nay dạ dày của tôi không được khỏe…” Cố Cẩn Diệc yếu ớt ngụy biện.
Tạ Hoài Chu có lẽ không tin lắm, khẽ khịt mũi.
Sau đó Cố Cẩn Diệc nhìn thấy Tạ Hoài Chu từ trên giường ngồi dậy, lại còn đem chăn phía anh lật lên.
“Đứng lên đi.” Tạ Hoài Chu nói.
Cố Cẩn Diệc không biết vì sao mà đi theo Tạ Hoài Chu.
Anh nhìn thấy Tạ Hoài Chu bấm một cái nút trên tường.
Cả bức tường lặng lẽ dời đi, lộ ra phòng bếp sáng sủa sạch sẽ phía sau.
Cố Cẩn Diệc: “…..”
Anh nhìn Tạ Hoài Chu với ánh mắt hoàn toàn khác.
Dù sao có một phòng bếp nhỏ trong phòng ngủ cũng không có vấn đề, dù sao nơi này cũng lớn mà.
Nhưng Tạ Hoài Chu lại không giống như người có thể làm loại chuyện này chút nào.
Và thứ khiến Cố Cẩn Diệc trợn mắt vẫn còn ở phía sau.
Tạ Hoài Chu cùng anh bước vào, thuần thục mở bếp, nướng một phần bánh muffin, đưa tới trước mặt Cố Cẩn Diệc: “Bữa khuya.”
Toàn bộ hành động đều thuần thục như nước chảy hoa trôi.
Tuy rằng máy móc nhà bếp nhìn rất tiện lợi, nhưng không khó để nhận ra Tạ Hoài Chu thực sự có thể nấu ăn.
Chiếc bánh muffin xinh đẹp đó được phủ một lớp kem tươi, có hai lát dâu tây đính kèm, hoàn toàn có thể xuất hiện trong tủ bánh của một nhà hàng.
Thấy Cố Cẩn Diệc động tác chậm chạp, có hơi ngây người, Tạ Hoài Chu nhíu mày: “Không thích bánh muffin sao?”
Lúc này Cố Cẩn Diệc mới lấy lại tinh thần, “Không phải, tôi rất thích.”
Anh nhanh chóng lấy nĩa cắt một miếng cho vào miệng, vị rất ngon, thậm chí lớp kem còn là mùi mà anh thích nhất.
Cố Cẩn Diệc nhớ lại đoạn video anh xem trên phi hành khí lúc Tạ Hoài Chu được hỏi có yêu cầu gì đối với bạn đời.
Lúc đó Tạ Hoài Chu nói hắn không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng đối phương sẽ không chê bánh muffin mà hắn nướng.
Cdc không khỏi liếc Tạ Hoài Chu một cái.
Tạ Hoài Chu cũng nhìn lại anh, mặt không biểu tình hỏi, “Ăn ngon không?”
“Ngon lắm.” Cố Cẩn Diệc thật lòng khen ngợi.
Ban đầu anh chỉ nghĩ chiếc bánh muffin này chỉ được cái mã ngoài, không ngờ hương vị cũng ngon đến như vậy.
Tạ Hoài Chu không nói gì.
Đợi Cố Cẩn Diệc ăn, hắn cầm máy tính lại xem tại liệu.
Một lúc sau hắn nghe Cố Cẩn Diệc nói nhỏ, “Tạ tiên sinh, anh có chút khác với những gì tôi nghĩ.”
Tạ Hoài Chu hỏi ngược lại: “Khác ở chỗ nào?”
Cố Cẩn Diệc cắn nĩa, suy nghĩ một lúc.
Thật ra, lần đầu tiên gặp Tạ Hoài Chu ở G61, Cố Cẩn Diệc có chút sợ hãi.
Sợ Tạ Hoài Chu lạnh lùng vô nhân tính, lại sợ sự ưu việt của hắn.
Nhưng khi anh đến ở mấy ngày nay, Cố Cẩn Diệc phát hiện Tạ Hoài Chu rất dễ nói chuyện.
Tuy rằng hắn vẫn không hay cười nhưng thỉnh thoảng lại rất dịu dàng.
Cố Cẩn Diệc nói một cách chăm chú: “Tôi còn tưởng Tạ tiên sinh rất nghiêm túc và lạnh lùng.”
“Còn bây giờ thì sao?” Lời nói của Tạ Hoài Chu như có chút hứng thú.
“Bây giờ lại là một người có thể nướng bánh, còn rất ôn nhu.” Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười.
Tạ Hoài Chu không phản bác, nhưng ánh mắt có chút kì quái.
Từ “ôn nhu” giống như sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển cuộc sống của hắn.
Omega phía đối diện có lẽ không bao giờ nghĩ tới.
Sự dịu dàng và chu đáo của hắn chỉ bán với số lượng có hạn, mà còn là mở bán cho một người đặc biệt.
Sau khi ăn xong bữa khuya, Cố Cẩn Diệc tắm rửa một lần nữa rồi nằm xuống bên cạnh Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu đã sớm chìm vào giấc ngủ, còn anh trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.
Không biết có phải hay không lâu lắm chưa cùng alpha ở chung, tin tức tố trong phòng với Cố Cẩn Diệc mà nói dường như dày đặc, khiến anh không thể nào thở được.
Tạ Hoài Chu là một ông chủ vô cùng hoàn hảo ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng chỉ có một điều không tốt.
Tin tức tố của hắn là hương gió biển.
Cố Cẩn Diệc từ tận đáy lòng mà kháng cự mùi tin tức tố này.
Vừa nãy Tạ Hoài Chu hỏi anh đã từng hẹn hò với alpha nào hay chưa mà anh lại đưa ra câu trả lời mơ hồ không rõ ràng.
Vì câu trả lời là có.
Trước khi kết hôn với Sở Mịch Vân, năm hai mươi tuổi ngây ngô và ngốc nghếch, trong viện điều dưỡng của một tinh cầu vô danh, anh đã yêu một alpha có tin tức tố hương gió biển.
Người đó kém đẹp trai hơn Tạ Hoài Chu rất nhiều.
Mùi vị tin tức tố lại rất yếu.
Trong mắt người khác là một alpha yếu kém, nên thường bị lầm tưởng là beta.
Tính cách người đó cũng rất lạnh lùng.
Những người từng gặp qua hắn đều nói người này rất xấu tính.
Thế nhưng người đó lại một mực ở bên chăm sóc Cố Cẩn Diệc lúc anh sinh bệnh, tìm nguyên liệu tốt nhất cho Cố Cẩn Diệc làm vũ khí tự vệ.
Người đó hứa với Cố Cẩn Diệc sẽ đưa anh ra khỏi viện dưỡng lão, đến một tinh cầu ấm áp hơn để kết hôn rồi ổn định cuộc sống.
Người đó đã từng là tất cả của Cố Cẩn Diệc hai mươi tuổi.
Là tất cả khát vọng về một mái nhà ấm áp lúc về già.
Nhưng đó cũng là cơn ác mộng mà sau này anh không bao giờ còn dám chạm vào.
Cố Cẩn Diệc nhắm mắt lại, không muốn nhớ về khoảnh khắc người đó rời đi.
Nếu như nói lúc anh hai mươi sáu tuổi có điều gì tiến bộ, thì có lẽ đó là sẽ không hẹn mọn mà hy vọng người kia sẽ trở về.
Người kia hẳn là đã sớm kết hôn cùng người khác, nắm tay nhau mà đọc lời thề.
Người đó e là cả đời cũng không biết, omega cùng hắn hôn môi ở rừng hoa chuông năm đó, nay đã lần thứ hai mà kết hôn cùng người khác..