Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 37: Bạn Đời
Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc đi tới khu cách ly đặc biệt của khách sạn với tốc độ nhanh nhất, đó là tầng ngay bên dưới tầng cao nhất.
Tầng này không có mấy phòng, không bố trí người phục vụ, tất cả đều là người máy và tự phục vụ.
Tạ Hoài Chu dùng quang não thanh toán tiền phòng rồi chọn căn phòng trong cùng.
Khi bước vào khu vực cách ly, cửa kính đóng lại sau lưng, Cố Cẩn Diệc và mùi tin tức tố của anh được chôn chặt sau cánh cửa, không hề rò rỉ một chút nào ra bên ngoài.
Nhưng trước khi Tạ Hoài Chu đến cửa phòng cuối cùng, một người máy nhỏ đã vội vàng dừng lại trước mặt hắn, cất giọng nói: “Xin hãy xuất trình giấy tờ tùy thân để chứng minh omega này là bạn đời của ngài, hơn nữa có ý thức rõ ràng.
Nếu không khách sạn sẽ liên hệ trực tiếp với bệnh viện và trung tâm cứu hộ Omega.”
Tạ Hoài Chu đưa thẻ đăng kí của hắn và Cố Cẩn Diệc ra, trên đó ghi rõ tình trạng của hai người: Bạn đời.
Mặc dù Cố Cẩn Diệc đang bị tin tức tố tra tấn lại còn sốt cao nhưng anh cũng không hoàn toàn mất đi ý thức.
Cố Cẩn Diệc nghe Tạ Hoài Chu nói: “Em ấy là người yêu của tôi.”
Không biết tại sao khi nghe đến chữ người yêu, khóe mắt Cố Cẩn Diệc lại ươn ướt.
Từ người yêu nghe thật hay.
Nhưng bọn họ đã đăng kí kết hôn, hôn môi, ôm nhau mà chưa từng hứa hẹn thì có được tính là người yêu của nhau không?
Người máy nhỏ quét thẻ đăng kí rồi tránh ra: “Đã xác minh.
Nếu có bất kì trường hợp khẩn cấp nào, ngài có thể quay số đường dây nội bộ của khách sạn hoặc liên hệ với tôi.”
Nói xong, người máy nhỏ bé này lộc cộc lộc cộc mà chạy thật xa, ngoan ngoãn trốn vào góc sâu của hành lang, giả vờ như mình không tồn tại.
Tạ Hoài Chu mở cửa.
Hắn chọn một phòng khách sạn rộng rãi và sang trọng nhất với đầy đủ trang thiết bị trong đó nhưng Tạ Hoài Chu không còn tâm trí để ý đến bất cứ thứ gì, cứ thể đặt Cố Cẩn Diệc xuống giường.
Khuôn mặt Cố Cẩn Diệc vẫn còn đỏ, nhưng vì được Tạ Hoài Chu đánh dấu kịp thời nên tình trạng của anh không nghiêm trọng lắm.
Mặc dù chăn bông bằng lụa mềm mại khiến làn da của Cố Cẩn Diệc trở nên nhạy cảm và đau đớn, nhưng đôi mắt của anh vẫn rất thanh tỉnh.
Anh mím môi, nói với Tạ Hoài Chu: “Em uống thuốc ức chế đúng giờ mà.”
Ý là, chính anh cũng không biết tại sao lần phát tình này lại đến mà không hề báo trước.
Cố Cẩn Diệc ngượng ngùng che mặt.
Trong phòng rất tối, như cố ý tạo ra một bầu không khí mơ hồ mà chỉ có vài ngọn đèn vàng mờ ảo sáng lên.
Rõ ràng từng tế bào trong người Cố Cẩn Diệc đều đang khát cầu Tạ Hoài Chu, rồi lại cố tình lại không muốn hướng Tạ Hoài Chu giúp đỡ.
Tạ Hoài Chu ngồi ở mép giường, nhìn Cố Cẩn Diệc cong người, môi hơi hé mở, chiếc lưỡi hồng phớt lờ mờ lướt qua hàm răng trắng kia, ngay cả hơi thở cũng vô cùng ấm áp.
Hắn là người đã được đào tạo về khả năng kháng tin tức tố.
Khi Tạ Hoài Chu học ở Học viện Đế Quốc, khoa của bọn hắn có một khóa học danh riêng cho việc chống lại các loại tin tức tố khác nhau.
Ngay cả khi gặp phải tin tức tố của omega cấp S, Tạ Hoài Chu chắc chắn có thể khắc chế hoàn toàn.
Nhưng cố tình thế giới này lại có một Cố Cẩn Diệc, tin tức tố là mùi trà đen ấm áp vô hại, được sinh ra để kìm hãm hắn.
Tạ Hoài Chu ngâm mình trong hơi thở êm dịu này, không những không trở nên bình tĩnh mà lúc này chỉ muốn ôm lấy Cố Cẩn Diệc, kết nút, hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Hắn mở chiếc tủ cạnh giường ngủ, bên trong có nhiều loại thuốc ức chế.
Tạ Hoài Chu chọn một loại phù hợp với Cố Cẩn Diệc và đặt trên giường.
Sau đó, hắn gỡ bàn tay đang che nước mắt của Cố Cẩn Diệc ra.
Hai mắt của Cố Cẩn Diệc bây giờ giống như một hồ nước, hơi hơi chớp mắt, nước trong hồ như muốn tràn ra khỏi hốc mắt.
Tạ Hoài Chu rõ ràng đã cứng đến phát đau, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như một nhà sư mà nói với Cố Cẩn Diệc: “Bây giờ em có hai lựa chọn.
Thứ nhất là tiêm thuốc ức chế sau đó tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.
Thứ hai là tôi sẽ cùng em vượt qua kỳ phát tình.”
Hắn dừng lại, nắm tay Cố Cẩn Diệc rồi hôn lên từng đầu ngón tay của anh.
“Diệc Diệc, em muốn thuốc ức chế hay là tôi?”
Cố Cẩn Diệc hơi hé môi, nhưng không thể phát thành tiếng.
Xương cốt, làn da của anh dường như đang bị ngọn lửa trong cơ thể đốt cho cháy rụi.
Lúc trước cũng có một người hỏi anh một câu tương tự.
Lúc kỳ phát tình, người đó giật lấy thuốc ức chế của Cố Cẩn Diệc, ngả ngớn mà hỏi anh: “Thứ này thì có ích lợi gì? Có thể làm em thoải mái sao? Em muốn thuốc ức chế hay là anh?”
Bây giờ người hỏi anh câu này lại trở thành Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu không ép buộc Cố Cẩn Diệc trả lời mà là cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của anh.
Hai tay của hắn một bên đặt ở bên cổ, một tay đặt trên eo của Cố Cẩn Diệc, nhưng cũng không làm gì khác, giống như bái Phật mà trơ mắt nhìn Cố Cẩn Diệc đang trong bể dục cuồn cuộn.
Cố Cẩn Diệc cắn chặt môi đến bật máu.
Tạ Hoài Chu lại hỏi anh: “Em muốn thuốc ức chế, hay là tôi?”
Cố Cẩn Diệc suy sụp, nức nở.
Anh nhắm mắt lại, dùng hai tay nắm chặt ga trải giường, cầu xin Tạ Hoài Chu: “Đừng hỏi em…!Anh muốn làm gì…!thì làm…”
Sức chịu đựng của Tạ Hoài Chu sắp đến cực hạn.
Bề ngoài của hắn cũng không bình tĩnh như vậy, mồ hôi trên trán như nói Tạ Hoài Chu đang thống khổ mà chịu đựng như thế nào.
Tạ Hoài Chu cúi người hôn Cố Cẩn Diệc.
Môi lưỡi ướt át giao triền, tiếng nước trong căn phòng yên tĩnh càng thêm vang vọng làm người ta mặt đỏ tim run.
“Em phải lựa chọn.” Hắn hôn lên khóe miệng Cố Cẩn Diệc, đặt thuốc ức chế vào tay anh, “Nói cho tôi biết, em muốn gì nào?”
Cố Cẩn Diệc cầm thuốc ức chế, cảm thấy bản thân giống như một con thuyền nhỏ đang bị sóng biển nhấn chìm, chỉ chốc lát sẽ tan xương nát thịt.
Anh hiểu Tạ Hoài Chu muốn gì, nên mới do dự không trả lời.
Vừa rồi đối mặt với Nhan Lý An, Cố Cẩn Diệc thừa nhận rõ ràng mình yêu Tạ Hoài Chu.
Nhưng giờ phút này chỉ có hai người trong căn phòng rộng lớn, anh lại không thể nói ra khát cầu từ tận đáy lòng.
Giống như một khi nói ra, anh sẽ lập tức rơi xuống vực thẳm, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tạ Hoài Chu hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, lại giống như một con thú bị nhốt trong lồng, đôi mắt đỏ rực vô cùng đáng sợ.
Hắn ôm lấy Cố Cẩn Diệc, hôn lên yết hầu của anh một cách mạnh mẽ.
Nụ hôn dần dần rải rác xuống dưới xương quai xanh mảnh mai.
Tạ Hoài Chu thò tay vào trong áo của Cố Cẩn Diệc, chạm vào vòng eo gầy yếu cùng làn da nóng rực của anh.
Phân thân cứng ngắc của hắn trực tiếp chọc vài đùi Cố Cẩn Diệc, cọ xát bên trong đùi non của anh, bắt chước tư thế giao hoan mà chậm rãi ra vào.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu vẫn không làm ra hành động thực tế gì.
Thế này không giống cầu hoan, ngược lại giống như một cuộc đua.
Xem ai không chịu được mà phải giương cờ hàng.
Dục vọng trong phòng dày đặc như mây, hương trà đen hòa với gió biển cuồn cuộn trào tới.
Bên ngoài hẳn là đang mưa.
Tiếng mưa tí tách tí tách rơi trên cửa sổ, rơi xuống vườn hoa, thúc giục bông hoa sớm ngày nở rộ.
Thuốc ức chế chưa được mở cuối cùng cũng rơi xuống thảm, lăn ra xa đầu giường.
Cố Cẩn Diệc giương cờ trắng.
“Muốn anh.” Anh tủi thân mà nói ra hai chữ này, tự sa ngã mà mở ra hai chân với Tạ Hoài Chu.
Hai người đều không có mặc quần áo.
Đôi chân dài mịn như ngọc của Cố Cẩn Diệc đè trên tấm chăn lụa màu xanh thẫm.
Chất lỏng từ hậu huyệt đã làm ướt cả một mảng chăn.
Nước mắt Cố Cẩn Diệc không ngừng lăn dài, trong lòng tràn đầy chán ghét chính mình hết thuốc chữa.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã ôm Cố Cẩn Diệc vào lòng, tách chân của anh ra hai bên, lập tức tiến vào phía sau đã sớm ướt át lầy lội.
Cố Cẩn Diệc hừ nhẹ, chưa bắt kịp được với tốc độ ân ái này.
Tạ Hoài Chu làm một cách thô bạo, ra vào thân thể Cố Cẩn Diệc một cách điên cuồng.
Mồ hôi trên người Cố Cẩn Diệc chảy ra như tắm, cảm giác trong người như có một ngọn lửa, từ từ nhấm nháp từng tấc da thịt của anh.
Sau khi rời khỏi hệ Chỉ huy, cơ thể không còn thích ứng với việc huấn luyện cường độ cao nên cơ thể Cố Cẩn Diệc vô cùng mềm mại.
Trên người anh không có một vết sẹo, giống như một miếng ngọc bích trắng noãn, mặc cho Tạ Hoài Chu có thể nhuộm lên bất kì màu nào.
Trải qua một lần, Tạ Hoài Chu rút cự vật ra, đút cho Cố Cẩn Diệc ăn một chút dịch dinh dưỡng.
Cố Cẩn Diệc ngoan ngoan mà uống hết, giống như một con mèo con được chủ nhân cho ăn no.
Môi bị Tạ Hoài Chu cắn rách nhưng nó vẫn ngoan ngoãn mà cẩn thận ăn hết dịch dinh dưỡng.
Tạ Hoài Chu kiễn nhẫn chờ Cố Cẩn Diệc ăn gần hết.
Sau khi Cố Cẩn Diệc lắc đầu không muốn nữa, hắn lại ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng tiến vào phía sau một lần nữa.
Tạ Hoài Chu chạm đến khoang sinh sản của Cố Cẩn Diệc, hơi đâm sâu hơn một chút.
Hắn rõ ràng có thể như vậy mà hoàn toàn đánh dấu Cố Cẩn Diệc.
Để từ nay về sau, Cố Cẩn Diệc chính là omega của hắn, ai cũng không thể cướp đi.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng…!Không muốn.”
Cố Cẩn Diệc không muốn.
Trái tim của Tạ Hoài Chu như bị những lời này vặn vẹo.
Nhưng hắn vẫn tuân theo ý muốn của Cố Cẩn Diệc, rút phân thân thô to ra một chút rồi lại đâm mạnh vào.
Khi sắp đến cao trào, Cố Cẩn Diệc ôm lấy vai Tạ Hoài Chu rồi hôn lên tai hắn, nơi có một nốt ruồi nhỏ màu nâu.
Anh bắn lên trên bụng Tạ Hoài Chu.
Mùi tin tức tố trong phòng quyện với hơi thơ mơ hồ, không khó chịu nhưng lại khiến người ta cảm thấy nhớp nháp nặng nề.
…!
Cố Cẩn Diệc dựa vào trong lòng Tạ Hoài Chu mà khôi phục sức lực.
Đây mới là ngày đầu tiên của kỳ phát tình.
Cố Cẩn Diệc tựa vào vai Tạ Hoài Chu, nhớ tới ngày Tạ Hoài Chu đưa anh đi công viên giải trí, trong biển người mênh mông, anh và Tạ Hoài Chu bị tách ra.
Nhưng ngay khi anh quay lại, Tạ Hoài Chu lại xuất hiện phía sau, nắm chặt tay anh.
Hai người cùng xem pháo hoa, Tạ Hoài Chu nói đưa anh về nhà.
Anh ngẩng đầu hôn Tạ Hoài Chu.
Thân thể hai người áp sát vào nhau, trái tim cách một tầng da thịt mà đập nhanh rộn ràng.
Nhưng bây giờ Cố Cẩn Diệc lại hốt hoảng không cảm giác được nhịp tim của mình.
Từ ngày Phó Trầm rời xa Cố Cẩn Diệc, trái tim anh dường như cũng lặng theo.
Sau khi gặp Tạ Hoài Chu, anh mới chậm rãi mà nghe lại được tiếng tim mình đập.
Mà bây giờ, anh lại một lần nữa không thể nghe thấy nó nữa.
– /-
Kỳ phát tình này kéo dài trong năm ngày.
Thời điểm ngày thứ ba, tình huống của Cố Cẩn Diệc trở nên hòa hoãn hơn, không cần một lượng lớn tin tức tố trấn an nữa.
Nhưng cả anh và Tạ Hoài Chu ai cũng không nói toạc ra.
Tạ Hoài Chu đã liên lạc với thư kí và Tạ Kha để bàn giao công việc của công ty.
Bọn họ sẽ báo cáo lại công việc cho hắn.
Tạ Kha ở đầu dây bên kia cười xấu xa chọc ghẹo Tạ Hoài Chu: “Anh à, lần này anh đã làm được điều mà mình mong ước.
Hahaha, em cũng coi như vì hạnh phúc của anh mà mà phục vụ tận tụy.
Không phải tăng ca thôi sao, em nhận hết.”
Nhưng Tạ Hoài Chu chỉ lặng lẽ hút thuốc bên cửa sổ.
Khói thuốc bay ra từ các khe hở trên cửa sổ đang mở.
Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.
Bụi mưa ẩm ướt cũng men theo khe hở mà rơi trên mu bàn tay hắn.
“Đừng nói nữa.
Lo để ý chuyện công ty đi.”
Tạ Hoài Chu cúp điện thoại.
Hắn quay trở lại phòng ngủ.
Cố Cẩn Diệc vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dáng cũng không quá tốt.
Nhưng Tạ Hoài Chu nghe thấy Cố Cẩn Diệc trong giấc mơ của mình, khẽ lẩm bẩm.
“A Trầm…”
Tiếng gọi này thật sự rất nhỏ.
Nếu đổi lại thành người khác có thể sẽ không nghe thấy Cố Cẩn Diệc nói gì.
Nhưng Tạ Hoài Chu nghe được.
Hắn còn nghe được tiếng kêu này có bao nhiêu đau đớn, bị thời gian sáu năm trời đè nén, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi dính vào nhau.
Tạ Hoài Chu ngồi bên giường ngắn Cố Cẩn Diệc rất lâu.
Cố Cẩn Diệc đã ngủ rất sâu, nhưng vẫn ngọ ngoạy không yên, như thế đang mơ thấy điều gì đó rất tồi tệ.
Anh mơ thấy mình trở lại viện điều dưỡng*.
Ngày mai Phó Trầm muốn đi tới một bến cảng không xa, hắn nói đi mua một ít đồ để sữa chữa.
Cố Cẩn Diệc đang nằm trên lưng Phó Trầm.
Thân thể của anh đã trở nên vô cùng gầy yếu vì căn bệnh di truyền nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng Cố Cẩn Diệc chưa bao giờ nói với Phó Trầm biết mình bị bệnh gì, chỉ nói qua loa mình bị bệnh về dạ dày.
Vì Cố Cẩn Diệc không muốn Phó Trầm thương hại mình.
Anh không muốn ai thương hại mình.
Nhưng hôm nay Cố Cẩn Diệc muốn nói chuyện này.
Hai tháng nữa anh sẽ phải phẫu thuật.
Cố Cẩn Diệc không biết mình còn có cơ hội để tỉnh lại hay không.
Anh không muốn đến khi mình lên bàn phẫu thuật mà Phó Trầm chẳng hay biết gì.
Cho nên Cố Cẩn Diệc ghé vào tai của Phó Trầm nói: “Khi nào anh trở lại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh nói tới đây, lại như không yên tâm lắm, hỏi: “Anh sẽ sớm quay lại chứ?”
Phó Trầm quay đầu nhìn anh.
Ngũ quan đoan chính ở dưới ánh đèn có một loại khí chất câu dẫn người khác làm Cố Cẩn Diệc nhìn không có tiền đồ mà nuốt nuốt nước miếng.
Nhưng đôi mắt của Phó Trầm nặng trĩu như bầu trời trước khi cơn mưa ập đến, làm Cố Cẩn Diệc có chút không hiểu được.
Một lúc sau, Phó Trầm sờ sờ gương mặt của anh, giống như đang trêu chọc mèo con: “Ừ, em ở nhà giữ nhà cho tốt, chờ anh về.”
Cố Cẩn Diệc liền bật cười.
Ngày hôm sau, anh đưa Phó Trầm ra bến cảng, ngây ngốc mà vẫy tay tạm biệt với hắn.
Sau đó, Phó Trầm không bao giờ quay trở lại.
Người từng nói sẽ cùng kết hôn với anh, sẽ cùng anh đến một ngôi sao xa xôi, mua một căn nhà nhỏ, mở một cửa hàng hoa, đã bỏ anh ở lại.
Sau khi điên cuồng tìm kiếm, Cố Cẩn Diệc ở lại viện điều dưỡng, như một con mèo bị thuần hóa, ngoan cố canh giữ tổ ấm của mình.
Anh đợi một tháng, rồi một tháng, rốt cuộc làm cho thân thể suy sụp hoàn toàn.
Thân thể Cố Cẩn Diệc bị tổn thương bởi căn bệnh di truyền.
Những căn bệnh nhỏ nhặt bình thường đối với anh không khác gì cửa chết.
Nếu không phải Sở Mịch Vân không lo lắng đi tìm, có lẽ Cố Cẩn Diệc đã chết trong viện điều dưỡng vì sốt cao.
Sau khi tỉnh dậy, Sở Mịch Vân với đôi mắt đỏ hoe nói với anh, bởi vì Cố Cẩn Diệc chậm chạp không tiếp thu trị liệu, cơ thể hiện tại của anh không thích hợp để phẫu thuật.
“Còn phải điều dưỡng nửa năm.” Sở Mịch Vân nghẹn ngào: “Hơn nữa xác xuất thành công chỉ còn lại 25%, thậm chí một nửa cũng chưa tới.”
Nhưng trong lòng Cố Cẩn Diệc không thấy buồn nhiều lắm.
Sở Mịch Vân khóc nức nở, nhưng anh chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm nói: “Sao mùa đông lại tới rồi?”
Gần mùa đông rồi, sao Phó Trầm vẫn còn chưa về?
Bọn họ đã bàn bạc rõ ràng sẽ tổ chức đám cưới vào mùa xuân.
Người không về, anh sẽ kết hôn với ai?
– /-
Cố Cẩn Diệc choàng tỉnh sau giấc mơ.
Anh nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên giường, dáng người và đường nét đều rất quen thuộc.
Cố Cẩn Diệc quên mất mình đang ở đâu, bàng hoàng tưởng rằng mình còn chưa tỉnh.
Anh khàn giọng gọi một tiếng: “A Trầm…”
Người bên giường quay mặt lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra dưới ánh đèn.
Đây rõ ràng không phải là Phó Trầm, mà là Tạ Hoài Chu.
Tuy nhiên, Cố Cẩn Diệc nhận ra khuôn mặt Tạ Hoài Chu xuất hiện một áp lực thống khổ, giống như tù nhân chờ đợi thẩm phán phán quyết.
Tim Cố Cẩn Diệc nhảy loạn xạ.
Anh điên cuồng lắc đầu với Tạ Hoài Chu: “Không, đừng nói…”
Đừng trả lời em.
Đừng nói với em.
Nhưng Tạ Hoài Chu đã nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn nắm lấy tay Cố Cẩn Diệc, có một vết sẹo ngoằn nghèo lẳng lặng nằm trên cánh tay Tạ Hoài Chu.
“Anh đây.” Hắn nói với Cố Cẩn Diệc.
Trái tim của Cố Cẩn Diệc rơi trên mặt đất, tan vỡ thành vô số mảnh vụn.
Anh nhìn thẳng Tạ Hoài Chu, trong mắt không có nước mắt, chỉ có sự sừng sờ.
Đây rõ ràng là câu trả lời mà anh đã biết trước.
Nhưng khi nó thực sự được tiết lộ, anh vẫn cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn.
Đau hơn cả lúc nằm chuẩn bị phẫu thuật, ký giấy cam kết, biết rằng bản thân có đến 75% tử vong trên bàn mổ.
Cố Cẩn Diệc nhắm mắt lại, nhớ đến vườn hoa đuôi chuông bên ngoài viện điều dưỡng, nở lác đác vài cụm hoa mà sau khi Phó Trầm rời đi không bao lâu, tất cả đều khô héo.
Anh ngồi trong vườn cả ngày lẫn đêm, chờ đợi một người không bao giờ quay trở lại.
Lúc này, người đó đang ngồi cạnh giường anh, nắm tay anh.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chính mình chẳng có gì cả.
– —
*Viện điều dưỡng: Từ chương 1 đến giờ mình mắt nhắm mắt mở edit là viện dưỡng lão (dù trong đầu cứ nghĩ là viện dưỡng lão gì ở đây hic hic).
Nó đúng ra phải là viện điều dưỡng.
Cho nên từ chương này trở đi thì mình sẽ để để viện điều dưỡng nha.
Mấy chương về trước thì khi nào hoàn thì mình sẽ sửa lại một thế.
Xin lỗi mọi người rất nhiều.
Editor: Mới kịp húp chút nước thịt mà tác giả quay xe rồi.
=[[[ Từ giờ đến cuối truyện sẽ ngược sấp mặt nhé mấy bạn ơi.
TT^TT.