Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 22: Tôi Yêu Em
Cố Cẩn Diệc nghĩ rằng Tạ Hoài Chu cần anh tham dự hoạt động nào đó, nên mới nghiêm túc như vậy.
Nhưng phải đến chiều ngày mốt, khi bước xuống tàu thủy thì Cố Cẩn Diệc mới nhận ra Tạ Hoài Chu đưa anh đi “hẹn hò”.
Dùng từ “hẹn hò” bởi vì anh không tìm thấy một từ nào chính xác hơn.
Chuyến tàu đi thẳng đến Shirakawa, một danh lam thắng cảnh của Roselle.
Đây là một nơi rất đặc biệt.
Đa số mọi nơi ở Roselle là nước, nhưng Shirakawa lại là một vùng đất, ẩn mình trong những ngọn núi sâu, được tuyết bao phủ quanh năm.
Lớp tuyết dày tồn tại trong một thời gian rất dài.
Những mái nhà và đỉnh núi được nhuộm một màu trắng khiến nơi đây trở thành một vùng đất mơ mộng thần tiên.
Ở Shirakawa, còn có một điều bí ẩn khác.
Đó là “Thác Vàng.”
Con thác này mười năm mới chảy nước một lần.
Vì chất đặc biệt trong nước nên thác có màu vàng óng, dòng chảy ào ào không ngừng đổ xuống.
Những lúc khác, nó chỉ là một vách đá buồn tẻ.
Còn bây giờ đang là mùa nước chảy.
Bởi vì quyền sử dụng khu thắng cảnh thác nước này thuộc về tư nhân nhà họ Liễu, Tạ Hoài Chu đã mượn Liễu Hoài Sơn một ngày, bao gồm cả đoàn tàu thủy.
Hôm nay không nhận khách du lịch nào, chỉ có hắn và Cố Cẩn Diệc.
– /-
Xe lửa rất yên tĩnh, Cố Cẩn Diệc ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh vật từ từ lướt qua.
Chuyến tàu này là tạo hình cổ điển, bản chất vẫn là sản phẩm công nghệ cao.
Tuy nhiên, để hành khách có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh Shirakawa, tốc độ di chuyển của nó đã được giảm với mức độ đặc biệt.
Hiện tại, con tàu với tốc độ chậm rì không xứng với thời đại này, từ từ mang hai người Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu ngắm cảnh xung quanh.
Chuyến tàu này cũng được bình chọn là “một trong năm địa điểm hẹn hò cho các cặp đôi” ở Roselle.
Từ lúc lên xe, tâm trạng của Cố Cẩn Diệc lên xuống không ngừng.
Lúc này, hai người bọn họ đang đi qua một hành lang dài đầy hoa hồng.
Cánh hoa hồng rơi lả tả xuống mặt nước, giống như nhuộm mặt nước thành một màu đỏ rực, càng khiến bầu không khí càng thêm ái muội.
Cố Cẩn Diệc không khỏi thắc mắc: “Sao anh lại dẫn tôi đến Thác Vàng?”
Thác Vàng là một điểm tham quan nổi tiếng ở Roselle.
Vì mánh lới “mười năm mới có một lần” mà nhà họ Liễu đã tốn rất nhiều công sức để khai thác công trình này.
Mỗi khi Thác Vàng vào mùa nước chảy, người dân đến đây nhiều không đếm xuể.
Thế nhưng bây giờ Tạ Hoài Chu lại như thế này, bao trọn toàn bộ Thác Vàng, chỉ còn lại là một danh lam thắng cảnh thuộc về hai người, không thể giải thích là “tùy ý” được.
Cố Cẩn Diệc cũng tự hỏi, nếu mình là “tình yêu đích thực” của Tạ Hoài Chu, thì việc bản thân tận hưởng sự chu đáo này là điều tất nhiên.
Nhưng trong lòng Cố Cẩn Diệc rõ ràng, anh không phải là “tình yêu đích thực” đó.
“Đây không phải là nguyện vọng của em sao?” Tạ Hoài Chu ngẩng đầu nhìn Cố Cẩn Diệc, “Khi tốt nghiệp đại học Rander, em đã viết điều đó vào sổ lưu niệm.”
Cố Cẩn Diệc cũng ngẩn ra.
Một lúc sau, anh mới nhớ ra quả thật có một chuyện như vậy.
Sinh viên đại học Rander lúc tốt nghiệp sẽ để lại lời nhắn trong sổ lưu niệm.
Nói là “sổ lưu niệm”, thực chất là một tảng đá chìm trong nước trong khu rừng cạnh trường.
Mỗi trường đại học sẽ có địa điểm khác nhau.
Sinh viên đại học Rander sử dụng một loại sơn đặc biệt để viết lên tảng đá những điều về trường.
Tất nhiên, Cố Cẩn Diệc cũng viết.
Sau khi viết vài dòng cảm tưởng sau khi tốt nghiệp, anh viết thêm vài chữ: “Đáng tiếc là mình không được nhìn Thác Vàng.”
Cố Cẩn Diệc học ở Rander bốn năm, lúc đó Thác Vàng đang là mùa khô.
Mà ngay cả chính anh cũng không nhớ rõ chuyện này, làm sao Tạ Hoài Chu lại biết được.
Cố Cẩn Diệc khó hiểu hỏi Tạ Hoài Chu: “Nhưng sao anh thấy được?”
Có hàng ngàn thông điệp trên tảng đá, cho dù có chữ kí đi chăng nữa, ai lại có thể tìm ra chính xác thông điệp của anh cơ chứ.
Tạ Hoài Chu rũ mắt.
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Cố Cẩn Diệc biết mình đã đứng trước tảng đá khổng lồ rất lâu, dành rất nhiều thời gian vô nghĩa chỉ để tìm kiếm một cái chữ kí tên “Cố Cẩn Diệc”.
Trong số hàng nghìn câu chữ xiên xiên vẹo vẹo, dòng chữ của Cố Cẩn Diệc chỉ chiếm diện tích nhỏ bằng một bàn tay.
Chữ viết rõ ràng, mảnh mai, bên cạnh là một hình đầu mèo tinh nghịch.
Dòng chữ này không khác gì những dòng tin nhắn khác, nhưng Tạ Hoài Chu đã đọc rất lâu, lướt ngón tay theo từng con chữ, tưởng tượng ra lúc Cố Cẩn Diệc viết nên nguyện vọng này.
“Tôi tình cờ nhìn thấy nó lúc đón em ở trường lần trước.” Tạ Hoài Chu nói.
Cố Cẩn Diệc cau mày.
Tạ Hoài Chu đã ở vị trí cao quá lâu, thói quen đàm phán khiến hắn không dễ bộc lộ nét mặt của mình, cho nên Cố Cẩn Diệc không nhìn ra được Tạ Hoài Chu có đang nói dối hay không.
Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Cố Cẩn Diệc có một âm thanh, nói anh biết đây là một lời nói dối.
Chỉ là Cố Cẩn Diệc không có chứng cứ.
Người máy phục vụ ở bên ngoài lễ phép gõ cửa ba cái, bước vào để phục vụ đồ uống đặc sản của Shirakawa.
Ngoài cửa sổ, hành lang hoa hồng đã không còn nữa, bên ngoài lại là mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
– /-
Chuyến tàu dù đi chậm nhưng vẫn đến Thác Vàng trước thời gian quy định.
Nơi đây yên tĩnh không có tiếng động, chỉ có tiếng thác đổ ầm ầm bên tai.
Tàu chuyển sang chế độ trên cạn, từ từ tiến vào, ngừng ngay trước thác nước.
Sau đó, toàn bộ bức tường, trần nhà đều biến thành trong suốt, cho phép du khách ở bên trong thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài từ mọi hướng.
Tạ Hoài Chu giải thích: “Các chất có trong thác nước không thích hợp để con người hít vào.
Vì vậy tất cả phải được ngắm từ bên trong.
Đây là điểm ngắm cảnh tốt nhất.”
Cố Cẩn Diệc cũng biết về điều này.
Anh ngồi trong toa tàu, nhìn khung cảnh tráng lệ trước mặt.
Thác nước màu vàng khổng lồ một đường vuông góc đổ thẳng xuống, chói lọi trên bầu trời đêm thăm thẳm.
Hình ảnh trước mắt giống như một cuốn sách mà Cố Cẩn Diệc đọc khi còn nhỏ, nói về một quốc gia được làm từ vàng, thậm chí cả thác nước cũng có màu vàng.
Phía trên ngọn thác có một cây cầu đá nằm giữa hai bên vách núi.
Hai bên cầu đá, cỏ cây hoa lá rải rác khắp nơi, liếc mắt không thấy điểm dừng.
Đây quả thực giống như cảnh trong mơ.
Nhất là bây giờ khắp nơi không có một bóng người, bốn bề vắng lặng, nhìn quanh cũng chỉ có đoàn tàu này, chỉ một toa tàu bật đèn, bên trong là hai con người yên tĩnh ngồi thưởng thức.
Không khí làm cho người ta ảo tưởng họ đang ở rất xa, rời xa sự hỗn loạn của thế giới ồn ào, như thể chạy trốn khỏi hành tinh, vũ trụ, rồi trôi dạt đến một hòn đảo biệt lập, sống nương tựa lẫn nhau, mãi mãi không chia lìa.
Cố Cẩn Diệc không khỏi nghiêng đầu nhìn Tạ Hoài Chu.
Dưới ánh đèn mờ ảo dịu dàng, khuôn mặt sắc sảo của Tạ Hoài Chu cũng trở nên nhu hòa, mi dài tựa vũ, mắt như điểm sơn.
*Mi dài tựa vũ, mắt như điểm sơn: miêu tả lông mi và mắt, mình để như này cho nó nghe hay hơn thôi nhé.
Cố Cẩn Diệc nghe Tạ Hoài Chu nói: “Cây cầu đá đó là do thống đốc đầu tiên của Roselle xây dựng.
Ông là người đầu tiên phát hiện ra Thác Vàng.
Sau này Thác Vàng nảy sinh nhiều truyền thuyết, như là hôn nhau dưới thác nước sẽ mãi không chia lìa, hay người đầu tiên nhìn thấy Thác Vàng sẽ có một năm may mắn.
Có người còn nói phía sau Thác Vàng không chừng có một không gian khác cũng nên.”
“Nhưng tất cả những truyền thuyết đó cũng chỉ là để người ta tự an ủi bản thân mình.” Tạ Hoài Chu nói xong, trầm mặc hồi lâu.
Lá trên núi rơi xuống, hòa vào dòng thác rồi cùng nhau chảy xuống.
Tạ Hoài Chu quay đầu lại, nhìn Cố Cẩn Diệc chăm chú rồi hỏi: “Em có thích thác nước không?”
Cố Cẩn Diệc nhìn thác nước bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì quá gần nên những tia nước bắn tung tóe trên toa tàu trong suốt, giống như một cơn mưa mùa đông, xung quanh là tuyết trắng, không có người xâm nhập mà phá đi sự yên tĩnh này.
Tạ Hoài Chu rõ ràng đã hỏi anh có thích thác nước không.
Nhưng Cố Cẩn Diệc luôn cảm thấy Tạ Hoài Chu đang hỏi anh, em có thích món quà này không…!có thích tôi hay không?
Anh cũng không phải người chậm hiểu.
Đây chắc chắn không phải là ý muốn nhất thời của Tạ Hoài Chu, không phải vì hắn muốn xem Thác Vàng nên tiện đường dẫn anh cùng theo.
Đây là một cuộc hẹn hò đã được lên kế hoạch từ lâu cho riêng anh.
Để thỏa mãn sự tiếc nuối nhỏ nhoi của anh khi còn đi học, hắn đã đặc biệt tạo ra một thế giới trong tuyết chỉ thuộc về anh, chỉ để anh ngắm thác đổ mà không bị ai quấy rầy.
“Thích.” Cố Cẩn Diệc thấp giọng trả lời.
Anh nhìn vào tách trà trên tay mình.
Đây là loại trà đặc sản của Shirakawa.
Nước trà có màu trắng sữa với một ít bột thực vật màu xanh được rắc lên phía trên.
Bột xanh ban đầu vẽ một trái tim chuẩn mực, nay trà đã lạnh, mà tình cũng tan.
“Tạ Hoài Chu…” Cố Cẩn Diệc do dự mãi, nhưng vẫn mở miệng: “Tôi muốn hỏi anh một câu.
Nếu tôi đoán sai, cứ coi như tôi như nói gì nhé.”
Anh ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu, người kia cũng đang nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không có một tia cảm xúc.
Đột nhiên Cố Cẩn Diệc có chút sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Quên đi, coi như anh chưa nghe thấy gì đi.”
Nhưng Tạ Hoài Chu lại bắt được tay anh.
“Vì sao không nói?” Tạ Hoài Chu dùng hết sức siết chặt cổ tay Cố Cẩn Diệc, không cho anh thoát ra: “Em hỏi đi.”
Tim Cố Cẩn Diệc đập mạnh.
Rõ ràng anh không phải hướng Tạ Hoài Chu cầu xin tình yêu, cũng không phải chờ đợi lọt vào mắt xanh của hắn.
Thế nhưng Cố Cẩn Diệc cảm giác không khí nóng rực trong chốc lát trở nên dày đặc, mơ hồ khiến người ta khó thở.
Giọng nói của Cố Cẩn Diệc trở nên rất nhẹ rất nhẹ, trong tiếng thác nước khổng lồ, lại giống như một con thuyền nhỏ rong ruổi khắp nơi không tìm thấy chốn về.
.
truyện tiên hiệp hay
“Tạ Hoài Chu, anh thích tôi sao?”
Anh chưa bao giờ người tự mình đa tình.
Cố Cẩn Diệc vẫn luôn cảm thấy alpha xuất sắc, quyền cao chức trọng như Tạ Hoài Chu, sẽ không thiếu omega xuất sắc bày tỏ tình cảm.
Bọn họ chỉ là bởi vì “thiếu hụt tin tức tố”, mà bị ràng buộc với nhau.
Nhưng bây giờ, Cố Cẩn Diệc lại không chắc lắm.
Nhất là khi Tạ Hoài Chu buông tha cho anh trong thời kỳ mẫn cảm.
Tạ Hoài Chu gọi anh là “Diệc Diệc”, giọng nói nhẹ nhàng mà đượm buồn.
Lúc ấy, Cố Cẩn Diệc đã suy nghĩ, alpha này, có lẽ thật sự để ý anh, thậm chí có thể vì anh mà đối chọi với bản năng.
Sau khi Cố Cẩn Diệc hỏi câu này, anh không biết mình muốn câu trả lời như thế nào.
Thật ra anh không nên hỏi, hỏi xong hai người sẽ chỉ tăng thêm sự ngượng ngùng mà thôi.
Nhưng Cố Cẩn Diệc luôn cảm thấy rằng nếu giả vờ không biết tình yêu của Tạ Hoài Chu mà cứ yên tâm tận hưởng sự bao dung chăm sóc của hắn…!
Đối với Tạ Hoài Chu, điều đó quá tàn nhẫn.
Người có tình không nên bị phụ lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua nửa phút.
Thác Vàng vẫn đổ ầm ầm, những giọt nước bắn tung tóe trên tấm kính trong suốt, rồi từ từ trượt xuống thành những vệt dài.
Tạ Hoài Chu lắc đầu với Cố Cẩn Diệc.
“Em nói sai rồi, tôi không thích em.”
“Tôi yêu em.”
Hắn nói điều này một cách bình tĩnh.
Vô số ngày đêm trằn trọc, ghen tị, không cam lòng cùng biết bao đau đớn.
Dưới bầu trời đêm lộng lẫy và yên bình này.
Ở một nơi không ai biết.
Đều hóa thành một câu nói, nhẹ nhàng bâng quơ.
“Tôi yêu em”..