Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 19: Đưa Tay Chịu Trói
Lúc đầu Cố Cẩn Diệc không biết chuyện gì xảy ra.
Anh đang trò chuyện qua video với Sở Tiêu Niên ở tầng dưới.
Sở Tiêu Niên đang khoe anh xem đồ thủ công tự làm ở trường mẫu giáo.
Cố Cẩn Diệc cười thật tươi, khen nhóc con không ngớt.
Nhưng ngay sau đó, Cố Cẩn Diệc ngửi thấy mùi tin tức tố nồng hơn bình thường vô số lần, nhanh chóng tràn ngập cả biệt thự.
Hầu hết người làm trong biệt thự đều là alpha và beta.
Mọi người bị tin tức tố của alpha hàng đầu áp chế, sắc mặt đều rất khó nhìn, cả người đều bất ổn.
Cố Cẩn Diệc không cảm thấy khó chịu.
Anh và Tạ Hoài Chu đã ngủ chung giường nhiều tháng qua, đã quen với tin tức tố của nhau.
Cố Cẩn Diệc nhanh chóng nhận ra Tạ Hoài Chu đã thực sự phát tác kì mẫn cảm.
Đêm qua không phải ảo giác của anh.
Cố Cẩn Diệc lập tức tắt video của Sở Tiêu Niên, nhanh chóng chạy lên lầu định kiểm tra tình hình của Tạ Hoài Chu nhưng vừa đến chân cầu thang đã bị quản gia chặn lại.
“Tôi xin lỗi, Cố tiên sinh, ngài không thể lên được.” Quản gia cúi người: “Tạ tiên sinh giao phó không để bất kì ai được đến gần.
Ngài có thể bị thương nếu vào đó.
Xin hãy đợi ngoài này.
Chúng tôi đã thông báo rồi.
Khi đến bệnh viện, sẽ có người nhanh chóng đưa Tạ tiên sinh vào phòng cách ly.”
Cố Cẩn Diệc cau mày.
Anh đương nhiên biết alpha trong kì mẫn cảm khác với bình thường, nhưng Tạ Hoài Chu không giống như những alpha bình thường khác, cứ chịu đựng một mình là ổn.
Do thiếu tin tức tố, cơn đau của Tạ Hoài Chu trong kì mẫn cảm sẽ nhiều hơn người khác vài lần, tác dụng của thuốc ức chế cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Ngoại trừ tin tức tố của anh, Tạ Hoài Chu hầu như không có thuốc chữa.
Tất cả điều này đã được bác sĩ gia đình nói với Cố Cẩn Diệc.
Vì vậy, Cố Cẩn Diệc chỉ do dự vài giây rồi lại bước lên lầu.
Quản gia sửng sốt, nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể theo anh lên lầu.
Cố Cẩn Diệc đến trước phòng sách, phát hiện cửa đã bị khóa.
“Cố tiên sinh, xin đừng hấp tấp.” Quản gia vẫn cố gắng thuyết phục anh, “Tôi biết ngài lo lắng cho Tạ tiên sinh, nhưng ngài Tạ đã ra lệnh không cho ngài vào.”
Kỳ thật, quản gia cũng không hiểu mệnh lệnh của Tạ Hoài Chu.
Bởi vì nếu như alpha có bạn đời, kì mẫn cảm trải qua với bạn đời của mình là tốt nhất.
Tin tức tố của bạn đời có thể khiến alpha cảm thấy an toàn, thậm chí còn khiến alpha có thể nghe lời.
Nhưng khi Tạ Hoài Chu ra mệnh lệnh này, ông ta chỉ có thể tuân theo với tư cách một quản gia.
Ông lo lắng nhìn bàn tay Cố Cẩn Diệc đang đặt trên cửa, giống như đang thăm dò có nên vào hay không.
Cố Cẩn Diệc đứng ở cửa hồi lâu, trong lòng cũng do dự.
Đây không phải lần đầu tiên anh gặp kì mẫn cảm của một alpha.
Trong viện dưỡng lão hẻo lánh đó, Cố Cẩn Diệc đã từng an ủi Phó Trầm đang trong kì mẫn cảm.
Mang một Phó Trầm đang trên bờ vực nổi loạn nhanh chóng trở về, dựa vào anh như một con thú được thuần hóa.
Nhưng khi đó, họ là người yêu của nhau.
Cho nên anh dung túng tất cả những gì Phó Trầm đã làm với mình.
Cố Cẩn Diệc nỉ non, cầu xin tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng khước từ tình yêu của Phó Trầm.
Nhưng bây giờ, bên trong cánh cửa này là Tạ Hoài Chu.
Họ không ở trong một mối quan hệ thân mật như vậy.
Nếu bước vào cánh cửa này, anh không biết Tạ Hoài Chu có thể còn bình tĩnh được bao lâu, có tấn công mình hay không.
Từ tận đáy lòng, Cố Cẩn Diệc rất sợ.
Anh không muốn bị alpha đánh dấu hay chiếm hữu, anh chỉ muốn thuộc về bản thân mình.
Nhưng Cố Cẩn Diệc đặt tay lên cửa, sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn hỏi quản gia: “Khi nào bác sĩ tới?”
Quản gia vội vàng đáp: “Khoảng mười lăm hai mươi phút.”
Cố Cẩn Diệc gật đầu, mở cửa phòng sách trước mặt quản gia.
Ngay từ ngày đầu tiên đến biệt thự này, Tạ Hoài Chu đã cho anh quyền cao nhất ngang bằng với hắn.
Vì vậy, khóa cửa của Tạ Hoài Chu không có giá trị gì với Cố Cẩn Diệc.
“Lui xuống đi, để mọi người tránh xa lầu hai.”
Sau khi Cố Cẩn Diệc nói xong, anh mở cửa phòng, bước vào với tốc độ nhanh nhất rồi đóng cửa lại.
Mùi tin tức tố trong phòng gần như dày đặc, cơ hồ làm người ta phải nghẹt thở.
Ngay từ khi Cố Cẩn Diệc bước vào, anh cảm thấy như bản thân bước vào hang ổ của một con thú.
U ám, ngột ngạt, tràn đầy nguy hiểm.
Anh nhìn thoáng qua Tạ Hoài Chu trong phòng.
Tạ Hoài Chu ngồi trước cửa sổ.
Trong thư phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh hoàng hôn mơ hồ chiếu qua cửa sổ, phác họa đường nét gầy gò của hắn.
Nghe thấy âm thanh từ cửa truyền đến, Tạ Hoài Chu liếc mắt ra cửa.
Thấy đó là Cố Cẩn Diệc mà không phải bác sĩ, hắn khẽ nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Em làm gì ở đây?”
Giọng hắn bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nổi điên.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy từng đường nét trên người hắn đều đang căng thẳng.
Ánh mắt thâm thúy như mực, giống như dã thú đang chờ tấn công, chực chờ một kẽ hở để xông tới xé toạc cổ họng đối phương.
Tạ Hoài Chu thích thú đánh giá Cố Cẩn Diệc, giống như một con sư tử nhìn một con thỏ đang từ từ rơi vào bẫy của chính mình.
– /-
Cố Cẩn Diệc cũng im lặng dựa vào cửa, không dám có hành động vội vã nào.
Anh không biết giải thích thế nào.
Vì sự an toàn của bản thân, tất nhiên anh nên cách xa Tạ Hoài Chu càng xa càng tốt.
Nhưng Cố Cẩn Diệc không làm được.
Tạ Hoài Chu đã giúp đỡ anh rất nhiều, dù đó là việc của Sở Mịch Vân hay việc riêng của chính anh.
Khi đến Bạch Đế tinh, trong lòng Cố Cẩn Diệc không có nhiều kì vọng.
Thậm chí anh còn có tâm lí bất lực, không còn hi vọng gì vào tương lai của bản thân mình.
Nhưng những gì Tạ Hoài Chu dành cho anh vượt xa những gì mà anh có thể nghĩ tới.
Vì vậy Cố Cẩn Diệc không thể làm ngơ trước nỗi đau của Tạ Hoài Chu.
Anh là “thuốc giải” của hắn.
Tạ Hoài Chu đã cho anh quá nhiều, anh cũng nên tuân thủ hiệp ước.
– /-
Thấy Cố Cẩn Diệc không lên tiếng, lòng kiên nhẫn của Tạ Hoài Chu cũng dần cạn kiệt.
Tin tức tố hương trà đen mềm mại len lỏi khắp phòng, giống như một liều thuốc độc ngọt ngào nhất trần đời, ăn mòn thần kinh của hắn.
Mắt Tạ Hoài Chu rơi trên người Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng nhạt mềm mại.
Áo rất mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể mảnh mai đầy xinh đẹp bên trong.
Tạ Hoài Chu biết eo của Cố Cẩn Diệc rất thon, da dẻ lại mịn màng, chỉ cần dùng lực một chút sẽ để lại vết đỏ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Cố Cẩn Diệc trong sự lo lắng của anh.
Tạ Hoài Chu rất cao, bóng của hắn gần như che phủ cả người Cố Cẩn Diệc.
Tin tức tố của Tạ Hoài Chu vây quanh Cố Cẩn Diệc, như muốn bọc anh thành một cái kén kín kẽ.
Hắn cúi đầu dựa vào trán Cố Cẩn Diệc: “Tại sao em lại vào?”
Rõ ràng là tôi đã muốn buông tha em.
Tại sao em còn đến?
“Để tôi đoán xem nào, là em đang đồng tình với tôi hay đang thương hại tôi?”
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc cười nhẹ.
Đôi mắt của hắn giống như một con rắn đầy lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hắn hôn lên yết hầu của Cố Cẩn Diệc một cách nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nguy hiểm.
Cổ họng Cố Cẩn Diệc lăn xuống.
Tạ Hoài Chu không còn giống như người mà anh từng biết.
Tạ Hoài Chu hiện tại đầy u ám, biểu tình trong mắt cũng không còn chút ấm áp nào.
Cố Cẩn Diệc nhẹ giọng giải thích với Tạ Hoài Chu: “Tôi chỉ muốn làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Tin tức tố của tôi có tác dụng…”
Nhưng Tạ Hoài Chu cười đầy chế nhạo.
Hắn nhéo cằm Cố Cẩn Diệc, ép chân mình vào giữa hai chân của Cố Cẩn Diệc, mơ hồ cọ xát.
“Em có biết điều gì là hiệu quả nhất đối với một alpha đang kì mẫn cảm không?” Tạ Hoài Chu thì thầm: “Đó là làm tình.”
Hắn đặt tay lên eo Cố Cẩn Diệc.
Ngăn cách bởi một lớp lụa mỏng, Cố Cẩn Diệc có thể cảm nhận được rõ ràng sức nóng từ lòng bàn tay Tạ Hoài Chu.
Nóng đến mức muốn thiêu đốt anh.
Tạ Hoài Chu cắn cắn vành tai anh, hơi thở nóng nổi phà vào sườn mặt.
“Nếu như thật sự muốn an ủi tôi đến vậy, tự mình cởi đồ đi, mở chân ra, tôi đưa em lên giường.”
Cố Cẩn Diệc run lên một chút, bất giác chạm vào cánh cửa, cố gắng tìm chốt mở khóa.
Nhưng trước khi Cố Cẩn Diệc chạm vào được tay nắm, Tạ Hoài Chu đã chú ý tới động tác nhỏ của anh, lập tức bế bổng Cố Cẩn Diệc lên, đè anh xuống ghế sô pha bên cạnh.
Ghế sô pha rất mềm, Cố Cẩn Diệc bị vây trong vòng tay Tạ Hoài Chu.
“Bây giờ mới nghĩ rời đi sao? Quá muộn rồi.”
Cố Cẩn Diệc nghe thấy Tạ Hoài Chu chế nhạo mình rồi lập tức cúi xuống hôn anh một cách hung dữ.
Đây không giống một nụ hôn, đúng hơn là muốn cắn nát anh.
Hắn đè anh xuống, dùng tin tức tố cao cấp khống chế anh, không cho anh chạy thoát.
Cố Cẩn Diệc có thể cảm thấy Tạ Hoài Chu đang ấn vào tuyến thể sau gáy của mình.
Đây là bộ phận nhạy cảm nhất của omega, rất mỏng manh, không thể chịu được lực quá lớn.
Ngón tay của alpha chỉ mới nhéo qua một cái, anh rên rỉ đầy đau đớn.
“Đau..” Cố Cẩn Diệc nghẹn ngào.
Những lời này khiến thân thể Tạ Hoài Chu cứng ngắc.
Một lúc sau hắn chậm rãi buông người ra, hai tay đặt hai bên, ngưng trọng nhìn Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc cũng lờ mờ đầy nước mắt nhìn Tạ Hoài Chu.
Kỳ thật, lúc mới bước vào, anh cũng chỉ dám đánh cược.
Cấp độ alpha càng cao, trong kì mẫn cảm cũng không có khả năng mất đi lí trí, cho nên anh nghĩ, có lẽ Tạ Hoài Chu sẽ biết thương xót anh.
Nhưng bây giờ nhìn vào mắt Tạ Hoài Chu, anh cũng không dám chắc.
Cố Cẩn Diệc nắm lấy tay áo Tạ Hoài Chu.
Hành động này thậm chí không thể được gọi là phản kháng, nó giống như yêu cầu giúp đỡ hơn.
Cố Cẩn Diệc không biết tại sao, đến lúc này rồi, mình vẫn theo bản năng muốn tìm Tạ Hoài Chu an ủi.
“Tạ Hoài Chu…” Anh cúi đầu mà kêu một tiếng: “Xin anh, đừng như thế này.”
Âm thanh rất nhẹ, mỏng manh yếu ớt hơn bao giờ hết.
Khi đối mặt với một alpha mất kiểm soát, cầu xin là cách không hiểu quả nhất.
Nhưng ánh mắt Tạ Hoài Chu chậm rãi rơi vào trên tay áo của hắn.
Bàn tay của Tạ Hoài Chu rất đẹp, trắng noãn, sáng bóng, có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật, căn bản chẳng có sức ngăn cản nào.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu nhìn hồi lâu, mới chậm rãi cầm bàn tay anh dán lên mặt mình.
Căn phòng quá tối, Cố Cẩn Diệc không thể nhìn rõ mặt Tạ Hoài Chu, chỉ có thể cảm thấy mặt Tạ Hoài Chu rất nóng.
Anh cảm thấy Tạ Hoài Chu dường như bị tổn thương.
Mùi gió biển và hương trà đen trong phòng vẫn quyện vào nhau, ẩm ướt, vương vấn những nỗi niềm bâng khuâng, mông lung.
Một lúc sau, Tạ Hoài Chu buông tay, chậm rãi ngã xuống người Cố Cẩn Diệc.
“Lần này cho em thiếu nợ.” Tạ Hoài Chu thu liễm, lấy lại ý thức: “Lần sau còn không nghe lời, sẽ không mềm lòng với em nữa đâu.”
Tạ Hoài Chu vùi đầu vào cổ Cố Cẩn Diệc, xung quanh là mùi trà đen mà hắn yêu thích, cảm giác vừa vui sướng vừa đau khổ, như một sự kết án vô hình.
Cho đến khi bác sĩ đến, vội vàng tiêm cho hắn một liều ức chế đặc biệt, Tạ Hoài Chu vẫn không làm gì Cố Cẩn Diệc.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa cổ anh, ngủ say bên người mình yêu như một con dã thú, cam tâm tình nguyện mà đưa tay chịu trói..