Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 14: Đi Công Tác


Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 14: Đi Công Tác


Cố Cẩn Diệc xin phép nghỉ đi công tác.

Không chỉ mọi người ở studio luyến tiếc mà ngay cả mấy người giúp việc cũng ríu rít hỏi thăm khi nào anh quay trở về.

Trong mấy tháng nay, Cố Cẩn Diệc cũng đã quen với Tạ gia.

Cố Cẩn Diệc thuộc tuýp người dễ mến, tốt bụng.

Ban đầu mấy người giúp việc còn cẩn thận tuân thủ mấy quy tắc trong nhà, thế mà bây giờ lại tranh nhau vây quanh Cố Cẩn Diệc giúp anh xếp đồ đi công tác.

“Tinh cầu Roselle là nơi tiên sinh học đại học đúng không ạ?” Một cô hầu gái tóc ngắn hỏi Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc đang cúi đầu kiểm tra mấy loại thuốc phải mang theo, nghe vậy thì mỉm cười ngẩng đầu: “Đúng vậy.”
Cố Cẩn Diệc không ngờ rằng nơi mà anh và Tạ Hoài Chu đến lần này là tinh cầu nơi anh theo học đại học.

Tinh cầu Roselle chỉ có thể được coi là tinh cầu trung bình trong các thiên hà của đế quốc.

Nhưng với công nghệ tiên tiến và phong cảnh tuyệt đẹp, nơi đây vẫn được xem như khá thịnh vượng.

Vì vậy, Roselle có khá nhiều trường học.

Ngoài đại học Rander còn thêm hai trường đại học khác.

Ba ngôi trường này thường xuyên tranh cao thấp trên bảng xếp hạng.

Cố Cẩn Diệc mỉm cười với mấy người giúp việc xung quanh: “Tôi sẽ mang quà cho mọi người khi trở về.

Mọi người muốn gì cứ nói với tôi nhé.”
Mọi người đều vui mừng: “Tiên sinh khách khí quá.

Tiên sinh cứ mang về mấy đặc sản ở đó là được rồi.”
Cố Cẩn Diệc đáp lại từng người một, thu xếp hành lí gọn gàng rồi đến phòng của Sở Tiêu Niên.

Vì là đi công tác, không phải đi du lịch nên anh không thể đem Sở Tiêu Niên đi cùng.

Tạ Hoài Chu thật ra cũng đã nói qua có thể sắp người chăm sóc Sở Tiêu Niên nếu đi cùng, nhưng Cố Cẩn Diệc nghĩ nghĩ một hồi, lại quyết định làm Sở Tiêu Niên ngoan ngoãn đi học.

Mặc dù Sở Tiêu Niên có chút thất vọng nhưng cũng không khóc, chỉ bụm miệng ôm cổ anh lẩm bẩm: “Vậy ba nhớ về sớm nhé.”
Cố Cẩn Diệc bị tiếng thầm thì nho nhỏ kia làm nhũn hết cả người, không biết làm thế nào mới tốt.

Anh ôm Sở Tiêu Niên vào lòng, “Ba sẽ mang đặc sản của Roselle về cho Tiêu Niên nhé, sau đó nghỉ hè sẽ đưa con đến các tinh cầu khác chơi được không?”
Sở Tiêu Niên vui vẻ trở lại: “Vậy mình có thể cho Giang Ứng đi cùng không?”
Giang Ứng là bạn thân nhất của Sở Tiêu Niên ở lớp mẫu giáo.

Cố Cẩn Diệc cũng suy nghĩ một chút: “Còn tùy thuộc vào cha mẹ bạn ấy nữa.

Đến lúc đó chúng ta hỏi lại nhé.”
Sở Tiêu Niên bất đắc dĩ gật đầu.

Bởi vì ngày mai đã lên đường, Cố Cẩn Diệc cũng có chút không muốn tách khỏi Sở Tiêu Niên.

Anh ở trong phòng của nhóc con đến tối muộn, đọc hết một câu chuyện cổ tích ru Sở Tiêu Niên ngủ.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của Sở Tiêu Niên, Cố Cẩn Diệc mỉm cười, bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn kia rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Nằm trên giường không bao lâu, Tạ Hoài Chu đã trở lại.

Nhưng hôm nay Tạ Hoài Chu cũng không hôn anh, thậm chí còn cố ý ngủ cách xa anh một đoạn.

Cố Cẩn Diệc không khỏi thắc mắc.

Thiếu sự tiếp xúc tay chân cùng những nụ hôn, mùi tin tức tố trong phòng cũng nhẹ đi rất nhiều.

Điều mà Tạ Hoài Chu cần nhất là lượng tin tức tố nạp vào cơ thể với nồng độ cao.


Cố Cẩn Diệc nhìn Tạ Hoài Chu gần như muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Anh chỉ là thuốc để chữa trị cho hắn.

Việc duy nhất cần anh làm và hợp tác với sự an bài của Tạ Hoài Chu.
– /-
Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc lên đường.

Khoảng cách giữa Roselle và Bạch Đế tinh không quá gần.

Các nhân viên của Tạ Hoài Chu hầu như đều ngồi phi thuyền khác, chỉ có một thư kí ngồi trên phi thuyền cá nhân cùng hắn và Cố Cẩn Diệc.

Tạ Hoài Chu có một số thư kí, nhưng lần này không có ai mà Cố Cẩn Diệc đã từng nhìn thấy.

Người lần này là một alpha trẻ tuổi, tên Hàn Trạch, một người có vẻ điềm tĩnh, kiên định.

Cậu ta thì thầm với Tạ Hoài Chu về công việc, còn Cố Cẩn Diệc đang ngồi bên cạnh đọc sách.

Cố Cẩn Diệc đã không đến Roselle khoảng hai năm rồi, thế nhưng dù nhắm mắt lại anh vẫn có thể nhớ kĩ phong cảnh của Roselle đến mồn một trong đầu.

80% diện tích của Roselle là nước.

Những con sông lớn nhỏ chảy trong thành phố.

Những con thuyền đầy màu sắc chở du khách trải nghiệm nhịp sống chậm rãi.

Bạn có thể bắt gặp những quán rượu, quán cà phê ven đường có các biển hiệu đều được vẽ bằng tay vô cùng xinh đẹp.

Những cư dân ở đây phần nhiều đều có huyết thống Hải tộc cho nên thường xuyên sẽ xuất hiện mỹ nhân có vẻ đẹp rung động lòng người.

Nhớ năm đó trốn học đi chơi cùng Sở Mịch Vân, Cố Cẩn Diệc thường bị nhầm lẫn có huyết thống của mỹ nhân ngư.

Nghĩ đến những sự việc đã qua, Cố Cẩn Diệc thần người trong giây phút.

Tạ Hoài Chu đã sắp xếp hết các công việc cần thiết, cho thư kí lui ra ngoài.

Hắn ngồi cạnh Cố Cẩn Diệc, hỏi anh: “Quay lại Roselle em có vui không?”
Phải mất một lúc, Cố Cẩn Diệc mới nhận ra Tạ Hoài Chu đang nói chuyện với mình.

Anh ngây người nhìn Tạ Hoài Chu.

Tạ Hoài Chu lặp lại câu hỏi một lần nữa.

“Tôi rất hạnh phúc.

Thật ra sau khi tốt nghiệp, tôi cũng quay về trường học một, hai lần gì đấy nhưng đều vội vã, chưa kịp đi đâu cả.”
Lần này Tạ Hoài Chu ở Roselle mười ngày, đây là cơ hội hiếm có để anh gặp lại những người thầy, người bạn năm xưa.

Tạ Hoài Chu im lặng.

Thật ra hắn không cần bàn chuyện làm ăn với Liễu gia trong mười ngày.

Sở dĩ hành trình kéo dài là vì hắn muốn cùng Cố Cẩn Diệc đi dạo trên tinh cầu mà anh đã từng học.

Hắn muốn biết Cố Cẩn Diệc đã đi trên con đường nào, gặp gỡ ai suốt bốn năm đó.

Nhưng Tạ Hoài Chu còn chưa biết mở lời thế nào đã nghe Cố Cẩn Diệc nhẹ giọng nói: “Nếu anh bàn xong công việc còn có thời gian rảnh, tôi có thể đưa anh đi xem những cảnh đẹp của Roselle.”
Tạ Hoài Chu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cố Cẩn Diệc.

“Nơi khác thì tôi không dám nói, nhưng Roselle thì tôi quen thuộc lắm.” Cố Cẩn Diệc cũng do dự, “Tất nhiên tiền đề là anh sẵn lòng, nếu anh không muốn cũng không sao…”
Anh còn chưa kịp xong câu, Tạ Hoài Chu đã cắt ngang
“Tôi nguyện ý.” Tạ Hoài Chu nghiêm túc, “Tôi rất muốn nhìn xem, nơi em đi học có dáng vẻ như thế nào.”
– /-
Bảy tiếng sau, phi thuyền hạ cánh Roselle.


Đã ngủ trên phi thuyền nên Cố Cẩn Diệc không cảm thấy mệt mỏi lắm.

Anh liên tục nhìn xuống cửa sổ.

Roselle là một tinh cầu có ngành du lịch phát triển.

Thành phố về đêm thật sự rất đẹp, nơi nào cũng có ánh đèn rực rỡ.

Du khách mười phương đổ về du lịch.

Pháo hoa không khói liên tục được bắn lên bầu trời, soi sáng gương mặt của mọi người, lấp lánh cả muôn dòng sông.

Nhưng trước khi Cố Cẩn Diệc có thể ngắm kĩ hơn, phi thuyền đã hạ cánh xuống trang viên của Tạ gia.

Hầu hết các công trình của Roselle đều được xây dựng trực tiếp trên mặt nước, và trang viên này cũng không ngoại lệ.

Cố Cẩn Diệc bước lên cây cầu làm bằng thủy tinh bắc qua mặt nước, lúc này đây anh mới có cảm giác trở lại Roselle- ở đâu cũng có nước.

Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: “Đại học Rander cũng được xây dựng trên mặt nước.

Chúng tôi đến lớp mỗi ngày bằng thuyền.

Nếu như lỡ thuyền bus của trường chỉ có thể mang ủng lội nước mà chạy thôi.”
Tạ Hoài Chu liếc anh một cái: “Em thường xuyên đi muộn sao?”
Vẻ mặt Cố Cẩn Diệc đông cứng lại.

Anh không thể hiểu được Tạ Hoài Chu đoán ra bằng cách nào.

Rõ ràng là anh đã sửa tật xấu ngủ nướng của mình rồi.

“Không thường xuyên lắm đâu.” Cố Cẩn Diệc cố gắng biện minh cho mình.

“Điểm chuyên cần của tôi cao lắm đó.”
Khóe môi Tạ Hoài Chu khẽ giật, không nói lời nào cùng Cố Cẩn Diệc bước vào biệt thự.

Nhân lực của trang viên cũng là của Tạ gia.

Mọi người rất quen thuộc với thói quen và sở thích của Tạ Hoài Chu.

Mọi thứ đã được an bài theo như ý muốn của hắn.

Tất cả phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cố Cẩn Diệc cũng nghĩ rằng Tạ Hoài Chu sẽ chọn nghỉ ngơi và dùng bữa trong biệt thự.

Nhưng khi anh tắm xong, phát hiện Tạ Hoài Chu đã thay quần áo, quay đầu hỏi anh: “Ở Roselle em có nhà hàng yêu thích nào không? Có thể dẫn tôi đi chứ?”
Cố Cẩn Diệc không ngờ Tạ Hoài Chu lại quan tâm đến vậy.

Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một hồi, biệt thự Tạ gia ở khu Sáu, gần đây quả thật có một nhà hàng nhỏ năm đó anh thường đến ăn.

Quán ăn được mở trong một con hẻm nhỏ bên đại lộ, huyền phù không lái vào được, chỉ có thể dừng đầu đường rồi hai người đi bộ vào.
Mặt tiền của nhà hàng tuy nhỏ nhưng có cửa sổ lớn từ trần xuống sàn.

Tấm biển bên ngoài được viết bằng tiếng địa phương của dân vùng biển, dịch ra là “Thủy Triều”.

Vừa đẩy cừa, Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: “Lần cuối đến đây là lúc tôi tốt nghiệp, không biết ông chủ còn nhớ hay không nữa.”
Vừa dứt lời liền thấy ông chủ đang ngồi trong quán, vẫn mái tóc hoa râm được buộc túm thành một lọn nhỏ sau đầu như trước.

Nhìn qua không quá trẻ, nhưng mặc đồ lại rất trẻ trung, luôn tươi cười.

Mọi thứ vẫn y hệt như khi anh rời bỏ Roselle.

Cố Cẩn Diệc mỉm cười chào hỏi: “Ông chủ Todd, ông còn nhớ tôi không?”
Ngay lúc Cố Cẩn Diệc bước vào nhà hàng, nét mặt tuấn tú hơn vài năm trước liền lộ ra dưới ánh sáng.

Hôm nay nhà hàng không nhiều người lắm, ông chủ đang là đang rảnh rỗi, nhìn Cố Cẩn Diệc một chốc rồi mới nhớ ra.

Ông mỉm cười vỗ vai Cố Cẩn Diệc:
“Này, sao lại không nhớ được.

Là cậu Cố đúng không? Chà mấy năm rồi mà cậu vẫn đẹp trai như vậy.”
Vì hồi đó Cố Cẩn Diệc hay đi cùng Sở Mịch Vân nên ông chủ lại nhìn về phía sau và hỏi:
“Cô Sở đâu rồi? Cô ấy từng uống hết rượu ngon của tôi đấy.

Tôi nghe nói hai người kết hôn.

Tiếc là không uống rượu mừng của hai người được.”
Ông chủ hỏi đến vui mừng.

Nét cười trên gương mặt Cố Cẩn Diệc nhạt bớt.

Trở lại Roselle chỉ có một việc không tốt, đó là những người liên quan đến anh ở đây đều nhớ Sở Mịch Vân.

“Cô ấy đã qua đời.” Cố Cẩn Diệc cũng thấp giọng.

Thấy sắc mặt ông chủ đột nhiên thay đổi, anh bĩnh tình trấn an đối phương: “Là một tai nạn thôi.

Cũng đã một thời gian rồi.”
Ông chủ khó xử, không biết nên nói gì, đầu tiên là thở dài: “Thật đáng tiếc.” Sau đó nói: “Xin lỗi.”
Cố Cẩn Diệc cũng lắc đầu, không muốn nói thêm: “Tất cả đều đã kết thúc rồi.”
Anh lại cười: “Ông chủ, vẫn những món cũ nhé, nhưng đừng lấy gan nướng.”
Cố Cẩn Diệc nhớ rằng Tạ Hoài Chu không thích ăn gan.

Ông chủ vội vàng nói được rồi vội vã xuống bếp.

Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu ngồi bên cửa sổ.

Cửa sổ của họ không phải cửa sổ lớn ở mặt tiền nên bên ngoài bây giờ là dòng sông lấp lánh có thể nhìn thấy những con thuyền xinh đẹp đang đậu bên bờ.

Tạ Hoài Chu nhấp một ngụm nước chanh, hỏi Cố Cẩn Diệc: “Em và Sở Mịch Vân thường xuyên đến đây sao?”
Cố Cẩn Diệc nhìn ra cửa sổ.

Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong mắt anh, có chút giống nước mắt, lại có chút giống những vì sao.

“À, ngoài cô ấy ra, tôi cũng từng đến với những người khác nhưng hai chúng tôi là thường xuyên nhất.” Anh cười với Tạ Hoài Chu.

“Thật ra trước đây tôi không phải là một học sinh ngoan cho lắm.

Tôi hay trèo tường trốn học.

Buổi tối có khi lại đến đây uống rượu nên ông chủ quen mặt luôn.”
Tạ Hoài Chu cũng không ngạc nhiên, vì ban đầu anh chưa bao giờ tin Cố Cẩn Diệc là một học sinh ngoan.

Hắn chỉ hỏi: “Vậy hôm nay em có muốn uống rượu không?”
Cố Cẩn Diệc im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy uống một ít đi.

Đã lâu không uống rồi.”
Bữa ăn nhanh chóng được dọn ra.

Tạ Hoài Chu nếm thử, quả thật rất ngon.

Thức ăn được nấu với phong cách tinh cầu Roselle lại thêm gia vị bí mật của chủ quán tạo cho món ăn một hương vị đặc biệt.

Cố Cẩn Diệc rót rượu cho Tạ Hoài Chu, hai người khẽ chạm ly.

Rượu cũng là một loại hảo hạng do chủ quán sưu tầm, có vị rất êm dịu.

Đôi má của Cố Cẩn Diệc dần dần đỏ lên, nhưng Tạ Hoài Chu lại trông như thường lệ.

Tạ Hoài Chu yên lặng nghe Cố Cẩn Diệc kể về những gì đã xảy ra trong nhà hàng nhỏ năm đó.

Những chậu cây trước cửa thường bị Cố Cẩn Diệc ngắt hết cành.

Mỗi mùa xuân, ông chủ đều cho ra mắt những món tráng miệng đặc biệt.

Vào mùa đông, nhà hàng thường đóng cửa mặc cho khách hàng phản đối.


Ông chủ chỉ muốn đi nghỉ dưỡng.

Cố Cẩn Diệc cười khúc khích, chỉ ra dòng sông bên ngoài cửa sổ: “Bộ chỉ huy của chúng tôi sắp xếp một buổi tụ tập ở đây.

Một đứa sau khi say rượu bắt đầu cởi quần áo rồi lao thẳng xuống sông.

Sau đó mấy tấm ảnh buồn cười đó lưu truyền khắc cả khoa, ngay cả mấy giáo sư cũng biết.”
Tạ Hoài Chu tế nhị liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hồi nhỏ Tạ Hoài Chu cũng rất nổi loạn nhưng có vẻ hắn chưa bao giờ làm điều xấu hổ như vậy.

Điều phi thường nhất mà hắn làm khi học năm nhất là đánh đập dã man một nam sinh năm ba.

“Rồi sao nữa?” Tạ Hoài Chu hỏi.

“Sau đó cả bọn trèo tường trở về trường, đều bị nhân viên bảo vệ bắt được cùng nhau viết bản kiểm điểm.”
Cố Cẩn Diệc nghĩ về quá khứ, thấp giọng bật cười.

“Hồi đó sao tôi có thể như vậy được nhỉ?” Cố Cẩn Diệc có chút say, ánh mắt mờ mịt: “Có lúc cảm thấy không phải là chính mình.”
Nó giống như một Cố Cẩn Diệc khác.

Sống một cuộc sống mà anh bị đánh cắp.
– /-
Bởi vì Cố Cẩn Diệc uống nhiều rượu nên hai người mãi đến khi nhà hàng đóng cửa mới đứng lên ra về.

Cố Cẩn Diệc khăng khăng muốn trả tiền, Tạ Hoài Chu cũng không cản, im lặng đứng ở bên cạnh.

Thời điểm tính tiền, ông chủ hỏi thăm: “Vị tiên sinh này là bạn của cậu sao? Hãy thường xuyên đến nhé.

Tôi sẽ giảm giá cho.”
Không khi đột nhiên có chút khó xử.

Bởi vì Tạ Hoài Chu không phải là bạn.

Hắn là bạn đời trên danh nghĩa của Cố Cẩn Diệc.
Nhưng cố tình ông chủ lại biết Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân đã kết hôn.

Tất nhiên Tạ Hoài Chu biết rằng Cố Cẩn Diệc không cần thiết phải trả lời những câu hỏi như thế này, chỉ cần qua loa là được.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có một nỗi buồn không thể nói ra.

Tất cả mọi người đều biết Cố Cẩn Diệc và Sở Mịch Vân là một đôi.

Còn Tạ Hoài Chu hắn chỉ là người đến sau không ai biết đến.

Cố Cẩn Diệc kết hôn với Sở Mịch Vân một cách tự nguyện, còn kết hôn với hắn là do ép buộc.

Tạ Hoài Chu quay mặt đi, không muốn nghe giọng nói che giấu của Cố Cẩn Diệc.

Điều này giống như tự lừa mình dối người.

Rất nực cười.

Nhưng vài giây sau, hắn nghe thấy Cố Cẩn Diệc nói nhỏ: “Không phải bạn..

Anh ấy là bạn đời của tôi.”
Trong nhà hàng không có khách, cho nên câu này vang vọng trong không khí, phá lệ rõ ràng.

Tạ Hoài Chu quay đầu lại.

Hắn thấy Cố Cẩn Diệc đã uống quá nhiều, hai má hồng hồng, nhưng vẫn nói chuyện với ông chủ một cách nghiêm túc.

“Ông chủ Todd, tôi lại kết hôn rồi.”
Ông chủ sửng sốt, ông ta nhìn Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu lại không nói gì, chỉ hơi ngạc nhiên.

Một lúc sau, ông chủ lấy ra một hộp nhỏ đồ ăn vặt tự làm từ phía sau quầy và đưa cho Tạ Hoài Chu.

“Lần trước tôi không kịp uống rượu mừng, lần này thì kịp rồi.

Hộp đồ ăn này xem như quà cưới.” Ông chủ Todd cười với Cố Cẩn Diệc, “Cậu Cố, chúc cậu hạnh phúc nhé.”
Cố Cẩn Diệc choáng váng.

Đầu óc anh bây giờ hơi đờ đẫn, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy mũi có chút xót.

“Vâng, cảm ơn ông.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.