Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố

Chương 10: Vũ Hội Tốt Nghiệp


Đọc truyện Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố – Chương 10: Vũ Hội Tốt Nghiệp


Vào ngày hẹn Tạ Kha đi ăn tối, Tạ Hoài Chu đã đến studio để đón Cố Cẩn Diệc tan làm.

Tạ Hoài Chu tự giác được để không xáo trộn công việc của Cố Cẩn Diệc, hắn điều khiển ô tô đậu dưới một hàng cây cách xa studio một chút để tránh bị nhìn thấy.

Cảm giác chờ Cố Cẩn Diệc tan làm có chút gì đó kì lạ.

Hắn hiếm khi đợi ai như thế này.

Hoa ven đường nở rộ, những cánh hoa lững lờ rơi xuống.

Có một cậu bé đang được bị dắt tay đi ngang, cũng tò mò ngoái đầu nhìn vào trong xe.

Mà Tạ Hoài Chu cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng chờ người mình yêu.

Năm giờ, Cố Cẩn Diệc tan làm, bước ra khỏi tòa nhà.

Cố Cẩn Diệc đi cùng với đồng nghiệp.

Giữa một nhóm người bình thường, anh đặc biệt bắt mắt.

Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo gió màu be.

Tay áo được xắn lên, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa thấp.

Cố Cẩn Diệc thấy xe của Tạ Hoài Chu, mỉm cười chào đồng nghiệp rồi đi về phía hắn.

“Anh đợi lâu chưa?” Cố Cẩn Diệc lên xe, trước tiên cười với Tạ Hoài Chu, “Thực xin lỗi, có chút vấn đề với giấy tờ của sinh viên.”
“Không có.” Tạ Hoài Chu khởi động xe, lái đi: “Tôi cũng vừa mới tới.”
Hắn liếc nhìn Cố Cẩn Diệc.

Giác quan nhạy cảm của alpha hàng đầu khiến Tạ Hoài Chu ngửi thấy mùi của một alpha khác trên người Cố Cẩn Diệc.

Đó là mùi của rượu Absinthe*.

Mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt được địa vị của alpha này trong xã hội không thấp.

Tạ Hoài Chu biết đồng nghiệp của Cố Cẩn Diệc sẽ có một vài người alpha.

Việc bị nhiễm phải tin tức tố của người khác là không thể tránh khỏi trong công việc hằng ngày.

Nhưng hắn vẫn mở cửa sổ, để gió đêm nhanh chóng cuốn đi mùi rượu nhàn nhạt còn sót lại.

“Gần đây em làm việc có ổn không? Có hòa thuận với đồng nghiệp không?” Tạ Hoài Chu hỏi.

“Tốt lắm.” Cố Cẩn Diệc khẽ gõ ngón tay theo điệu nhạc trong xe.

“Các đồng nghiệp còn rất trẻ, tôi đi làm cũng rất vui.

Đúng rồi, studio còn nuôi một con mèo tai dài, có vẻ như là được nhặt ở ngoài đường.”
Vừa nói, Cố Cẩn Diệc vừa lôi ra những bức ảnh trong điện thoại ra đưa cho Tạ Hoài Chu xem.

Tạ Hoài Chu chỉ liếc nhanh vì hắn đang lái xe.

Trong ảnh, một con mèo tai dài màu trắng như tuyết đang nằm trong vòng tay êm ái của Cố Cẩn Diệc.

Đôi mắt nó có màu xanh như nước hồ, đang dụi dụi vào cằm của Cố Cẩn Diệc, giống như đang hết lòng nịnh hót, đem bốn chữ Mị chủ yêu sủng mà phát huy đến tối đa.

Còn Cố Cẩn Diệc thì vẫn đang khen chú mèo này thông minh và vô cùng dễ thương.

“Nó tên là Nunu.

Nó chưa bao giờ phá màu vẽ, nhưng thỉnh thoảng sẽ ngậm cọ chạy lung tung.”
Tạ Hoài Chu đưa xe rẽ vào một góc đường rồi thiết lập chế độ tự lái.


Hắn thong thả dựa vào ghế, nhìn qua Cố Cẩn Diệc: “Nếu em thích nuôi thú cưng, tôi có thể nhờ quản gia tìm cho em một con.

Em muốn thế nào cũng được.”
Tạ Hoài Chu nhớ rằng Cố Cẩn Diệc luôn thích những thứ có lông mềm như thế này, càng yếu ớt Cố Cẩn Diệc càng mềm lòng.

Cố Cẩn Diệc xua tay: “Quên đi, nuôi Sở Tiêu Niên cũng đủ mệt rồi.”
Sở Tiêu Niên cũng không biết bản thân trong lời ba mình đã biến thành một chú mèo, vẫn đang cắm cúi làm bài tập.

Tạ Hoài Chu bật cười, nhưng cũng không khuyên bảo gì thêm.

Cả hai lần lượt trò chuyện về những vấn đề vụn vặt.

Trong xe vang lên bài hát của ca sĩ Lowe.

Đây là một nữ ca sĩ mang nửa dòng máu nhân ngư nên được trời ban chất giọng độc đáo.

Cố Cẩn Diệc thích nghe các bài hát của cô ấy từ khi học trung học, không nghĩ tới thế mà Tạ Hoài Chu cũng thích nghe.

Cố Cẩn Diệc khẽ ngâm nga theo giai điệu.

Tiếc là Cố Cẩn Diệc cảm nhạc không tốt lắm.

Anh ngâm nga lạc điệu đến mức xém chút nữa là không còn nghe ra giai điệu gốc.

Tạ Hoài Chu cũng không có nhắc nhở Cố Cẩn Diệc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Trước mắt hắn hiện ra một hình ảnh xưa cũ, xa xăm như đã ngàn năm trôi qua.

Người thanh niên mặc bộ đồ ngủ màu nâu nhạt đang nằm trên bệ cửa sổ viết nhật kí, đôi chân mảnh khảnh bắt chéo, miệng vẫn ngâm nga giai điệu bài hát nào đấy dù đã sai nhịp hoàn toàn.

Ánh chiều tà hắt xuống gương mặt khiến người thanh niên đẹp như tiên nữ lạc xuống trần gian.

Bên cạnh người con trai ấy là một bông hồng mới hái.

Bức tranh này đã ẩn chứa trong lòng Tạ Hoài Chu từ rất lâu, sẽ lặng lẽ xuất hiện mỗi đêm anh trằn trọc.

Nhưng khi hắn đưa tay ra, bức tranh lại vỡ tung như bong bóng.

Tạ Hoài Chu nhắm mắt lại.

Chế độ tự động của xe rất ổn định, hầu như không cảm nhận được dao động nào.

Bàn tay hắn lặng lẽ nắm lấy tay Cố Cẩn Diệc, ngón tay đan nhau không chút khẽ hở.

Tiếng ngâm nga của Cố Cẩn Diệc dừng lại.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống gương mặt anh, khiến một bên mặt có chút đỏ.

Nhưng anh cũng không có rút ra, để yên tay mình trong tay Tạ Hoài Chu.

– /-
Địa điểm ăn tối hôm nay là do Tạ Kha đặt.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Hi Vân có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ muôn màu của Bạch Đế Tinh.

Tạ-giàu có-Kha hào phóng bao trọn cả tầng.

Cố Cẩn Diệc chưa từng gặp bất kì thành viên nào của Tạ gia.

Trước khi đến đây anh có chút lo lắng, nhưng may là Tạ Kha là một người rất dễ bắt chuyện.

Cậu ta với Tạ Hoài Chu hoàn toàn là hai loại người.

Tạ Hoài Chu lầm lì bao nhiêu thì Tạ Kha lại sôi nổi bấy nhiêu.


Một mình Tạ Kha cũng có thể biểu diễn một vở hài kịch độc thoại.

Cho dù một ngày Tạ Hoài Chu có đuổi người em họ này ra ngoài đường thì cậu ta vẫn tự kiếm tiền bằng tài ăn nói.

Bữa ăn này Cố Cẩn Diệc cảm thấy không hề nhàm chán tí nào.

Anh nghe Tạ Kha kể rất nhiều chuyện về Tạ Hoài Chu khi hắn còn đi học.

Cậu chàng hào hứng mà bán thẳng anh họ của mình: “Đừng nhìn cái mặt than của anh em, hồi còn đi học ảnh nổi tiếng lắm.

Để tranh vị trí khiêu vũ trong vũ hội tốt nghiệp với ảnh mà mấy omega còn đánh nhau sưng đầu mẻ trán nữa đó.

Mà không chỉ omega, trong lớp cũng có một alpha cao to lực lưỡng thích anh ấy.

Anh ta đến kí túc xá của anh em chặn đường, bảo là phải làm người yêu của anh em.”
Tạ Hoài Chu rốt cuộc nghe không nổi nữa, giẫm lên chân Tạ Kha dưới gầm bàn, lạnh lùng nói: “Nếu em không nói không ai bảo em câm đâu.”
Tạ Kha gào lên: “Anhh, em vừa mới lấy đôi giày da đặt làm riêng đấy, anh làm gì vậy?”
Cố Cẩn Diệc liếc nhìn Tạ Hoài Chu đang đen mặt, nở nụ cười, sau đó trầm giọng hỏi Tạ Kha: “Alpha kia đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Kha ngồi cách xa Tạ Hoài Chu một chút.

“Sau khi bị anh em đánh, anh ta liền thành thật không dám lộn xộn nữa.

Hơn nữa anh em không chọn ai làm bạn nhảy cả nên ảnh đi một mình.”
Nói xong, Tạ Kha lại nhìn vào khuôn mặt quá xinh đẹp của Cố Cẩn Diệc, cũng không quá khó hiểu tại sao anh của mình lại bị người đàn ông này hút hồn đến như vậy.

Tạ Kha suy nghĩ một chút, thấy Tạ Hoài Chu không có đánh mình, gan cũng to hơn: “Em nói nhỏ cho anh nghe nè.

Anh của em thực ra nhiều năm như vậy cũng chưa từng yêu ai đâu, khổ hạnh như sư thầy vậy, thủ thân như ngọc.”
Tạ Hoài Chu lần này thực sự muốn đánh người.

Hắn buông dao nĩa, giọng điệu bình bình: “Tạ Kha.”
Tóc gáy Tạ Kha dựng hết cả lên, theo bản năng nhớ đến ngày nhỏ bị Tạ Hoài Chu đánh đòn làm cậu nhanh chóng im lặng, cắm đầu ăn cơm.

Tạ Hoài Chu bây giờ mới hài lòng.

Hắn liếc nhìn Cố Cẩn Diệc, thấy Cố Cẩn Diệc nghẹn cười nhìn mình, trong lòng có chút bực mình xen lẫn phiền não.

Tạ Hoài Chu hỏi Cố Cẩn Diệc: “Em thì sao? Bạn nhảy tốt nghiệp là Sở Mịch Vân sao?”
Hắn đây cũng là tự mình chuốc lấy phiền nhiễu, biết rõ bên người Cố Cẩn Diệc ngoài trừ Sở Mịch Vân cũng không có ai nhưng vẫn muốn hỏi.

Bởi vì thay đổi chuyên ngành mà đến năm hai ba tuổi Cố Cẩn Diệc mới tốt nghiệp.

Mà trước khi tốt nghiệp, anh đã kết hôn với Sở Mịch Vân.

Không ngờ, nụ cười của Cố Cẩn Diệc có chút phai nhạt.

“Tôi không có bạn nhảy tốt nghiệp.” Cố Cẩn Diệc giả vờ thoải mái: “Tôi trốn vũ hội đi uống rượu, sáng hôm sau Sở Mịch Vân chở tôi về.”
Tạ Kha sốc luôn.

Cậu còn tưởng rằng Cố Cẩn Diệc là loại học sinh ngoan ngoãn hiền lành cơ đấy.

Tạ Kha giơ ngón cái cho Cố Cẩn Diệc: “Chị dâu đỉnh quá.”
Cố Cẩn Diệc cũng chỉ cười xòa.

Ban đầu anh nghĩ rằng mình sẽ rất mong chờ buổi tốt nghiệp.

Nhưng khi ngày đó thực sự đến, Cố Cẩn Diệc lại nhớ đến một người đã hứa với anh rằng người ấy sẽ đến và khiêu vũ với anh trong lễ tốt nghiệp.

Cố Cẩn Diệc biết người đàn ông ấy sẽ không bao giờ đến.


Vì vậy, Cố Cẩn Diệc không còn quan tâm gì đến buổi vũ hội nữa.

Anh mua một đống bia rượu, ngồi một mình trên sân thượng uống say đến bất tỉnh.

Kết quả là sáng hôm sau Cố Cẩn Diệc bị sốt.

Sở Mịch Vân vừa chở anh đến bệnh viện vừa chửi như tát nước vào mặt.

Giờ khi nghĩ lại trò cười này, lòng Cố Cẩn Diệc như đã chết lặng.

“Còn trẻ, không hiểu chuyện lắm.” Cố Cẩn Diệc kết luận.

– /-
Sau bữa tối, Tạ Kha đi theo Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc, năn nỉ Tạ Hoài Chu cho cậu ta ở nhờ một đêm.

Tạ Kha thân cao mét tám, không chút đỏ mặt, làm nũng với Tạ Hoài Chu: “Anh à, em tuy là em họ nhưng chúng ta thân thiết như anh em ruột còn gì.

Sao anh nỡ đuổi em đi chứ.

Em cũng họ Tạ đó.”
Tạ Hoài Chu trán nổi gân xanh, nội trong đêm nay không biết đã bao lần hắn muốn đánh cái tên không biết xấu hổ này lắm rồi.

Nhưng cuối cùng Tạ Kha cũng vào được xe của Tạ Hoài Chu, hơn nữa còn lừa gạt được Cố Cẩn Diệc ra ghế sau ngồi với cậu.

Tạ Kha liên tục hỏi Cố Cẩn Diệc liệu anh có quen biết omega xinh đẹp và dịu dàng nào khác có thể giới thiệu cho cậu không, rồi nào là omega bây giờ liệu có thích mẫu người alpha đẹp trai như mình không.

Tạ Hoài Chu âm thầm tăng tốc độ, phóng xe về trước.

Sau khi đến nhà, Cố Cẩn Diệc có hơi mệt nên về phòng.

Tạ Hoài Chu và Tạ Kha ngồi trong vườn hút thuốc.

Vừa rồi ở bàn ăn tối nói chuyện sôi nổi là thế, hiện tại chỉ còn hai người họ với nhau thế nhưng chỉ còn sự im lặng bao trùm, đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rách trong vườn.

Những đóa hoa chuông trong hoa viên vào ban đêm càng thêm mờ ảo, nhẹ nhàng tỏa hương trong gió.

Hai vị alpha cao lớn đang ngồi cùng nhau, đều là dáng người chuẩn eo thon chân dài.

Dung mạo tuy không giống, nhưng đều thừa hưởng đôi môi mỏng của nhà họ Tạ.

Tạ Kha rít một hơi thuốc, đột nhiên hỏi Tạ Hoài Chu: “Anh, em nhớ ba năm trước anh đã đến Đại học Lander, đặc biệt tham gia lễ tốt nghiệp của trường bọn họ.

Tính thời gian, chính mà năm mà Cố Cẩn Diệc tốt nghiệp.”
Ban nãy Tạ Kha nghe được Cố Cẩn Diệc kể chuyện tốt nghiệp đã cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ cậu mới nhớ lại chuyện cũ.

Tạ Hoài Chu biết không thể giấu giếm nên nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Hắn đã tham gia lễ tốt nghiệp của Cố Cẩn Diệc.

Cả Bạch Đế Tinh đã nói rất nhiều về lịch trình đột ngột này của Tạ Hoài Chu.

Tất cả đều nghĩ liệu có phải nhà họ Tạ sẽ hợp tác một hạng mục nào đấy với Đại học Lander hay không.

Thế nhưng sự thật chỉ là Tạ Hoài Chu muốn được một lần ngắm nhìn omega yêu dấu của mình.

Trước khi lên đường, Tạ Hoài Chu đứng trước gương, cẩn thận cài khuy măng sét, suy nghĩ xem mình sẽ xuất hiện trước mặt Cố Cẩn Diệc thế nào, sẽ nói gì khi trao huy chương cho Cố Cẩn Diệc.

Liệu hắn có nên mỉm cười hay giả vờ chỉ là một người xa lạ.

Tạ Hoài Chu biết rằng Cố Cẩn Diệc đã kết hôn với người khác, biết rằng Cố Cẩn Diệc đã trở thành omega của người khác, nhưng vẫn mong chờ vào cuộc gặp gỡ lần này.

Thế nhưng Cố Cẩn Diệc, người luôn là học sinh xuất sắc nhất, đã bỏ lỡ lễ tốt nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời.

Nghĩ đến đây, Tạ Hoài Chu miệng còn ngậm điếu thuốc, khẽ cười đầy chế giễu.

Giữa hắn và Cố Cẩn Diệc, dường như luôn là thế này.

Tạ Kha vò đầu, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lớn đến tuổi này rồi, cậu chưa bao giờ thấy anh trai mình nhìn người nào bằng ánh mắt như vậy.

Ánh mắt giống như một con rồng khổng lồ nhìn bảo vật vô giá mà nó đang canh giữ, như một chàng thi sĩ nghèo bị đọa đày mà bảo vệ bông hoa hồng duy nhất trong khu vườn.

Cậu mơ hồ hỏi Tạ Hoài Chu: “Anh, anh thật sự yêu..”
Tạ Hoài Chu cũng không phủ nhận.


“Anh rất yêu em ấy.” Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng nói: “Chỉ yêu em ấy.”
Tạ Kha nghe mà lòng càng thêm sầu muộn.

Này là chuyện gì đây chứ.

Anh trai mình giàu có, đẹp trai như vậy thế mà vẫn phải cô đơn một mình như vậy.

Ông trời có mắt không chứ?
Tạ Kha nảy ra một chủ ý.

“Anh, anh chỉ cần nói với chị dâu là anh thầm yêu người ta mấy năm rồi.

Anh cứ trưng bộ mặt đau thương sầu thảm vào, sẽ không có omega nào không đau lòng anh, huống chi là chị dâu.” Tạ Kha vẻ mặt thành thật: “Anh nghe em không sai đâu.

Không phải em nói quá chứ em mấy năm nay đổi bạn gái đều xài bài này.

Anh không có kinh nghiệm yêu đương, anh nghe em đi.”
Tạ Hoài Chu trầm mặc không nói gì.

Hắn lặng lẽ hút hết điếu thuốc.

Chẳng lẽ hắn không muốn nói cho Cố Cẩn Diệc biết tình cảm của mình sao? Đương nhiên là Tạ Hoài Chu muốn.

Nhưng cho dù hiện tại Tạ Hoài Chu có cùng Cố Cẩn Diệc nói chuyện yêu đương đi chăng nữa, tình cảm của Cố Cẩn Diệc dành cho hắn sẽ chỉ xuất phát từ lòng biết ơn chứ không phải tự nguyện từ đáy lòng.

Tạ Hoài Chu cũng không phải nghĩ đến chuyện “báo đáp”, nhưng hắn không muốn lại lợi dụng Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, hắn không cần tổn thương anh thêm nữa.

Tạ Hoài Chu liếc nhìn Tạ Kha: “Quản tốt miệng của em đi.

Còn nói nhảm với Cố Cẩn Diệc nữa coi chừng anh thu thập em.”
Tạ Kha: “…”
Cậu nhếch miệng ngả người ra sau, cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi những người như Tạ Hoài Chu.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Kha nghe Tạ Hoài Chu nói.

“Còn nữa, ai nói anh chưa từng yêu đương?”
Tạ Kha ngồi thẳng người trở lại.

“Đệt, khi nào? Với ai?” Cậu tò mò: “Anh theo đuổi người ta hay người ta theo đuổi anh?”
Tạ Hoài Chu đưa mắt nhìn biển hoa chuông trong hoa viên, khóe môi khẽ câu nhưng trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

“Không ai theo đuổi ai cả, chỉ là đều yêu nhau, cứ như vậy rồi đến với nhau thôi.”
Nói xong hắn dập thuốc và đứng dậy.

“Anh về đây.

Em không muốn ngủ thì cứ ở hoa viên một mình đi.”
Nói xong Tạ Hoài Chu quay người, chân dài bước mấy bước đã không thấy bóng dáng đâu.

Tạ Kha bối rối ngẩn người, bất luận thế nào cũng không nghĩ tới anh cậu thế mà đã từng nói chuyện yêu đương với người khác.

Rõ ràng là cả hai học cùng một trường từ nhỏ, không có lí gì Tạ Hoài Chu yêu đương mà cậu không biết cả.

Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tạ Hoài Chu trở lại phòng ngủ, Cố Cẩn Diệc đã say giấc nồng.

Anh ngoan ngoãn nằm trong chiếc chăn bông màu xanh cỏ nhạt, mái tóc dài xõa tung trên gối, giống như một tấm gấm mềm mại.

Tạ Hoài Chu lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Cố Cẩn Diệc.

Hồi lâu, hắn đưa tay chạm vào lông mày, mũi, đôi môi của Cố Cẩn Diệc, cuối cùng dừng lại trên nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Cố Cẩn Diệc.

Tạ Hoài Chu cúi đầu, hôn nhẹ lên má Cố Cẩn Diệc.

“Ngủ ngon, Diệc Diệc.”
– —–
* Rượu Absinthe: Absinthe hay còn được mệnh danh là nàng tiên xanh là một thức uống được chiết xuất từ thảo dược với hương hoa hồi.

Các thảo dược sử dụng bao gồm hoa và lá của cây Ngải Chi (Artemisia absinthium), hoa hồi xanh, thì là ngọt và các thảo dược và rau gia vị khác.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.