Bảo Bối

Chương 22


Đọc truyện Bảo Bối – Chương 22

Đem tưởng niệm cùng lưu luyến đối với sư phó sư nương và các thúc thúc bá bá thẩm thẩm áp dưới nơi sâu nhất tận đáy lòng, Tiểu Bảo mang Quỷ ca ca trốn ra ngoài, lòng tràn đầy vui mừng quấn lấy Nhiếp Chính, giống như chính cậu mới là người bị nhốt rất nhiều năm, dọc theo đường đi nhìn thấy cái gì cũng đều phải nói cùng Quỷ ca ca, cho dù là gió nhẹ quất vào mặt, cậu đều muốn xốc lên màn xe, làm cho Quỷ ca ca cũng cảm thụ đến.

Trừ bỏ cho Quỷ ca ca đi ngoài, uy Quỷ ca ca ăn cơm ra, Tiểu Bảo mã bất đình đề (không dừng chân) hướng đến Phàm cốc mà đi, bản thân thì lại một bên quất ngựa một bên cắn mấy ngụm bánh bột ngô uống hai hớp nước coi như thay cơm . Trời nóng nên ăn bên ngoài không được, Tiểu Bảo cũng không có mua quá nhiều thức ăn. Quỷ ca ca ăn không được mấy thứ quá cứng, Tiểu Bảo ngay cả sa oa (nồi chảo) đều mang theo , còn mua một rổ trứng gà nhỏ. Trên đường nếu không tiện nấu cháo, cậu sẽ tìm một hộ nhân xin chút nước ấm, lại luộc hai quả trứng gà cho Quỷ ca ca ăn. Nếu tiện, cậu liền đốt một đống lửa nấu cháo cho Quỷ ca ca, cùng với hũ dưa muối các thẩm cho cậu.

Đi ra ba ngày , Tiểu Bảo thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn một cái, sợ có người đến truy bọn họ. Nhiếp Chính cho Tiểu Bảo tận lực đi đường nhỏ, không cần chạy đến nơi quá nhiều người. Tiểu Bảo nghe lời Quỷ ca ca, ban ngày đi đường nhỏ, đến lúc trời sắp tối liền vòng đến đại lộ, tìm nơi cách trạm dịch không xa nghỉ ngơi. Cậu hành động bất tiện, Quỷ ca ca lại một thân thương tích, ở trên đường nhỏ thực dễ dàng gặp được nguy hiểm. Tiểu Bảo vẫn mang sa mạo, cậu không biết Diêm La vương bao lâu mới phát hiện là cậu mang đi Quỷ ca ca, cậu phải cẩn thận, trên thư đều viết như thế.

Đêm nay, Tiểu Bảo đem xe ngựa dừng ở bên con sông nhỏ trong rừng cây. Lại đi về phía trước không đến hai dặm đường chính là một cái thôn trấn , tuy nói đã là vào đêm, nhưng trên đại đạo vẫn thỉnh thoảng có người hoặc xe ngựa đi qua, cho nên trong rừng cây cũng sẽ không có gì nguy hiểm. Lau người cho Quỷ ca ca, lại thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, sau đó Tiểu Bảo thoát xiêm y, nhảy vào sông nhỏ. Thời tiết nóng ban ngày đã qua đi, nước sông trở nên lạnh lẽo, Tiểu Bảo tẩy trừ cho mình cùng tiểu Bối. Xe ngựa được xốc mành lên , trước đó Tiểu Bảo ở trong rừng tìm được dã thảo đuổi muỗi, điểm ở giữa xe ngựa nên sẽ không làm cho muỗi đốt Quỷ ca ca.

Lẳng lặng nằm ở trong xe, Nhiếp Chính nghe tiếng nước róc rách còn có thanh âm Tiểu Bảo vui cười lẫn tiếng chi chi của tiểu Bối, hắn giật giật ngón tay, giờ phút này vẫn không thể tin tưởng chính mình liền như thế đi ra . Gió, là thoải mái như vậy, cho dù ban ngày bên trong xe thực ngộp, hắn cũng hiểu được đó là một loại hạnh phúc. Hắn hiện tại chỉ là một phế nhân, đừng nói báo thù, dù là tự gánh vác cũng đều khó khăn, nhưng cho dù là chết, hắn cũng muốn chết ở bên ngoài, tuyệt không chết ở cái nơi không có thiên lý kia, cuối cùng biến thành một khối thi cốt vô danh.

“Quỷ ca ca, trong nước, thật thoải mái ni. Chờ Quỷ ca ca, tốt lắm, là có thể, xuống nước .”

Nhi âm ngọt ngào nhẹ nhàng tiến vào, hầu kết Nhiếp Chính giật giật. Hắn, còn có thể hảo không? Phàm Cốt là một người cổ quái, mặc dù Tiểu Bảo tìm được gã rồi, gã cũng không tất sẽ đáp ứng trị thương cho hắn, huống chi thương của hắn nặng như thế, dù là đại la thần tiên cũng thúc thủ vô sách. Chính là không cam lòng a, không cam lòng cứ như thế buông tha cho Lâm Thịnh Chi, hắn còn phải tìm được Nhị đệ cùng Tam đệ, nói cho bọn họ chân tướng.

Nhiếp Chính cắn chặt khớp hàm, không biết Nhị đệ cùng Tam đệ còn sống hay không. Một đêm kia Nhiếp gia biến thành huyết tinh địa ngục, Nhị đệ không trở về như lẽ thường, có lẽ đã sớm bị Lâm Thịnh Chi giết. Lâm Thịnh Chi luôn miệng lấy Nhị đệ cùng Tam đệ uy hiếp hắn, nhưng hắn có thể tin tưởng lời nói của Lâm Thịnh Chi sao? Trước mắt là hình ảnh Tam đệ bị chặt đứt một cánh tay, đầy người là huyết, Nhiếp Chính mở lớn miệng dùng sức hô hấp, tâm siết lại với nhau. Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi còn sống hay không?

“Quỷ ca ca?” Tiểu Bảo cả người toàn là nước tiến vào bên trong xe thăm dò, nhẹ nhàng gọi một tiếng, thấy Quỷ ca ca tựa hồ không thoải mái, cậu vội vàng nhặt lên bố khăn lau lau nước trên người, đi vào bên trong xe.

“Quỷ ca ca?” Bàn tay nhỏ bé đã lành vết thương sờ lên mặt Quỷ ca ca, Tiểu Bảo mượn ánh trăng ngoài xe nhìn thấy khóe mắt Quỷ ca ca có bọt nước, cậu đau lòng lau đi, “Quỷ ca ca, đau?” Cậu biết Quỷ ca ca không phải là vì đau mới khóc, Quỷ ca ca là nghĩ tới chuyện trước kia đi.

Nhiếp Chính lắc đầu, há mồm: “Bảo, ca ca, làm liên luỵ ngươi .”


“Không phiền lụy, không phiền lụy.” Tiểu Bảo dùng sức lắc đầu, thân mình mới từ trong nước sông đi ra đầy lạnh lẽo gây cho Nhiếp Chính vài đợt cảm giác mát. Ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trộn lẫn vị cỏ xanh trên người Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nói ra lời đã nhiều ngày hắn lo lắng hồi lâu: “Bảo… Quỷ ca ca, rất hiểu… Ngươi, tìm một chỗ, đem Quỷ ca ca, buông… Ngươi, đi thôi.”

Mắt Tiểu Bảo lúc này ửng đỏ, cậu nhẹ nhàng ghé vào trên người Quỷ ca ca, dùng song chưởng gầy yếu ôm lấy hắn, lắc đầu: “Không, có thể cứu chữa, Quỷ ca ca, có thể cứu chữa. Tìm được Cốt, Cốt có thể, cứu ca ca.”

Nhiếp Chính ở trên đỉnh đầu Tiểu Bảo ấn một cái hôn, khàn khàn nói: “Bảo, Quỷ ca ca, đã bị phế đi.”

“Không có, không có.” Trong thanh âm Tiểu Bảo dẫn theo nức nở.

Nhiếp Chính lại tiếp tục nói: “Bảo, giúp Quỷ ca ca, một việc… Quỷ ca ca có hai đệ đệ, một người, kêu Diệp Địch; một người tên là Lam Vô Nguyệt… Ngươi giúp Quỷ ca ca, tìm được bọn họ. Nói cho bọn họ, việc Nhiếp gia, do Lâm Thịnh Chi, làm cho bọn họ…”

“Không, không, ” Tiểu Bảo khóc, “Quỷ ca ca, sẽ hảo, sẽ hảo. Đợi sau khi tìm được, Cốt, chúng ta đi, đi tìm. Quỷ ca ca, không cần, không cần bỏ lại, ta.”

Cảm giác được hài tử trên người đang phát run, Nhiếp Chính hô hấp bất ổn, hắn cọ cọ mái tóc ướt của Tiểu Bảo, ngoan tâm nói: “Bảo… Ngươi, đi thôi… Ta không chỉ sẽ liên lụy ngươi, còn có thể, hại ngươi.”

“Không, không, không liên lụy, không hại…” Tiểu Bảo đau lòng, mặt mũi trắng bệch, “Quỷ ca ca, không bỏ lại, Tiểu Bảo… Chúng ta đi, Phàm cốc, đi Phàm cốc, tìm Cốt. Quỷ ca ca… Không bỏ lại…”

Hầu kết Nhiếp Chính di động cực nhanh, nghe tiếng khóc Tiểu Bảo làm người ta đau lòng, giờ khắc này, hắn cơ hồ phải tin tưởng Tiểu Bảo cùng Lâm Thịnh Chi không có chút quan hệ nào, Tiểu Bảo là cứu hắn ra vô mục đích .

“Quỷ ca ca…”

Tiếng Quỷ ca ca này ở trong lòng Nhiếp Chính rơi xuống gợn sóng, hắn không khỏi há mồm: “Bảo, cho ca ca, nhìn ngươi.” Tiểu Bảo khóc nâng lên tay phải khô héo của Quỷ ca ca, tránh đi miệng vết thương hắc hồng trong lòng bàn tay, mở ra từng ngón tay cứng nhắc dán ở trên mặt mình.


Đầu ngón tay thô ráp lướt qua hàng mi tinh tế, sau đó là lông mi thật dài, có thể tưởng tượng ra dưới lông mi là một đôi mắt to xinh đẹp, đôi mắt mang đầy lệ; tiếp theo là cái mũi khéo léo, hai má gầy yếu đồng dạng mang theo ẩm ướt, cái miệng nho nhỏ, tiểu cằm thon mịn… Rõ ràng là một hài tử, bàn tay mình cơ hồ có thể bao trụ mặt Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo động tác rất chậm, Nhiếp Chính “Xem” thật sự cẩn thận, đến khi Tiểu Bảo đem tay hắn nhẹ nhàng buông, Nhiếp Chính nghe được thanh âm nhuyễn nhuyễn của hài tử, mang theo cầu xin: “Quỷ ca ca, không cần bỏ lại, Tiểu Bảo.”

Yết hầu Nhiếp Chính bị cái gì tắc trụ, nửa ngày nói không ra lời, tâm lại từng trận đau. Sau khi cơn đau giảm bớt, Nhiếp Chính há mồm: “Bảo… Thực xin lỗi… Quỷ ca ca, vẫn đều, không tin ngươi.”

Tiểu Bảo rơi lệ, nhưng cậu lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cúi đầu nói: “Quỷ ca ca, chúng ta đi, Phàm cốc.” Quỷ ca ca hiện tại tin tưởng cậu sao?

“Bảo… sẽ nguy hiểm, rất nguy hiểm.”

“Không sợ, không sợ, cùng một chỗ, Tiểu Bảo cùng với, Quỷ ca ca, cùng một chỗ.”

Nước mắt rơi, là hạnh phúc, là vui sướng, cũng là áy náy. Cậu là hài tử của Lâm Thịnh Chi, cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca.

“Bảo, cho Quỷ ca ca, ôm một cái.”

Lúm đồng tiên nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo nhẹ nhàng kéo hai tay Quỷ ca ca khoát lên trên lưng mình, tiếp đó chống đỡ thân thể ghé vào trên người Quỷ ca ca, làm cho Quỷ ca ca “Ôm ” mình.

Đầu ngón tay chạm phải tấm lưng lạnh lạnh của Tiểu Bảo, lúc này Nhiếp Chính mới biết được hài tử vẫn chiếu cố hắn, đem hắn đi ra đến tột cùng có bao nhiêu nhỏ gầy, mà hắn chưa từng quên , Tiểu Bảo đi đứng có vấn đề. Nhiếp Chính rất muốn buộc chặt cánh tay, đem hài tử này gắt gao ủng vào trong ngực, nhưng hắn lại không có cách nào.


“Bảo, chân như thế nào, không thông thuận?”

Nhiếp Chính cảm giác được Tiểu Bảo bất an run run, hắn ở trên trán Tiểu Bảo hạ xuống một cái hôn. Tiểu Bảo chính là dùng thân thể không trọn vẹn này đem hắn từ nơi đó cứu ra, Tiểu Bảo vì hắn ăn rất nhiều khổ đi, nhất định là thế.

Bên tai truyền đến tiếng Tiểu Bảo sợ hãi trả lời: “Chân phải, phá hư .”

Nhiếp Chính nhíu chặt mi tâm, ngón tay dùng sức, tựa hồ như vậy có thể càng ôm chặt lấy hài tử trong lòng.

“Làm cho Quỷ ca ca, nhìn xem.”

Thân mình nho nhỏ lại run lên một chút.”Không, hảo nhìn.”

“Ca ca, muốn nhìn một chút.”

Đợi hồi lâu, hài tử trong lòng mới có động tác, vẫn là nhẹ nhàng mà nâng lên tay phải của hắn, đối phương lại do dự nửa ngày mới đem tay hắn đặt ở trên chân mình. Cái chân nho nhỏ như trong tưởng tượng, có rõ ràng dị dạng, trong đó bốn đầu ngón chân thậm chí là không hoàn chỉnh , mắt cá chân cũng bất đồng với người bình thường. Tiểu Bảo chính là tha chân phải bất tiện như vậy lần lượt đi thông đạo chiếu cố hắn, cuối cùng còn đem hắn từ mật đạo dẫn ra, hắn không quên ngày đó, Tiểu Bảo thở dốc cùng mỏi mệt thế nào. Sau vấp ngã từng bị hảo hữu phản bội, lại trải qua tra tấn không thuộc về người quá lâu như vậy, Nhiếp Chính lại dâng lên một chút nhân tính cuối cùng trong lòng mình.

“Xem” Dùng ngón tay điểm điểm chân Tiểu Bảo, hắn nói: “Bảo, Quỷ ca ca nói cho ngươi tên của ta.”

Hai con ngươi tự ti của Tiểu Bảo nháy mắt sáng rọi, lập tức đem bàn tay của mình nắm trên tay Quỷ ca ca xuống, tiếp đó liền nhìn thấy Quỷ ca ca chậm rãi nhất bút nhất hoa ở trên lòng bàn tay cậu viết xuống tên của mình: Nhiếp, Chính.

Tiểu Bảo cao hứng đến mức nước mắt lại bừng lên, cầm tay Quỷ ca ca nói: “Quỷ ca ca, ta gọi là Tiểu Bảo, Tiểu của tiểu tiểu, Bảo của Bảo bối. Tiểu Bối là tiểu của tiểu tiểu, Bối của Bảo bối.” Tuy rằng cậu sớm biết Quỷ ca ca gọi là gì , nhưng Quỷ ca ca chính miệng nói cho cậu lại có ý nghĩa trân quý hơn nhiều so với chính cậu nghe được.

Giờ khắc này, hai trái tim dán lại gần.


Vui sướng không chút nào che giấu của Tiểu Bảo truyền đến cho Nhiếp Chính, ngón tay bị Tiểu Bảo cầm hơi hơi dùng sức, hắn nói: “Bảo, ngủ đi. Quỷ ca ca, ôm ngươi ngủ.” Chưa bao giờ nghe hài tử này nhắc tới phụ mẫu của mình, hắn sẽ tận lực mình đến yêu thương nhóc.

Tiểu Bảo ngọt ngào nở nụ cười: “Quỷ ca ca, chờ.”

Nhảy xuống xe, đem tiểu Bối từ dưới sông kéo lên, lại lau khô sạch sẽ cho nó . Đem xiêm y đã tẩy tốt giắt trên càng xe, rất nhanh thu thập thỏa đáng, Tiểu Bảo chỉ mặc một cái tiểu tiết khố liền kéo chăn qua phủ lên người mình cùng Quỷ ca ca, hạnh phúc nằm ở dưới cánh tay Quỷ ca ca, cẩn thận không áp đến miệng vết thương trên cánh tay hắn.

Cánh tay phải lướt qua đầu Tiểu Bảo, dán lên trên tấm lưng lõa của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính tinh tường cảm nhận được xương bả vai cùng xương sườn không có một chút thịt nhô lên của Tiểu Bảo, hắn nuốt xuống cảm tạ. Tiểu Bảo là hạ quyết tâm muốn chiếu cố hắn, muốn dẫn hắn đi Phàm cốc, phần nhân tình này, kiếp sau dù là làm trâu làm ngựa hắn cũng hoàn lại không được. Đã lâu như thế, Tiểu Bảo đều chưa một lần hỏi qua chuyện liên quan đến Nhiếp gia đao, thậm chí không có nói qua chuyện Nhiếp gia. Tiểu Bảo, có lẽ chính là người cũng như tên, là một khối trân bảo khó có được.

Băn khoăn nghẹn thật lâu trong lòng nháy mắt tiêu tán , dứt bỏ hoài nghi cùng tạp niệm, Nhiếp Chính đột nhiên phát hiện chính mình kỳ thật đã sớm theo bản năng tiếp nhận Tiểu Bảo, theo bản năng thích hài tử này. Nếu Tiểu Bảo là do Lâm Thịnh Chi phái tới , nhóc không có khả năng làm đến bước này, càng không thể phế đi sức lực lớn như vậy đem mình đi ra. Nếu Tiểu Bảo là một hài tử âm hiểm, ngôn ngữ cùng hành vi của nhóc sẽ không hồn nhiên như thế, cũng sẽ không thường xuyên nhắc tới các thúc thúc bá bá thẩm thẩm yêu thương nhóc như thế nào. Vẫn sẽ không lại dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng Tiểu Bảo. Nước mắt Tiểu Bảo rơi trong miệng hắn mặn mặn, chát chát , đau lòng .

Nghĩ thông suốt hết thảy, Nhiếp Chính thả lỏng tâm tình, cằm dán sát vào đỉnh đầu Tiểu Bảo, ý thức chỉ chốc lát sau liền mơ hồ. Con đường tương lai không phải chính hắn làm chủ, nếu Tiểu Bảo tìm không thấy Phàm Cốt hoặc là Phàm Cốt không muốn trị thương cho hắn, vậy hắn lại cho Tiểu Bảo tìm một nơi hẻo lánh an toàn, hai người tạm thời ẩn náu. Còn lại , từ từ nghĩ biện pháp.

Hô hấp bên tai dần dần vững vàng, bàn tay dán ở trên lưng cũng mất lực đạo, nhuyễn nhuyễn hạ xuống, Tiểu Bảo mở mắt, trong con ngươi là nước mắt đè nén. Tay nhỏ bé sờ lên hai má hõm xuống do kinh qua quá nhiều cực khổ của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ở trong lòng nói: Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vĩnh viễn sẽ không bỏ lại ngươi, chẳng sợ ngươi hảo lên hay không, Tiểu Bảo cũng muốn chiếu cố ngươi cả đời, không bao giờ cho Diêm La vương khi dễ ngươi nữa. Quỷ ca ca, cho dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, Tiểu Bảo cũng sẽ cầu Phàm Cốt trị thương cho ngươi.

Nhắm mắt lại, dính sát vào Quỷ ca ca, Tiểu Bảo hướng thương thiên gia gia cầu nguyện. Nhất định phải tìm được Cốt a…

────

Ni tỉ: Thế nào, này chương không ngược đi, tin tưởng ta, ta là thân mụ.

Su: Chương trước ai mới ghi mình là mẹ kế thế nhể =__=|||||

>>Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.