Đọc truyện Bảo Bối – Chương 115
“Khách quan thỉnh vào bên trong.”
“Tiểu nhị, có gà không?”
“Có có, Khiếu hoa kê của bổn điếm là nhất tuyệt nha.”
“Vậy đến một con, mặt khác mấy món ăn nhỏ ngươi xem có gì thì đem lên.”
“Có ngay, khách quan chờ, lập tức có.”
Còn chưa có ngồi xuống, một người liền khẩn cấp tháo xuống mũ, trên trán tràn đầy mồ hôi. Người trong điếm đang dùng cơm vừa nhìn đến dung mạo của y đều là một bộ dáng giật mình, mà trong giật mình càng mang theo vài phần tiếc hận. Mặt khác vài vị vừa theo đến sau khi ngồi xuống cũng tháo xuống mũ, trong đó một người vừa lộ mặt liền lập tức khiến cho kinh hô. Bất quá người nọ cũng không cần ánh mắt người bên ngoài nhìn hắn, đem mũ phóng tới ghế, rót trà cho hai gã lão giả đang ngồi, lại rót đầy cho hai người khác, sau đó giơ lên ấm trà, ngửa đầu uống lên, thoạt nhìn đúng là khát nước muốn chết.
“Tiểu nhị, thêm hai ấm trà, không cần quá nóng.”
“Có ngay.”
Nam tử dung mạo tuấn mỹ, có thể nói là tuyệt sắc khuyết một tay thô thanh hướng tiểu nhị rống lên, bát trà trong tay đã rỗng . Đem ấm trà phóng tới trên bàn, nam tử cao lớn miễn cưỡng đỡ khát lau lau gương mặt tràn đầy lông, khí tức phun ra vẫn mang vài phần sóng nhiệt.
Tiểu nhị mang hai ấm trà lại đây, rót đầy trà cho năm người, thật cẩn thận lại có chút bất an nhìn tuấn mỹ nam tử vài lần, tiếp theo lại xem xét nam tử lông lá vài lần, đại khí không dám xuất nhanh chóng lui ra. Nam tử lông lá đối với ánh mắt quanh mình không chút cảm giác hoặc là nói không thèm quan tâm cầm lấy ấm trà lại uống nửa ấm, lúc này mới thoải mái thở hắt ra.
Tuấn mỹ nam tử quạt tay áo, cau mày oán giận: “Sớm biết vậy muộn thêm mấy tháng hãy đi ra , hôm nay nóng chết người.”
“Tâm tĩnh tự nhiên lạnh.” Bạch phát lão giả một bộ dáng tao nhã uống ngụm trà, vuốt vuốt râu, trên trán chỉ có vài giọt mồ hôi. Nam tử lớn tuổi tóc xám trắng, một thân vải thô rót đầy trà cho tuấn mỹ nam tử, cười nói: “Ngươi là mát mẻ quen , này còn chưa đến thời điểm nóng nhất đâu.”
“Hô, thật muốn nhảy xuống nước bơi.” Tuấn mỹ nam tử càng không ngừng quạt gió, thế nhưng mồ hôi vẫn là càng không ngừng chảy, y vẫn là lần đầu tiên biết mình sợ nóng như thế. Mắt lạnh nhìn một vòng người đang nhìn chăm chú bọn họ, thẳng đến không ai còn dám nhìn, sắc mặt tuấn mỹ nam tử mới thoáng hòa hoãn chút.
“Khách quan, đồ ăn đến đây.”
Tiểu nhị bưng một khay lớn, tay chân lanh lẹ dọn xong đồ ăn, còn hào phóng tặng một bầu rượu. Nhìn bộ dáng tiểu nhị kinh sợ, sau khi tiểu nhị rời đi, tuấn mỹ nam tử nhỏ giọng đối với người bên cạnh nói: “Chúng ta có đáng sợ như vậy sao?”
Lớn tuổi nam tử kéo xuống hai chân gà đặt ở trong bát trước mặt hai vị lão giả, hạ giọng nói: “Đáng sợ không phải chúng ta, mà là bọn rắn độc nơi này. Ta thấy chủ quán nghĩ đến chúng ta cũng là bọn rắn độc kia a.”
Tuấn mỹ nam tử vừa nghe mất hứng : “Đem ta trở thành rắn độc, hắn thật sự là mắt bị mù, có rắn độc mĩ như ta sao?”
“Ha ha, Tam đệ, vi huynh ta vẫn là lần đầu tiên nghe ngươi nói chính mình như thế a, trước kia ai nói ngươi đẹp ngươi chính là muốn giết người.” Lớn tuổi nam tử cười trêu ghẹo nói.
Tuấn mỹ nam tử khẽ nhướng mày, không giận ngược lại cười nói: “Ta hiện tại một ngày không nghe người gọi ta ‘Mỹ nhân ca ca’ ta liền không thoải mái.” Dứt lời, tuấn mỹ nam tử thở dài: “Ai, hơn nửa tháng không nghe được, thật sự là nhớ.”
Nam tử lớn tuổi cùng nam tử lông mao sắc mặt hơi đổi, không khí trở nên thấp trầm.
“Ta nói ba người các ngươi có chút tiền đồ được không?” Một vị lão giả chịu không nổi gõ gõ chén đĩa.
Tuấn mỹ nam tử không sợ chết nói: “Sư phó có sư thúc làm bạn, đáng thương người cô đơn chúng ta.”
“Xú tiểu tử!” Mặt lão giả đỏ lên, nâng đũa phóng qua. Tuấn mỹ nam tử cười né tránh, khuôn mặt tươi cười kia mười phần muốn bị đánh. Nhìn nụ cười này, xung quanh đều ảm đạm thất sắc, mọi người trước đó bị y nhìn sợ tới mức né tránh lại nhịn không được nhìn chăm chú y chảy nước miếng.
“Ở đâu tới mỹ nhân cười đùa a?” Một đạo âm thanh khó nghe đến cực điểm theo cửa truyền tới. Người trong điếm vừa nhìn thấy người đến đều để đũa xuống thất kinh đứng dậy bước đi. Tuấn mỹ nam tử mắt nhìn đối phương, thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt nhét miệng.
“Chậc chậc chậc, quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả dùng bữa đều đẹp như thế.” Người nọ hướng tùy tùng phía sau nháy mắt, câu khóe miệng đi vào trước bàn, rất càn rỡ ở trên mặt tuấn mỹ nam tử đánh giá một phen, nói thẳng: “Không biết vị mỹ nhân này có thể đến quý phủ tại hạ uống ly trà hay không?”
Tuấn mỹ nam tử không có tiếp lời, nam tử lớn tuổi không chút để ý liếc mắt đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Vị huynh đài này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trên đời này chỉ có một người có thể gọi huynh đệ của ta là mỹ nhân.”
Người nọ tựa hồ lúc này mới phát hiện nam tử lớn tuổi tồn tại, ngoài cười nhưng trong không cười rút ra kiếm bên hông, hướng trên bàn vừa đặt, ngang ngược nói: “Người của ‘Tước trang’ ta đây còn càng muốn kêu vài tiếng mỹ nhân .” Nói xong, gã liền đưa tay sờ lên cằm mỹ nhân. Cố ý nói ra Tước trang, chính là làm cho đối phương biết thân phận của mình. Nào biết…
“A! !”
Tiếng kêu thảm thiết vang dậy. Không ai thấy rõ là ai xuất thủ, lại là làm sao ra tay. Chỉ thấy một đạo huyết thủy phun ra, cổ tay người nọ cũng chỉ thừa lại một lỗ thủng.
Một cước đá văng người nọ, tuấn mỹ nam tử thân hình chưa di chuyển cầm lấy bát trà, chậm rì rì uống một ngụm, nói: “Đại ca của ta đã nhắc nhở qua ngươi .”
Che cổ tay phun huyết của mình, người nọ nổi giận gầm lên một tiếng: “Muốn chết! Bắt y!” Những người đi theo gã vào ngay sau kinh ngạc qua đi, mỗi kẻ sắc mặt dữ tợn đánh tới.
Chờ chính là lúc này. Tuấn mỹ nam tử từ trên băng ghế đứng lên, kiếm ra khỏi vỏ. Những người khác không nhúc nhích tiếp tục uống trà dùng bữa, cứ như một tiếng kêu thảm thiết kia có thể so với tiếng trời, mỗi tên ăn được cảm thấy thỏa mãn.
Một cước giẫm lên xương ngực người cầm đầu, tuấn mỹ nam tử ngồi xổm xuống, xử dụng mặt kiếm vỗ vỗ gương mặt đầy sợ hãi của người nọ, cười lạnh nói: “Trở về nói cho Phan Linh Tước, trướng của Lam Vô Nguyệt ta cùng gã cũng nên tính toán.”
Người nọ nháy mắt trừng lớn, trong mắt đúng là kinh sợ.
Lúc này, nam tử lớn tuổi cũng mở miệng : “Thuận tiện đi một chuyến, nói cho Lâm Thịnh Chi, Nhiếp mỗ cũng có bút trướng muốn cùng hắn tính.”
“Cút!”
Lam Vô Nguyệt đứng dậy, thu chân. Không còn kiêu ngạo vừa rồi, người nọ che ngực đại khí không dám xuất phun huyết một mình chạy thoát, không rảnh đi quản chết sống của thủ hạ mình.
“Đại ca, những người này làm sao đây?” Lam Vô Nguyệt chỉa chỉa những người khác.
“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng a!” Người trong ngày thường tác uy tác phúc một khi phát hiện mình bất quá là một cây cỏ, sắc mặt kia liền khiến người nhìn ghê tởm.
Phàm Cốt vuốt vuốt râu, xoay người, lộ ra một ngụm răng trắng: “Nếu muốn mạng sống cũng không phải là không thể được, bất quá…”
“Tiên nhân tha mạng! Tiên nhân tha mạng! Bảo chúng ta làm cái gì đều được, không nên giết chúng ta!”
“Ta không giết bọn ngươi.” Phàm Cốt từ trong lòng ngực lấy ra một xấp thư, “Đem thư đưa đến các môn các phái đi, sau đó tràn ra tin tức, nói võ lâm minh chủ Nhiếp Chính rời núi, mời thiên hạ nghĩa sĩ cộng trừ võ lâm tai họa, giúp đỡ võ lâm chính nghĩa. Nhiếp chưởng môn ở Huyết Bạc cốc ngoài Kiến Trữ trấn chờ nghĩa sĩ khắp nơi.”
“Vâng vâng vâng. ”
Những người đó không dám có sai lầm tiếp nhận thư.
“Làm xong, tha các ngươi không chết; làm hư hại , ta sẽ đem các ngươi uy xà!”
“Không dám không dám!”
Như bảo bối cầm lấy thư, những người đó hoảng thần đi ra tửu quán.
Trong tửu quán trừ bỏ một vũng máu cùng một bàn tay bị chặt ra, một người cũng không có. Lam Vô Nguyệt quạt gió bĩu môi nói: “Hảo hảo một Phàm cốc bị đổi thành Huyết Bạc cốc, thật sự là khó nghe.”
Phàm Cốt vuốt vuốt râu chậm rãi nói: “Chỗ nào té ngã thì từ chỗ đó đứng lên. Lúc đấy chúng ta bất đắc dĩ đi khỏi Phàm cốc, lúc này, chúng ta ngay tại Phàm cốc chấm dứt đi.”
“Không biết bọn A Đột như thế nào .” Nhiếp Chính nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đứng dậy nói: “Chúng ta cũng đi đi. Nơi này cách Phàm cốc còn phải vài ngày.”
“A, bên ngoài nóng quá a.” Không có mang mũ, Lam Vô Nguyệt cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài. Hướng bầu trời nhìn nhìn, y ngoắc ngoắc khóe môi, thầm nghĩ: Phan Linh Tước, ta chờ ngươi tìm đến ta.
…………..
“Cái gì? ! Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lộ diện ? !”
Đẩy ra nam thị diện dung tuấn mỹ, thân hình lại cường tráng trong ngực, trên mặt âm nhu của Phan Linh Tước là thị huyết tàn nhẫn, gã hút sâu vài hơi, rồi đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha, thật tốt quá! Thật tốt quá! Lam Vô Nguyệt! Ngươi cuối cùng chịu lộ diện .” Liếm liếm đôi môi đỏ sẫm, trong con ngươi lóe sáng, móng tay nhẹ nhàng bắn ra, nam tử quỳ trước mặt gã thân thể chấn động, sau đó mềm nhũn ngã trên mặt đất, đến đau hô đều chưa kịp phát ra liền đoạn khí. Máu loãng theo lỗ thủng cỡ củ lạc trên trán hắn chậm rãi chảy ra.
“Lam Vô Nguyệt, ta tìm ngươi nhiều năm không có kết quả như thế, không nghĩ tới ngươi thế nhưng chủ động tới tìm ta, ha hả a, thực khiến người khẩn cấp nha.” Ngón tay lưu dài móng chậm rãi lược qua mái tóc đen rơi trước người, Phan Linh Tước một thân hồng bào thanh âm bén nhọn thì thào tự nói: “Ta nên làm sao yêu thương ngươi đây? Trước đem thứ kia của ngươi cắt bỏ, lại làm cho các hầu thị của ta hảo hảo yêu thương ngươi một phen. Ha hả a, ha ha ha ha, a ha ha ha…”
Nhếch lên lan hoa chỉ lấy qua chung rượu, Phan Linh Tước ôn nhu ngầm lệnh: “Phái ra Lam Ngọc nhi, theo sát Lam Vô Nguyệt. Lục hộ pháp ngày mai cùng bổn tọa đi đến Huyết Bạc cốc.”
Rượu trong chung toát ra nhè nhẹ hàn khí, Huyết Bạc cốc, nơi gã từng vô cùng nhục nhã!
Thái dương cuối cùng xuống núi , Lam Vô Nguyệt ngồi ở trên trần xe hứng gió lạnh hỏi người đánh xe: “Đại ca, ngươi nói Phan Linh Tước đều thành thái giám còn tranh đoạt nam nhân trở về làm gì?”
Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Chính bởi vì gã thành thái giám, không có nam thế, cho nên mới muốn chung quanh cướp người hòng lộ rõ nam nhân oai.”
Lam Vô Nguyệt chà xát chà xát cánh tay: “Bất quá khẩu vị của gã thật sự là kỳ lạ, vừa muốn dễ nhìn vừa muốn cường tráng, gã thật sự là càng ngày càng ghê tởm .”
Nghĩ tới cái gì, Nhiếp Chính cũng chà xát cánh tay, nhưng không có nói thêm.
Bên trong xe, Phương Du ở bên tai Phàm Cốt nói vài câu, mặt Phàm Cốt nháy mắt liền đỏ, tiếp theo hung hăng cho gã một cú. Phương Du nhe răng trợn mắt che xương ngực, không dám lại nói bậy.
Nguyên bản, đám người Phàm Cốt là muốn từng bước từng bước đến, nhưng bọn họ từ trấn trên đi ra mới giật mình cảm thấy cái gì gọi là dường như đã có mấy đời. Cẩn thận hỏi thăm bọn họ mới biết được Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi hiện giờ xưng bá nam bắc võ lâm, cũng không ở chỗ nguyên lai. Mấy người nóng bức chịu không nổi đơn giản quyết định tìm một chỗ chờ hai người kia tự mình đến, chọn tới chọn đi, chọn trúng Phàm cốc ── nơi đó mát mẻ.
Hai năm trước, Lâm Thịnh Chi đối với Phan Linh Tước nổi lên sát tâm, lại không thể giết chết Phan Linh Tước, bản thân ngược lại bị thương. Phan Linh Tước tránh lui Giang Nam, cùng Lâm Thịnh Chi cách giang mà đứng. Sau khi tự phân lãnh địa, Lâm Thịnh Chi dùng huyết tinh thống trị bắc võ lâm, Phan Linh Tước trấn áp nam võ lâm. Hai người một kẻ tự xưng bản tôn, một tên tự xưng bổn tọa, võ lâm một mảnh hắc ám. Tam đại môn phái sau khi phản kháng không có kết quả, vì bảo trụ tự thân cùng với thế lực còn lại của võ lâm, không thể không dựa vào Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước.
Hai người không chỉ khống chế thế lực võ lâm, Lâm Thịnh Chi càng thêm dã tâm ý đồ hướng về triều đình thẩm thấu. Kết quả hắn bởi vì không thể khống chế thị huyết của mình, tàn sát vài vị mệnh quan triều đình, bị triều đình liệt vào trọng phạm truy nã. Bất quá võ công của hắn thật sự là rất cao, không người có thể bắt được. Tuy triều đình biết hắn ở chỗ nào, nhưng cũng không có cách. Nhưng nhữn thứ này đều không thể ngăn cản dã tâm của Lâm Thịnh Chi, hắn ảo tưởng mình có một ngày khoác hoàng bào, ngồi trên ngai vàng đệ nhất thiên hạ. Điên cuồng bắt đầu ngang nhiên cùng triều đình là địch, ngay cả toàn bộ bắc võ lâm cũng bị Lâm Thịnh Chi kéo vào vực sâu đối địch triều đình.
So sánh với bắc võ lâm hắc ám, nam võ lâm chính là nơi dâm mỹ. Phan Linh Tước mạnh mẽ ủng hộ triều đình tróc nã Lâm Thịnh Chi cũng nhận được triều đình duy trì, bởi vì gã là người duy nhất có thể cùng Lâm Thịnh Chi chống lại. Phan Linh Tước yêu thích nam sắc, quan viên địa phương không chỉ vì gã đưa lên các loại nam nhân, còn ngầm đồng ý gã ở bên đường cường đoạt nam tử. Toàn bộ Tước trang giống như xuân lâu, nơi nơi đều là tà âm khó nghe.
Lam Vô Nguyệt được xưng là mỹ nhân rõ ràng tương kế tựu kế, chỗ đặt chân của bọn họ vừa lúc chỉ cách tân Tước trang của Phan Linh Tước hai thôn trấn, cũng là một trong những phân nhánh của Tước trang. “Mỹ nhân” giống như y tuyệt đối là bị người tranh đoạt. Lam Vô Nguyệt vừa đem mũ tháo xuống, con cá quả nhiên mắc câu .
Đỉnh đầu một tiếng ưng kêu, Lam Vô Nguyệt, Nhiếp Chính cùng A Mao đồng thời ngẩng đầu, Phương Du cùng Phàm Cốt chui ra xe ngựa kích động hỏi: “Có phải con điểu kia hay không?”
Mấy người đều đứng lên, ngẩng cổ cố gắng nhìn. Nhìn trong chốc lát, Lam Vô Nguyệt vui vẻ nói: “Hắc, sư phó, hình như thật sự là con chim kia.”
“Ta cũng thấy giống.” Nhiếp Chính cười ha hả nói.
A Mao gật gật đầu, trong mắt đồng dạng vui sướng.
Phàm Cốt sờ sờ một con bạch phong nhỏ gầy trên vai, nói: “Nhanh đi nói cho A Đột, cừu nhân của bọn họ đến đây.”
“Ông…”
Huy động hai cánh, bạch phong chỉ chốc lát sau liền bay đi .
Phương Du trừng to mắt nhìn điểm đen trên đầu, không quá xác định hỏi: “Sư huynh, chim mà bạch phong chích qua còn có thể ăn sao?”
Phàm Cốt thật sự nhiêm túc trả lời: “Ngươi nếm thử chẳng phải sẽ biết ?”
Phương Du co rúm lại.
Mà lúc này, trong phân đà chuyên môn chịu trách nhiệm dưỡng điểu của Tước trang tiếng kêu than dậy khắp trời đất, lông chim bay tán loạn. Lũ chim bị dưỡng đi theo dõi, công kích bị một đám quái vật biến thành thịt bên miệng. Quái vật có một đôi mắt lồi ra, trong đó trên cổ một con quái vật còn kỵ một con khỉ. Trên móng vuốt bọn quái vật có kịch độc, bị chúng nó cào một cái lập tức miệng sùi bọt mép mà chết.
Người trong phân đà đã toàn bộ chết, lũ chim không ai chỉ huy như ruồi bọ vô đầu mặc người xâm lược. Bọn quái vật càng hận loài chim giống như ưng, gặp một con giết một con, tuyệt không nương tay.
“Chi chi chi chi! !”
Hầu tử từ trên người quái vật nhảy ra, giống như gọi: báo thù! Báo thù!
>>Hết