Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 96: Đêm động phòng hoa chúc


Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ – Chương 96: Đêm động phòng hoa chúc

Editor: thanh huyền

Hôn lễ ngày đó, ánh mặt trời phá lệ  nắng, nhìn bầu trời xanh mây trắng, Hỏa Hoan thản nhiên  nở nụ cười.

Ngay tại vừa mới, nam nhân sắp trở thành chồng người khác thương tiếc hôn lên trán cô, hơi ấm vẫn còn ở đó, nhưng người của anh đã muốn không thấy.

Nằm ở trên giường, Hỏa Hoan không tiếng động  thở dài một hơi, mỉm cười nói dùng sức, nhất thời, xương sườn lại một lần truyền đến như tê liệt  đau, bên giường, di động”Ong ong ông ~~~”  vang lên.

“Alo ” nhắm mắt lại, cô thiếu khí  vô lực  đáp lời, vẻ đau đớn thiếu chút nữa mời cô đi, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy gian nan.

“Sao lại thế này? Làm sao không thoải mái sao? Tôi cho Diệp Toàn đưa em đi bệnh viện.” Kia, truyền đến thanh âm của Đoan Mộc Minh hơi có vẻ bối rối, không biết tại sao, cái loại cảm giác này tâm thần không yên  quấy đến tim của anh đều hoang mang rối loạn.

“Tôi nói đại thiếu gia, tôi không sao, anh an tâm làm chú rể của anh được không? Không cần lại gọi điện thoại đến đây, tôi chết không được, tôi thề.” Hỏa Hoan vẻ mặt bất đắc dĩ nói, chuyện trước kia cô cảm thấy thiếu Tiểu Ái, cô không như vậy mắc thêm lỗi lầm nữa.

“Đã biết, em hảo hảo nghỉ ngơi đi, tôi một hồi trở về đi.”

Nói tiếp, tiếng người ồn ào, tiếng nhạc truyền đến.

“Anh có tật xấu có phải hay không? Hôm nay là anh kết hôn, anh không hảo hảo ở nơi đó bồi tân nương tử, anh quay về  ý vị cái gì, tốt lắm, treo.” Nói xong, Hỏa Hoan trực tiếp cúp điện thoại, thuận tay đưa điện thoại di động cũng đóng.

Nghe trong loa truyền đến “Đô đô đô ~~~”, Đoan Mộc Minh  khuôn mặt lại rét lạnh.

“Nhị thiếu, cười một cái được không? Không biết còn tưởng rằng ai thiếu anh bạc.” Nhìn anh, Diệp Toàn vẻ mặt bất đắc dĩ nói, hôm nay người cưới lão bà là anh ta, nhưng vì cái gì anh lại khẩn trương như vậy?

“Nơi này đối với cậu có chuyện rồi, cậu đi biệt thự nhìn xem, nữ nhân chết tiệt kia thế nhưng treo điện thoại của tôi, còn tắt máy, thật sự là tức chết tôi.” Đưa điện thoại di động ném qua một bên, lại nới lỏng tùng caravat, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tức giận nói, xem ra sau khi trở về, anh  tất yếu cùng cô hảo hảo câu thông một chút vấn đề này.

“Cậu……” Nhìn anh, Diệp Toàn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một đàn quạ  bay qua, “Tôi biết anh đang ở đây, nhưng là một ngày này, hôm nay đã quên cô ấy được không?”

“Câm miệng, cho cậu đi cậu phải đi, lắm điều  cái gì a?” Đối với cái mông của anh ta thật mạnh  một cước, Đoan Mộc Minh không kiên nhẫn nói, cảm giác, cảm thấy tâm phiền ý loạn.


“Đã biết đã biết, tôi đi còn không được sao? Như thế nào tính tình trở nên xấu xa như vậy?” Bắn ra búng người trên  đất, Diệp Toàn trực tiếp hết chỗ nói rồi.

Bên ngoài thanh âm của càng ngày càng ồn ào, tập đoàn UK cùng tập đoàn Bình Phục  lần này đám hỏi đưa tới các đại truyền thông cùng chính thương nhân hai giới  mãnh liệt chú ý, từ lúc đính hôn, liền bị các đại truyền thông cường thế theo dõi truyền ra, mà lần này  kết hôn trọng điểm trở thành trọng yếu nhất.

“Hiện tại, chúng tôi cho mời chú rể vào bàn.”

Kèm theo thanh âm Microphone truyền bốn phương tám hướng, hiện trường rồi đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Khóe miệng chứa đựng cười nhạt toan tính, Đoan Mộc Minh ở người tiếp tân  đồng hành khí định thần tiêu sái đến.

“Hiện tại, chúng tôi cho mời tân nương vào bàn.”

Nhất thời, khúc quân hành hôn lễ du dương  vang lên, Tiểu Ái quần áo thuần trắng áo cưới  kéo tay phụ thân chậm rãi  bước lên thảm đỏ, ngũ quan xinh xắn thoạt nhìn giống như con búp bê trong tủ kính,.

Rất đẹp, lại xinh đẹp có chút không chân thật.

Liền như vậy lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô đến gần, nắm tay cô, đi đến thần đàn, máy móc  đáp trả Thần Phụ cái gọi là lời thề.

Hết thảy cũng chỉ máy móc làm, đem nhẫn bọc tại trên ngón tay của cô, chính ở thời điểm hôn môi thì anh ngây ngẩn cả người, vốn nên hôn lên môi cô  cuối cùng nhưng chỉ dừng ở trên trán của cô.

Nhìn anh, một khắc này, Tiểu Ái đột nhiên thì có một loại xúc động rơi lệ.

Mặt trời chiều ngả vè tây, cả một ngày chiếu cố bận rộn cuối cùng kiện, hiện tại anh cần làm chính là lẳng lặng  chờ  buổi tối  đêm động phòng hoa chúc.

Đứng ở phía trước cửa sổ, tùy ý gió nhẹ hỗn độn phát, cái ly trong tay, chất lỏng màu hổ phách  nhẹ nhàng đong đưa.

Nhếch  môi, ánh mắt đạm mạc  , biểu tình lạnh lùng  , đứng ở phía trước cửa sổ, thoạt nhìn rất gần, nhưng  quanh thân tản mát ra khí thế làm cho người xung quanh không thể đến gần. 


Vừa mới anh và Diệp Toàn thông qua điện thoại, Diệp Toàn nói, cô cả một ngày đều thực im lặng, trừ bỏ ăn cơm buổi trưa, những lúc khác đều ngủ.

Một khắc này, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng sáp sáp.

Nguyên lai, cho dù chính mình kết hôn, cô, vẫn đang không sao cả.

“Mẹ kêu chúng ta đi xuống ăn cơm.” Đứng ở phía sau anh, Tiểu Ái nhẹ nói nói, không thể tin được chính mình cứ như vậy biến thành vợ của anh.

“Đã biết” xoay người, Đoan Mộc Minh thản nhiên  ứng một câu, nhìn cũng không nhìn cô một cái, thẳng đi ra ngoài.

“Trong lòng anh một chút cũng không có em sao?” Cố nén  một ngày  nước mắt rốt cục vỡ đê, lại cũng chỉ không tiếng động  khóc, bóng lưng của anh lạnh lùng như vậy, giống cô chỉ là một người không chút nào tương quan.

Dừng lại cước bộ, Đoan Mộc Minh vẫn chưa có quay đầu lại, “Tôi rõ ràng đã cảnh cáo cô, đây là đường cô tự mình lựa chọn.”

Lạnh lùng  bỏ xuống những lời này, anh xoay người đi ra.

Tân hôn  ngày đầu tiên, cô liền bắt đầu rơi lệ.

Bóng đêm rốt cục tiến đến rồi, đèn nê ông một chiếc một chiếc  thắp sáng thì Đoan Mộc Minh xoay người đi ra ngoài.

“Này, đã trễ thế này, con muốn làm gì?” Thấy anh ra cửa, Phương Mỹ Linh vội vàng hô một câu.

“Con có việc, đêm nay không cần chờ con.” Đoan Mộc Minh cũng không quay đầu lại nói, trong thanh âm không có một chút cảm xúc.

Tiếng đóng cửa truyền đến thì Tiểu Ái cảm giác mình  tâm tính thiện lương giống bị người cầm chùy hung hăng  đập một cái.

“Tiểu Ái, con đừng để trong lòng a, đứa nhỏ này bị mẹ làm hư.” Hé ra khuôn mặt tươi cười, Phương Mỹ Linh giảng hòa, trong lòng lại âm thầm  thề, một hồi bắt được nhi tử, bà nhất định phải giáo huấn anh.


“Mẹ, không có việc gì, con có chút mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút.” Miễn cưỡng  bài trừ một tia cười, Tiểu Ái không tiếng động  thở dài một hơi.

“Hảo hảo hảo, con đi nghỉ ngơi đi, Minh một hồi sẽ trở lại rồi, mẹ cho con cam đoan.”

Thân ảnh Tiểu Ái  ở trong thang lầu sau khi biến mất, Phương Mỹ Linh  sắc mặt lập tức lạnh xuống, cầm lấy điện thoại, liên tiếp  ấn số điện thoại.

**

Trong phòng ngủ, Hỏa Hoan chính nghiêng dựa vào trên giường, nhìn xem tivi, bên giường  trên bàn chất đầy một bàn  đồ ăn vặt.

“Uy, anh đừng đoạt, cuối cùng một bao tình nhân Mai.” Một phen đoạt lấy trong tay cô  gói to, Diệp Toàn quái thanh quái khí nói, thật, cũng không biết nữ nhân này  bụng làm từ cái gì, làm sao có thể điền  hạ nhiều  tiểu thuyết phương tây.

“Keo kiệt cái gì a? Anh sẽ không ăn khác.” Liếc trắng mắt, Hỏa Hoan đem gói to gắt gao  ôm vào trong lòng.

“Tôi cũng vậy thích ăn cái kia.” Lúc này  Diệp Toàn tựa như  đứa nhỏ, nhìn cô một lần   bỏ vào trong miệng, anh không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, “Uy, Hỏa Hoan, cô có đói bụng không? Không bằng chúng ta kêu đồ ăn.”

“Không đói bụng, muốn ăn chính anh ăn đi, tôi ăn này là được.” Ngón tay  đảo qua, Hỏa Hoan thản nhiên  nói một câu, tầm mắt thủy chung là giao ở tại ở tivi.

“Cái kia thật sự tốt lắm xem sao?” Theo ánh mắt của cô nhìn sang, ở tivi  hình ảnh trận đấu quyền anh, một người trong đó  sớm đã bị đánh mặt mũi bầm dập, đối với cái dạng vận động bạo lực máu me, nữ nhân có rất ít thích xem.

“Uh, tôi thích nam nhân hữu lực.” Hỏa Hoan mơ hồ không rõ nói, tầm mắt thủy chung chưa từng có một lát  lệch khỏi quỹ đạo.

“Nữ nhân kỳ quái ” Diệp Toàn thì thào  nói một câu như vậy, “Bất quá, cũng không phải  vì em gái Hỏa Tự.”

“Ha ha ~~~” khóe môi gợi lên một chút khẽ nhếch, Hỏa Hoan ngoài cười nhưng trong không cười.

Thuận tay quơ lấy một bao hạt dưa, Diệp Toàn lại dập đầu, trong lúc nhất thời,   trong phòng to như vậy trừ bỏ TV truyền đến ầm ầm thanh âm, còn lại đúng thanh âm đụng hạt dưa.

Đẩy cửa ra, thấy  một màn như vậy thì Đoan Mộc Minh  sắc mặt đều tái rồi.

Nghe được cửa phòng mở, Diệp Toàn theo bản năng  quay đầu lại, đang nhìn đến người trước mắt thì vọt  một chút đứng lên, “Anh…… Làm sao anh sẽ đến nơi này?”


“Đây là nhà tôi, tôi là cái gì không thể tới?” Mắt lạnh đảo qua, Đoan Mộc Minh lập tức đi tới  xách một bên, khi thấy trên bàn bày đầy tiểu thuyết tây thì ánh mắt lại chuyển hướng về phía Diệp Toàn, “Anh cả một ngày chính là cho cô ăn này đó?”

“Là chính cô yêu cầu, anh không phải cũng nói, để cho tôi chuyện gì đều theo cô sao?” Diệp Toàn nhỏ giọng  nói thầm, nhìn anh bộ dáng kia, không phải là muốn bắt anh cho làm thịt đi?

“Tôi cho anh theo cô, không phải cho anh cho cô ăn đồ bỏ đi,anh không biết cô bây giờ còn là bệnh nhân sao?” Đoan Mộc Minh hổn hển nhìn  anh, quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia tầm mắt thủy chung định ở ở tivi  thì chỉ cảm thấy đầu lại lớn, “Ăm cơm tối chưa?”

“Còn không có, tôi đang định cho cô kêu đồ ăn.” Diệp Toàn vội vàng chân chó  nở nụ cười.

“Anh……” Xoay người nhìn anh, Đoan Mộc Minh bất đắc dĩ  thở dài một hơi, “Lập tức đi ra ngoài cho tôi, đừng  cho tôi xem gặp anh.”

“Nha” gật gật đầu, Diệp Toàn hướng ngoài cửa thối lui,  đóng cửa lại cái kia trong nháy mắt, đầu thình lình  lại duỗi thân  tiến vào, “Cái kia…… Anh đêm nay không phải phải ở lại chỗ này đi? Đêm động phòng hoa chúc, khó được nha.”

“Anh có phải hay không muốn chết a? Không nói lời nào không có người đem anh trở thành câm điếc bán.” Một bao khoai tây chiên bay đi, đánh  tại trên ván cửa, sau đó thật mạnh  đã rơi vào.

Xoay người, nhìn về phía  nữ nhân trên giường  không can không phổi thì Đoan Mộc Minh trực tiếp hết chỗ nói rồi.

“Tôi tới rồi, em không thấy sao?”

“Tránh ra, anh chắn tôi.” Đầu dùng sức hướng bên cạnh đưa, Hỏa Hoan thản nhiên nói, thanh âm nghe không ra một chút cảm xúc.

“Tôi nói tôi tới.”

“Làm sao tới nơi này? Đi qua nhà của anh động phòng hoa chúc đi, phiền toái làm cho hạ xuống, anh chắn tôi xem TV.”

“Hỏa Hoan”

“Anh thật sự thực phiền”

“Em nghe thấy tôi nói chuyện không?”

“Nghe thấy được, cho nên anh có thể đi rồi.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.