Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 26: Đây là gì vậy?


Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ – Chương 26: Đây là gì vậy?

Trên đường trở về, Hỏa Hoan đặc biệt lặng yên, cùng người luôn líu ríu thường ngày tựa như hai người.

Liếc xéo cô một cái, Hỏa Tự dời tầm mắt về phía trước, “Không có gì muốn nói với ca ca sao?” Thanh âm của anh rất nhẹ rất nhạt, hoàn toàn nghe không ra một chút cảm xúc.

“Nói? Nói cái gì?”Giống như bị kinh hách( ngạc nhiên), Hỏa Hoan mạnh mẽ bật lên, bất chợt, đầu cứ như vậy đụng phải mui xe, “Ai da ~~~” một tiếng, cô lại ôm đầu ngồi xuống.

Đưa xe dừng ở ven đường, Hỏa Tự thở ra một hơi, “Đau lắm hả? Như thế nào vẫn giống như đứa trẻ táy máy tay chân?”

“Còn không phải đều tại ca ca sao? Nếu ca ca không nói lời nói kì quái như vậy…, em làm sao có thể đụng vào đầu.” Cong lên khóe miệng, Hỏa Hoan tức giận nói, đêm nay thật đúng là không hay ho, như thế nào chuyện xấu đều để cô gặp được.


“Là  chính em kì lạ đi, anh cũng không phải lần đầu tiên hỏi như vậy, huống hồ lâu như vậy không thấy, em không muốn nói với anh gì sao? Nói thí dụ như em có bạn trai hay không.”Cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, nhưng tầm mắt lại chưa từng rời khỏi người cô.

“Không có, anh cũng biết em không thích đàn ông.” Hỏa Hoan vẻ mặt kiên định nói, tuy rằng mày vẫn như cũ nhíu chặt, nhưng biểu hình trên mặt lại hòa hoãn đi nhiều.

“Vì sao không thích? Con gái lớn đều phải lập gia đình.” Đem tóc toán loạn của cô vén ra sau tai, Hỏa Tự lặng lặng đánh giá cô, thật không nghĩ tới đứa nhỏ anh ôm trong ngực lúc trước bây giờ đã lớn như vậy, giống như là chuyện chỉ trong chớp mắt.

“Em không cần lập gia đình, em chỉ cần có ca ca là đủ rồi.” Làm nũng tựa vào trong ngực của anh, Hỏa Hoan ngọt nhơn nhớt nói, ở trong mắt của cô, tất cả đàn ông trên thế giới đều không bằng một đầu ngón tay của Hỏa Tự.

“Đứa ngốc” Ở trên đỉnh đầu cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ, Hỏa Tự thản nhiên nở nụ cười, cúi đầu nhìn cô, vẫn không thể liên tưởng cô gái lúc trước và bây giờ với nhau.


“Hoan Hoan, ca ca có thể hỏi em một chuyện không?” Đem lọm tóc dài mềm mại của cô quấn trên đầu ngón tay, Hỏa Tự làm như không để ý hỏi.

“Cái gì? Chỉ cần không phải nói để cho em lập gia đình…, anh hỏi đi.” Vuốt vuốt cúc áo trước ngực anh, Hỏa Hoan thấp giọng nói, một luồng sợi tóc rủ xuống dưới, che đi một chút biểu tình trên mặt cô.

“Em quen biết Đoan Mộc Minh sao?” Hỏa Tự nhỏ giọng hỏi, không nháy mắt nhìn cô, sợ sẽ bỏ sót biểu tình nào đó trên mặt cô.

“Đoan Mộc Minh? Đó là ai vậy?” Hỏa Hoan không trả lời mà hỏi lại, từ trong ngực của anh chậm rãi  ngẩng đầu lên, “Anh ta là người em nên quen biết sao?”

“Không phải, anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.” Nhìn cô, Hỏa Tự muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra.

“Nha” đánh một cái ngáp thật to, tựa lưng vào ghế ngồi, Hỏa Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Ca ca, mệt mỏi quá, em ngủ trước, lúc nào về tới nhà nhớ gọi em.”

“Ngủ đi” đem ghế điều chỉnh lại cho cô, mày Hỏa Tự không tự giác nhíu lại, xem phản ứng của Hỏa Hoan tựa hồ là thật sự không biết, vậy một màn vừa rồi là thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.