Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ – Chương 117: Ngày đêm dày vò
“Đoan Mộc Minh, tôi muốn ăn trứng ốp lếp, không cần ăn trứng ốp lếp.”
“Đoan Mộc Minh, sữa rất nóng, anh có phải ý định muốn hại chết tôi hay không?”
“Đoan Mộc Minh, anh rốt cuộc làm cái gì? Không phải nói cho anh hầm cháo đấy sao? Dạ dày tôi đau, muốn ăn cháo.”
“Đoan Mộc Minh”
…..
Sáng tinh mơ, trong tiểu viện yên tĩnh truyền đến một trận thì thầm vù vù, ngồi ở trước bàn cơm, cầm dao nĩa, Hỏa Hoan đập bàn rung lên, ngay tiếp theo hô to gọi nhỏ, bộ dáng kia thật giận cực kỳ.
Nhìn cô, Đoan Mộc Minh mày càng nhăn càng chặt, bất quá vẫn là nhất nhất đáp ứng yêu cầu của cô, giờ khắc này anh giống như là nam nhân bị lão bà gắt gao, thoạt nhìn ôn lương rất nhiều, chính là nếu nhìn kỹ mà nói…, sẽ phát hiện trong ánh mắt của anh thiêu đốt lên đám hỏa diễm điên cuồng, hơi không cẩn thận, sẽ khiến nhân tan xương nát thịt.
“Hoan Hoan, đủ.” Nhìn Hỏa Hoan vô cùng kiêu ngạo, Doãn Mặc nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của cô, có thể nhìn ra được, Đoan Mộc Minh luôn luôn ẩn nhẫn, đây cũng là lần đầu tiên, anh nhìn đến mặt khác Đoan Mộc Minh.
“Đủ cái gì đủ a? Em vừa mới bắt đầu đâu.” Đem một khối trứng ốp lếp thơm ngào ngạt bỏ vào trong miệng, Hỏa Hoan hơi hơi cười cười.
Anh không phải muốn cô sao? Được, cô có thể thành toàn anh, điều kiện tiên quyết là, anh chịu được cô mới được.
“Em có biết em bây giờ là ở con hổ ngoài miệng mặt mao (long) ( dựng lông lên) hay không?” Nhìn một cái Đoan Mộc Minh sắc mặt càng ngày càng khó coi, Doãn Mặc nhỏ giọng nhắc nhở cô, ngay cả anh đều cảm thấy Hỏa Hoan thực có điểm quá, chuyện như vậy cho dù đặt ở trên người của anh, anh chưa hẳn có thể nhận.
“Bạt mao (lông)? Hừ ~~~, em còn muốn nhổ sạch.” Hung hăng cắn xuống một miệng lớn trứng ốp lếp, Hỏa Hoan không có tốt nở nụ cười.
“Em” bất đắc dĩ lắc đầu, Doãn Mặc thật dài thở dài một hơi.
“Yên tâm đi, không có việc gì.” Thật mạnh vỗ vỗ bờ vai của anh, Hỏa Hoan cúi đầu nở nụ cười.
Tắt đi bếp, đem cháo hầm sềnh sệch vừa phải đến trước mặt cô, Đoan Mộc Minh trên mặt vẫn là cái loại biểu tình bình tĩnh.
“Cháo tốt lắm, hiện tại có thể uống.” Anh nhẹ nói nói, tầm mắt dừng ở trên người cô khi có một chút trêu tức chợt lóe lên.
“Không uống rồi, chính anh ăn đi.” Đem dao nĩa vừa để xuống, Hỏa Hoan rớt ra ghế dựa đi ra ngoài.
“Không thành vấn đề” khóe môi gợi lên một chút độ cong, Đoan Mộc Minh rớt ra ghế dựa ngồi xuống, “Anh muốn uống sao? Cháo trứng muối thịt nạc chính tông.”
Nhìn về phía đối diện Doãn Mặc, anh nói như vậy nói.
“Tại sao muốn làm như vậy?” Dừng ở cái khuôn mặt gợn sóng không sợ hãi, Doãn Mặc vẻ mặt hồ nghi hỏi, cảm giác, cảm thấy hôm nay anh đặc biệt kỳ quái.
“Không tại sao, cô không phải muốn chơi sao? Tôi bất quá là bồi cô chơi thôi.” Hai vai đứng thẳng, Đoan Mộc Minh múc thêm một chén cháo nữa để lên trước mặt của anh, “Nếm thử đi, rất khó có người có thể ăn tôi tự mình làm cơm.”
Nói xong, anh lại đứng lên, “Tiểu Bảo, đứng lên ăn cơm.”
“Đoan Mộc Minh, anh biết không? Một chút như vậy cũng không giống anh.” Doãn Mặc như có suy nghĩ gì nói, trong lòng đối với anh tìm tòi nghiên cứu càng sâu, lại gặp lại, anh giống như cải biến rất nhiều.
“Trong thân thể người có đồng thời Thiên Sứ cùng ma quỷ, có lẽ anh bây giờ nhìn qua, hoàn toàn là một mặt Thiên Sứ đi.” Múc thêm một chén cháo nữa cẩn thận thổi lạnh, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười.
“Tại sao muốn làm như vậy? Anh thích Hoan Hoan như vậy? Thích đến có thể dung túng cô cố tình gây sự?” Múc cháo bỏ vào trong miệng, Doãn Mặc tinh tế thư thường, một lát qua đi, hướng về phía anh đưa ngón tay cái, “Hương vị thật sự không tệ.”
“Anh cũng hiểu được cô cố tình gây sự đi” đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc Minh không khỏi nở nụ cười, “Tôi không biết cô mục đích làm như vậy là cái gì, nhưng là có một chút tôi khẳng định, tôi chưa điều tra được một số chuyện, tôi sẽ không buông tay.”
“Điều tra một số chuyện?” Doãn Mặc lập tức ngây ngẩn cả người, “Anh muốn cái gì?”
“Đây là chuyện giữa tôi cùng cô, bất quá, lấy được tôi sẽ nói cho anh.” Nhìn anh một cái, Đoan Mộc Minh vẻ mặt bí hiểm nở nụ cười.
“Chú sớm, cậu sớm.”
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm còn buồn ngủ, một bên xoa ánh mắt, Hoả Thông lẩm bẩm nói.
“Tiểu Bảo, mặt trời đều phơi nắng đến mông đít, làm sao cháu mới ngủ tỉnh? Con heo lười nhỏ.” Đưa bé ôm vào trong ngực, Doãn Mặc nhẹ nhàng nở nụ cười, khi anh trên trán ấn xuống thật mạnh một cái hôn.
“Cậu” cho đến lúc này, Hoả Thông mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, dùng sức ôm cổ của anh, hai cái chân cải củ tinh tế còn gắt gao leo trẻo, bấu víu trên lưng.
“Hiện tại mới phát hiện sao?” Mắt liếc thấy, Doãn Mặc cười càng thêm sáng lạn, nhu nhu ôm đến phòng rửa mặt, “Nhanh chút, rửa mặt, đánh răng, chuẩn bị ăn cơm.”
Nhìn một màn này, Đoan Mộc Minh quấy cháo càng ngày càng chậm, đôi tròng mắt có đố kỵ.
Mấy phút đồng hồ sau, Doãn Mặc ôm bé theo trong phòng rửa tay đi ra, “Ăn cơm đi”
“Nao, cháo lạnh tốt lắm, ăn đi.” Đem cháo độ ấm lạnh nóng vừa phải cáo đoan đến trước mặt bé, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Được, tạ ơn chú.” Vừa ăn cháo, Hoả Thông dùng sức gật gật đầu, nuốt xuống một ngụm, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Cháu tối hôm qua nằm mơ mộng chú.”
“Thật vậy chăng?” Đoan Mộc Minh trên vầng trán không tự chủ lung lên một tầng ý cười, “Chú đang làm gì đấy?”
“Chú cùng mẹ kết hôn.” Ngẩng xem ra như Hoa giống như khuôn mặt nhỏ nhắn, Hoả Thông cười càng thêm vui vẻ.
“Thật sự?”
“Cháu nói cái gì?”
Hai thanh âm của Đoan Mộc Minh cùng Doãn Mặc đồng thời toát ra, chẳng qua một là kinh hỉ, một là kinh ngạc.
“Cậu, cháu nói mẹ cùng chú kết hôn, có thể chứ?” Quay đầu nhìn về phía Doãn Mặc, vẻ mặt bé chờ đợi hỏi, trong tay thìa cũng buông xuống.
“Kết hôn? Cháu nghĩ làm cho bọn họ kết hôn?” Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, đột nhiên nói không rõ cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì.
“Ừ” thật mạnh gật gật đầu, Hoả Thông tựa vào trong ngực của anh.
“Vì sao? Như bây giờ không tốt sao?” Ôm thân thể nho nhỏ, Doãn Mặc không tiếng động thở dài một hơi, tầm mắt chuyển hướng Đoan Mộc Minh thì đột nhiên có một chút ghen tị cùng hâm mộ.
“Cháu không muốn làm một tiểu hài tử không có cha ” nói đến sau, Hoả Thông thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng, đơn giản đem trọn đầu nhỏ đều vùi vào trong ngực của anh.
Trong lòng chấn động, Doãn Mặc theo bản năng ôm sát bé, còn đối với mặt Đoan Mộc Minh thần sắc thì tại nháy mắt thay đổi mấy lần.
Đây là lần thứ hai anh nghe được Hoả Thông nói, bé không muốn làm một tiểu hài tử không có cha, mỗi lần nghe được, trong lòng có một loại cảm giác thực đặc biệt, giống như có cái gì bị xé thành hai nửa, khi đó, anh đã nghĩ vì bé có thể làm mọi chuyện, chỉ muốn bé cười vui vẻ.
“Nói bừa, nhanh ăn cơm đi, xem một chút chú chuyên hầm cháo cho cháu đó.” Đưa bé ôm ngồi ở trên đùi, cùng Đoan Mộc Minh liếc nhau, Doãn Mặc không khỏi tránh được tầm mắt của anh, múc cháo bỏ vào miệng Hoả Thông.
Một bữa sáng hơi có vẻ nặng nề cùng áp lực qua loa đã xong, sau khi ăn xong, Doãn Mặc mang theo Hoả Thông chơi món đồ chơi mới nhất anh vừa mua về, ngồi ở trên sô pha, một ly cà phê, một điếu thuốc, Đoan Mộc Minh chậm rãi tiêu thời gian.
Buổi sáng bắt đầu, Hỏa Hoan lại không biết chạy đi nơi nào, anh không biết cô trước kia cũng là như vậy, nhưng anh đến hai ngày này, giống như cô luôn bề bộn nhiều việc.
“Tiểu Bảo là một đứa nhỏ đặc biệt thích người thân.”
Chẳng biết lúc nào, Doãn Mặc đã ngồi ở bên cạnh anh, nhìn đứa nhỏ kia bất diệc nhạc hồ, khóe miệng có sủng nịch rõ ràng.
“Đúng vậy” ánh mắt thủy chung đuổi theo bóng dáng nho nhỏ , Đoan Mộc Minh nếm một ngụm cà phê trong ly.
“Anh cũng không muốn hỏi sao?” Xoay quá nhìn anh, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, “Vài năm không thấy, anh giống như trầm ổn rất nhiều.”
“Người luôn sẽ lớn lên, trước kia tôi có một chút không hiểu chuyện, nếu sớm biết rằng hôm nay cái dạng này, lúc trước tôi chết cũng sẽ không để cô đi.”
Lúc nói lời này, Đoan Mộc Minh sắc mặt rõ ràng ảm đạm xuống, ngày ấy ngày đêm dày vò sáu năm, anh cả đời khó quên. Lần đầu tiên biết, nguyên lai, anh thế nhưng có thể nhớ kỹ một nữ nhân lâu như vậy.
“Anh thật sự cùng trước kia không giống với lúc trước, chính là ——” nhìn anh một cái, Doãn Mặc lập tức dừng lại.
“Có lời cứ nói đi, kỳ thật mấy năm nay vẫn muốn đối với anh nói một câu ‘ thực xin lỗi ’.” Nói xong, Đoan Mộc Minh không khỏi nở nụ cười.
Bằng tâm mà nói, nếu lúc trước không phải là bị cừu hận che hai mắt, Doãn Mặc nhưng thật ra một bằng hữu.
“Chuyện quá khứ rồi, chẳng qua, Tự sẽ không đồng ý các người cùng một chỗ.” Doãn Mặc vẻ mặt chua sót nói, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà, không tiếng động thở dài một hơi.
“Ha ha ~~~, tôi biết, nghĩ đến khi đó, anh sẽ cùng Hoan Hoan cùng một chỗ, không nghĩ tới thế nhưng không phải.”
“Tôi nghĩ tới như vậy, nhưng Tự không đồng ý, Hoan Hoan đối với tôi cũng chỉ là tình huynh muội, kỳ thật như bây giờ cũng rất tốt, có thể dựa vào lẫn nhau sống, tôi đã thực mãn nguyện.”
“Hẳn là đi, nói một câu anh khả năng không tin…, tôi thực hâm mộ các anh.”
“Phải không?”