Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 78: Ngoại truyện 6


Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! – Chương 78: Ngoại truyện 6

Lâm thiên bảo được xem là một quả bom hẹn giờ và có khả năng phát nổ cao. Hai tuổi. Rõ là một kỷ niệm đáng sợ đối với ông bà nội ngoại. Đó là chuyến bay từ pari về seoul, cốt lõi là để gặp baby lâm thiên bảo. Khi bốn người rời đi, tiểu bảo bảo còn nói chưa rõ, đi đâu ngã đấy. Mới thế mà cũng gần hai tuổi lận. Chiếc xe rời sân bay, tiến thẳng về biệt thự lâm gia. Lâm thiên bảo bé xinh ngồi trên ban công tầng hai nghịch ipad. Hai tuổi, nhị thiếu gia đã được dùng ipad để trắng việc quấy rối ba.

* quá khứ *

lâm thiên bảo nhỏ bé chạy lon ton vào phòng mẹ. Mới hai tuổi nhưng bảo bối thứ hai đã bị tống ra phòng riêng, không vì thế mà nản lòng, lâm thiên bảo vẫn chuyên cần sang phòng ba vào mỗi tối. Đêm nay là một đêm đột nhập thành công. Lâm thiên bảo chạy đến bên bộ sofa, đôi mắt tinh anh nhìn laptop đang mở của ba liền lập tức đặt bàn tay nhỏ bé lên bàn phím, gõ loạn xạ rồi đống lại như ba vẫn hay làm. Mắt mau chóng lại phát hiện ra ly càfê bên cạnh. Sẵn bản tính tò mò thích khám phá, lâm thiên bảo luôn muốn nếm thử thứ thức uống mà mama luôn chuẩn bị cho ba vào mỗi sáng. Không chầm chừ, miệng xinh bắt đầu nhấp từng ngụm. Vài giây sau đó, mặt thằng bé nhăn lại rồi phun sạch số càfê vào phía trước, tấp hẳn lên cả đống hợp đồng dự án quan trọng của papa. Lâm thiên bảo chu môi mang chút hờn dỗi, chạy về phía phòng tắm sang trọng đang đóng kín mà đập cửa rầm rầm.

– papa. Mau cho thiên bảo vào trong. Papa mau mở cửa

dưới vòi nước, từng dòng xối xả dội lên người, sắc mặt lâm hàn thiên đanh lại, người trong lòng cũng đen đi. Lâm thiên bảo đúng là phá đám không đúng chỗ, không đúng thời điểm.

– tất cả là tại anh, đồ cầm thú- hoàng ngọc băng nhi đáng vào người hắn

lâm hàn thiên hừ lạnh, nắm lấy tay cô


– để xem, anh và tiểu yêu kia, sức chống đỡ của ai cao hơn. Bảo bối, chúng ta tiếp tục

lâm hàn thiên cúi xuống hôn cô mặc cho cô có chút phản kháng. Con hắn dám phá mối làm ăn khó khăn lắm của hắn, không thể buông tay dễ như thế được. Lâm hàn thiên căn bản sẽ không tha cho cô mặc cho có sự quấy rối của người khác. Một màn xuân cảnh lại tiếp tục diễn ra. Bên ngoài, lâm thiên bảo không còn cách nào khác ngoài chờ. Chưa đầy hai tuổi, bé chẳng làm gì được. Rồi nhóc leo lên giường lớn, chui vào chăn, nhìn thấy ipad của mẹ ở phía đầu giường, liền tích cực lại lấy. Vài phút trôi qua, lâm thiên bảo nở nụ cười khoái trá rồi xuống giường, chạy lon ton ôm chiến lợi phẩm về phòng. Đó là mồi nhử của lâm hàn thiên bày sẵn. Rõ biết thằng bé kiểu gì cũng sẽ leo lên giường nên hắn đã đặt sẵn ipad để tống cổ nhóc. Quả là một chiêu thức vô cùng thành công và hữu dụng

* hiện tại *

ban công tầng hai gió mát buổi sáng thổi từng đợt. Lâm thiên bảo đang tập trung cao độ vào trò chơi điện tử trước mắt nheo cặp mày dễ thương nhìn ra cổng lớn, chiếc xe đen dài đang chuẩn bị tiến vào lãnh địa nhà bé. Lâm thiên bảo a lên một tiếng rồi chạy vào phòng, lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo tủ ra, tiện tay lấy chiếc mũ lưỡi trai này đen của anh hai lâm hàn phong đội vào, nhìn qua gương lớn rồi hài lòng nở nụ cười và chạy ra khỏi phòng. Phòng mà lâm thiên bảo chạy ra không phải phòng của nhóc nha, là phòng của lâm hàn phong, nếu anh hai biết được chắc chắn sẽ róc xương lột da nhóc cho mà xem. Lâm thiên bảo luôn ngưỡng mộ anh trai, trong mắt, anh trai chính là một siêu sao thiên tài nhưng hai anh em không lắm lúc cãi nhau. Từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi những màu đen từ ông anh băng giá nên khi chiếc xe kia tiến vào, trong cái đầu non nớt và thơ ngây của lâm thiên bảo liền hiện ra hình ảnh của đám tội phạm mafia độc ác nguy hiểm đang đến nhà bé đe dọa cướp của. Không có ai ở nhà, chỉ có mẹ và bé, bé đường đường là nam tử hán đương nhiên sẽ bảo vệ mẹ. Lâm thiên bảo đứng chờ sẵn ở phòng khách, bày đặt chiêu thức tấn công ngay từ phòng tuyến đầu tiên, không cho kẻ thù có cơ hội hành động. Vừa hay, bốn vị trưởng lão vừa đặt chân vào cửa, đã gặp bảo bối lâm thiên bảo ở trong một tạo hình vô cùng soái ca đẹp trai ngời muốn chạy lại ôm ấp bảo bảo đáng yêu thì ngay lập tức đã nghe thấy tiếng nói mang chút quyền lực

– đứng lại. Không được tiến lại gần. Đừng tưởng ta không có súng nha- lâm thiên bảo xoay xoay khẩu súng trong tay

bốn vị trưởng lão nhất thời á khẩu. Không thể nói gì hơn. Cũng không thể trách lâm thiên bảo, vì lần cuối cùng nhóc gặp ông bà còn quá nhỏ.  

Bây giờ không thể nhớ mặt cũng là lẽ dĩ nhiên. Bốn vị kia đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn khẩu súng trong tay lâm thiên bảo, mới hai tuổi mà đã dám cho con chơi súng, lần này bốn người không ra sức giáo huấn đôi vợ chồng kia cho ra nhẽ thì quả thật là không còn mặt mũi nào. Chỉ cần lâm thiên bảo có chút nghịch ngợm bóp cò thì không biết sẽ như thế nào. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo lời cháu trai. Lâm thiên bảo thấy mình có vẻ hơi thấp bé và nhìn có chút lép vế nhưng khẩu súng trong tay thì không một chút lép vế với đối phương liền leo lên ghế salon cho cao thêm một tý. Đôi mắt không rời khỏi đối phương.


– mau quỳ xuống- lâm thiên bảo lập tức lên giọng

trắng trợn. Quá trắng trợn. Cha mẹ lâm thiên bảo còn chưa dám làm như thế mà tiểu tử này dám bắt những người gấp mình cả mấy chục lần quỳ xuống. Chỉ có người trẻ quỳ trước mặt người già, chưa từng thấy người già quỳ trước mặt trẻ nhỏ. Lại là một tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch. Nhưng nếu không muốn tử trận ngay tại đây thì, nên ngoan ngoãn nghe lời. Bốn vị quyền uy đầy mình quỳ xuống trước một đứa bé thỏ mượn oai hùm như thế. Thật là không biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.

– mau khai. Các ngươi thuộc tổ chức nào, đến đây với mục đích gì?

-??- bốn người kia trừng mắt nhìn nhị thiếu gia, lâm thiên bảo nghĩ gì về ôm bà mình thế này. Mafia giết người cướp của sao. Đúng là đau lòng.

– bảo bảo. Chúng ta là ông bà của cháu đây. Lại đây nào

– câm miệng. Dám mạo nhận các lão tiền bối. Đúng là vô phép tắc. Hôm nay lâm thiên bảo không dạy dỗ bốn tên mafia ngu xuẩn này là không được. Tiền đâu. Đưa đây hết

lần này thì không biết nên nhận xét lâm thiên bảo bằng từ ngữ nào nữa. Bởi, chẳng có từ ngữ nào đủ diễn tả hành động vừa ăn cướp vừa la làng của lâm thiên bảo. Đây không phải bị khủng bố, bị đe dọa tính mạng, mà lâm thiên bảo đang ăn cướp giữa ban ngày. Là lâm thiên bảo đe dọa người khác chứ không phải là người ta đe dọa lâm thiên bảo


– khẩu súng này không thích đùa đâu nha

bốn người đưa mắt nhìn nhau, không biết làm cách nào thoát khỏi tiểu tử bá chiếm cao này. Đúng lúc. Quả là cứu tinh, hoàng ngọc băng nhi bước xuống, nhìn lâm thiên bảo

– thiên bảo. Chúng ta đi đón ông bà thôi

– con gái. Con gái

– con dâu. Con dâu

khoé miệng cô giật giật khi thấy ba mẹ đang quỳ trên sàn còn lâm thiên bảo hứng khởi nhìn cô

– mẹ. Có kẻ đột nhập, con đã tóm gọn một lũ chờ mẹ xử lý

hoàng ngọc băng nhi trừng mắt với lâm thiên bảo


– lâm thiên bảo. Con vô lễ

– ba mẹ mau đứng dậy đi. Con xin lỗi

– không sao. Chỉ là hơi mệt thôi

cô cúi gầm mặt, thật mất hết cả thể diện con dâu ngoan ngoãn trong mắt ba mẹ. Lâm thiên bảo không phục hét lên

– không được. Mẹ dám phóng thích phạm nhân. Con không phục

lâm thiên bảo lập tức bóp cò, không chút băn khoăn, cô tâm hồn như bị chấn động mạnh. Lâm thiên bảo to gan, đạn đã bay ra thì khó mà thu lại. Nguy hiểm chết người. Nhưng ai dè…. Đạn đạo kia… Chính là siro. Khẩu súng kia là của ông anh lâm hàn phong tặng lâm thiên bảo chơi hay, không phải súng thật, nhưng nhìn qua thật là hoàng ngọc băng nhi cũng không thể phân biệt nổi. Vì lâm thiên bảo dám dùng súng nhả đạn vào thẳng người anh trai nên tạm thời bị thu giữ. Đúng là đáng đời cho cái tội quậy phá, không ai dạy bảo được, người làm anh là lâm hàn phong đương nhiên ra tay

. Lâm thiên bảo nhìn chiến lợi phẩm mà mình vừa tung ra hét lên sung sướng- mày ở đây rồi. Cuối cùng tìm ra. Lâm hàn phong. Em biết là anh không dấu nổi em mà- lâm thiên bảo- cô nghiến răng- con xin lỗi mẹ. Con biết lỗi rồi. Lần sau con sẽ không như vậy nữ- được rồiba hắn lên tiếng bênh vực cho cháu trailâm thiên bảo liền được đà làm càn- cháu yêu ông nhấtcô lắc đầu. Khó mà đỡ nổi lâm thiên bảo, đặc biệt là mấy chiêu trò như thế. Nên nhớ, lúc đó tiểu bảo bảo của cô chỉ mới hai tuổi. Bây giờ thì nhìn trình độ phá phách xem, nâng lên hẳn mấy bậc.Chuyến bay từ seoul ra đảo jeju. Lâm thiên bảo mang nhiều sự phấn khích. Ngồi trên khoang hạng nhất, lâm thiên bảo hết nhìn trời, nhìn mây, lại quay sang nói chuyện với em bé trong bụng cô- em bé ở trong đó có nghe anh thiên bảo nói không? Anh thiên bảo đang nói chuyện với nhóc đấy. Anh rất muốn gặp nhóc. Mau lên để anh còn được làm anh trai- bàn tay nhỏ bé vuốt ve bụng cô- lâm thiên bảo, đừng làm ồn- lâm hàn phong nhăn mặtlâm thiên bảo bĩu môi, không thèm nói chuyệnvừa đến biệt thự, lâm thiên bảo đã vô cùng phấn khích chạy nhảy quanh sân cỏ. Lăn đi lộn lại cùng tiểu hắc hắc. Bản chất trẻ con luôn hiếu động. Và nhìn lâm thiên bảo lúc này, chẳng ai nghĩ tiểu tử có thể quậy ra trò như thế. Lâm thiên bảo chỉ là hơi quậy phá một tý. Nhưng thử hỏi nếu lâm thiên bảo cũng lạnh lùng như lâm hàn phong thì ai sẽ là kẻ pha trò trong gia đình này. Đúng là không thể thiếu nhân tố này để trở thành một gia đình hoàn hảoLâm hàn thiên đứng trên ban công, nhìn lâm thiên bảo đang chơi đùa với tiểu hắc hắc mà miệng nở nụ hạnh phúc. Hoàng ngọc băng nhi từ trong tiến ra, nhìn lâm hàn thiên đang đứng trước ban công, vẫn tấm lưng ấy, vững chãi và an toàn. Cô tiến lại, từ phía sau, ôm lấy hắn. Lâm hàn thiên mỉm cười, quay người ôm cô vào lòng đưa đến bên ghế. Để cho cô ngồi trong lòng mình. Cô tựa mình vào ngực hắn- mệt không?- không- anh nghĩ ở đây tốt với em- em rất thíchvà như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang đem cặp mắt trách khứ dành cho hắn- sao vậy?- anh là đồ lừa đảo. Lại là con trai rồi- anh biết – lâm hàn thiên cười rõ đểu, tay xoa xoa bụng cô- anh thôi đi- hoàng ngọc băng nhi. Anh yêu em. Vấn đề con cái đối với anh không quan trọng bằng tình yêu của anh. Nhưng em nên nhớ, không phải một mình anh làm- anh . .lâm hàn thiên cúi người, ép môi mình lên môi cô, kéo cô vào một cuộc dây dưa dài lâu. Ánh nắng phủ lên mọi thảy, cỏ xanh, biệt thự bên biển xanh có tiếng sóng nơi xa vọng vào, bọt biển xô vào đá bắn lên như tuyết hè, cỏ xanh mượt, xa kia là cánh đồng hoa cải vàng rực cả một vùng trời. Lâm thiên bảo nhìn lên ban công, miệng nhoẻ cười- em bé đúng là có diễm phúc. Nhìn cách ba cưng chiều mẹ là anh thiên bảo biết sau này ba sẽ thương em hơn anh thiên bảo rồi. Chỉ tội nghiệp anh hai lâm hàn phong lạnh giá của chúng tarồi chạy ra gốc cây lớn, ngồi bên ông anh lâm hàn phong dưới tán xanh, cùng nhìn sóng reo. Một gia đình hạnh phúc, như bờ biển sau nhiều trận bão lớn. Đẹp như bức tranh thuỷ mặc. Bầu trời xanh mãi khắc ghi câu nói của đứa bé năm xưa, đứa bé như một bầu trời lạnhHãy nhớ em thuộc về một bầu trời lạnh. Mãi mãi.**Gió lạnh kết thúc câu chuyện bảo bối thiên tài anh nhớ em, mình sẽ tiếp tục đăng bộ truyện boss lạnh lùng và nữ hoàng băng giá. Còn bộ truyện về lâm hàn phong, mình dự định hoàn thành vào năm tới. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong thời gian qua    



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.