Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! – Chương 65: Lâm Hàn Phong
Gần 5 năm sau
Tại bar Devil , Trần Minh Quân ngồi bên một đứa
bé tầm 5 tuổi. Ánh mắt thằng bé nhìn phía chiếc bàn gần góc , một người đàn ông đang tích cực uống rượu
– chú kia uống rượu như uống nước ngọt vậy
Trần Minh Quân nhìn theo hướng , mặt đanh lại
– mặt chú viết rõ hai chữ thù địch kìa
– thì sao ?
– quân tử có thù nên trả không nên để trong lòng như nữ nhi
– thôi đi. Cháu không thể xăm soi người khác . Hắn ta đứng thứ hai thế giới ngầm đấy. Thân thủ không tồi. Chú mày từng bị thảm
bại vì gái đấy
– thế càng phải phục thù. Không trả chú là thú bốn chân canh nhà
– thâm hiểm. Cháu quả không cho kẻ khác đường lùi . Sợ gì chứ
Nói rồi Trần Minh Quân hùng hổ tiến lại. Khiêu khích người đàn ông kia . Và người đàn ông kia chẳng ai khác chính là Lâm Hàn
Thiên. Kết quả khi chọc giận một tổ đang muốn phát điên, Trần
Minh Quân bị đánh tơi tả tả tơi. Phía kia, đứa bé khẽ chẹp
miệng
– cháu xin lỗi. Cháu biết kiểu gì chú cũng thua vả
lại người ta đang muốn đánh người giải sầu cháu cũng muốn
giúp người ta. Thôi . Chuồn là thượng sách
Nói rồi đứa bé mau chạy đi để tránh ai kia phát hiện ra kế hoạch hại người
Sáng, trong thang máy, Lâm Hàn Thiên lạnh lùng nhìn hai cửa đang dần
khép lại. Chợt. Một bóng hình nhỏ bé lướt qua. Một giây, hắn
vội mở lại nhưng bóng hình kia đã biến mất . Có một cảm giác vô cùng lạ lẫm đang xâm chiếm hắn. Khu đô thị phát triển bậc
nhất, nơi phồn thịnh được phát triển bởi một thiên tài- Lâm
Hàn Thiên. Một tháng. Nỗi đau chưa lành khiến con người đó trở
nên lạnh nhạt và tàn độc. 5 năm đủ thấy bộ óc không tầm
thường đó đã lao vào guồng quay công việc như thế nào. Tất cả
là tại ai. Chiều. Ánh dương đổ xuống khu chung cư cao cấp Hurt.
Nỗi đau. Làm đau. Cái tên quá đặc biệt và nó cũng quá nổi
tiếng trên thị trường bất động sản. Để sở hữu một căn hộ cao
cấp ở đây không phải là chuyện dễ dàng. Số tiền đó có thể
gấp 5, 10 lần sơ với những khu chung cư cao cấp khác nhưng khi
tung ra thị trường thì nó chính là món hàng hot nhất. Tại đại sảnh rộng lộng lẫy đúng phong cách quý tộc trong khu đô thị.
Khi thấy người đàn ông trẻ tuổi bước vào, tất cả các nhân viên đều cúi đầu. Quyền lực là vĩnh cửu và nổi bật lên hết. Còn khá sớm nhưng hắn vẫn quyết định về căn hộ của giống như có cái gì đó thôi thúc. Một năm sau khi cô rồi bỏ hắn, hắn đã
quyết định chuyển ra bên ngoài ngay khi hoàn thành xong khu chung
cư này. Ở lại khu biệt thự đó làm cậu không thể thở nổi ,
mỗi đêm đều mơ về người ấy, đều thấy người ấy cười, gọi tên
cậu. Tất cả cứ hiện lên làm cậu điên cuồng và bên cạnh cậu
những đêm đó là rượu, là say để không mơ về cô. Thiên bước vào
thang máy, ngón tay vừa bấm nút lên tầng và hai cánh của thì
chuẩn bị đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài thì
–
chú . . – tiếng gọi vọng lại khiến hắn cuộc phải dừng, cánh
của lạnh lẽo mở ra và một thân hình nhỏ bé nhanh chóng vào.
Thiên ngạc nhiên nhìn cậu nhóc. Hắn sững người trước khuôn mặt
đang nhìn mình
– cảm ơn- nhóc cười, nụ cười đẹp như một
thiên thần nhỏ rồi cậu nhóc tiến lại gần cảnh điều khiển cảm ứng chẹp miệng
– chú ở tầng 68 sao. Chỗ đó rất đắt. Cháu ở tầng 67- nói rồi cậu nhóc nhanh chống lướt nhanh. Cánh cửa
lại đóng lại . Bên trong chiếc hộp kín. Chỉ còn hai người một
lớn một nhỏ. Không gian im lặng đến đáng sợ. Cậu nhóc tựa vào tường kính , tay đút vào túi quần, mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt trắng, hàng mày rậm. Và đôi mắt đó thật . . . Băng lãnh.
Từ lúc bước vào, hắn luôn chú ý vào cậu bé này. Đúng hơn là đôi mắt cậu không thể rời khỏi . Quả thật . . . Rất . . Giống cậu. Không. Phải nói quá giống
– cháu bao nhiêu tuổi – hắn cất lời, bên trong như có một sức mạnh thôi thúc cậu hàng động
– gần 5 tuổi- cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn hắn- chưa rất trai. Giống người Hàn Quốc
– chú là người Hàn Quốc – Thiên ngồi xuống trước mặt cậu nhóc, như để nhìn rõ hơn gương mặt baby cũng là để dễ giao tiếp
– ừ . . Ba cháu . . – thành bé định nói tiếp nhưng tiếng chuông
tai ác vang lên . Thằng bé mau chóng bắt máy
– . .
– vâng
Duy chỉ có một câu vâng suốt cả cuộc nói chuyện. Và khi kết
thức, đôi mắt đó lại nhìn hắn khiến cậu thoáng giật mình vì
ánh mắt đó
– ai gọi cháu vậy
– mẹ
– cháu có vẻ lạnh lùng
– có thể. Họ hay nói như vậy. Chú cũng thế. – thằng bé đã thôi nhìn hắn, chỉ tập trung vào điện thoại trong tay
– cháu đang làm gì vậy – liên quan đến chú- thằng bé ngẩng đầu nhìn cậu vẻ thờ ơ – cũng đúng
– cháu phải xuống tầng 10 – thằng bé đến gần bảng điều khiển
– làm gì?
– mẹ cháu không về nhà
– vậy sao. Chú mời cháu ăn được không?
– chú không sợ người yêu chú giận ghen lung tung – nhóc giương đôi vẻ thách thức . Cái kiểu này. Sao quen đến vậy
– chưa không có người yêu
– thảo nào
– nhưng chú đã có vợ
– chưa có con sao
– không biết
– cũng tốt. Chú còn trẻ
– cháu tên gì ? Chú bờ chưa biết tên cháu- hắn cảm thấy đứa bé này vô cùng thú vị . Làm hắn không muốn rồi như có một cảm
giác thân thuộc. Cái kiểu nói không đầu cụt đuôi , xoáy người
và bản tính cụ non này
– Lâm Hàn Phong
– sao? – hắn kinh ngạc
– chuyện gì sao? – Phong nhăn mày trước thái độ phản ứng của hắn
– tên con chú sau này cũng là Lâm Hàn Phong
– nhưng cháu đâu phải con chú- thằng bé bước ra khỏi thang máy.
Hắn đứng hình vì câu nói đó : cháu đau phải con chú. Cháu đau
phải con chú. Và nếu không có ai nhắc thì không biết cậu sẽ
cứ đứng thế cho đến khi nào
– chú không đi sao
– hả. Tất nhiên là có- hắn tôi bước chân theo
Việc hai mỹ nam một lớn một nhỏ vào khu nhà hàng – khách sạn và
đặc biệt là chuỗi hàng ăn nhanh. Mấy cô nhân viên căn bản là
đang tỏi mộng mơ thấy trai đẹp liền mắt sáng như đèn pha ô tô .
Phong khẽ nhíu mày
– chết tiệt. Chưa không sợ vợ mình ghen à
Thiên muốn nói nhưng không thể nói. Cậu chỉ biết bước theo đứa bé
mang tên con trai cậu. Thằng bé kéo ghế ngồi vào một bàn bên
cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Dường
như nó đã quá quen thuộc với nơi này, cái nơi mà nó vẫn hay
lui với với mẹ nó thường xuyên
– chỗ đó của ba cháu – Phong nghiêng người nhìn hắn
Thoáng chút giật mình, hắn nhìn nhóc vẻ có lỗi và cậu đang định đứng dậy
– không cần. Mẹ hay dẫn cháu với đây và cháu thường cho đó là vị trí của ba
– chưa xin lỗi. Chú đi lấy đồ cho cháu nhé
– không cần- nhóc gõ ngón tay vào bàn, ánh lên vẻ quyền lụa
chẳng kém hắn là bao. Đối với Lâm Hàn Phong, nơi này như một
chỗ quen thuộc trong lộ trình từ khi chào đời. Ở đây, Lâm Hàn
Phong được đối xử như một mở hoàng và trở thành bảo bối yêu
nghiệt hàng ngày lướt qua để mấy bà cô hám trai ngắm gương mặt nam thần ngay từ nhỏ của bé . Làn da trắng mịn, mái tóc đen
nhánh, dáng vẻ lạnh băng. Ai mà không công nhận vẻ đẹp đó.
Khiến con gái bị hút hồn. Bản thân bé hẳn cũng ý thức được
vẻ handsome của mình nên mỗi lần đi cùng mẹ bé đều tự tin về
vẻ đẹp của mình. Cái biệt hiệu mà nhóc được gọi ở đây là
Hoàng Tử Lạnh Lùng. Dù ở trường hay ở đâu nhóc cũng sáng
chói như mặt trời. Vì vậy đẹp trai quá cũng có tội khiến
nhóc luôn bị mấy bà cô hơn tuổi cưỡng hôn, ôm lấy má rồi hôn
chụt một phát , lại còn bị làm công cụ tự sướng nữa của.
Mỗi lần như thế bé đều vô cùng bực mình muốn tung cước với
họ nhưng mẫu thân đại nhân đã ban chỉ không được lấy mạnh hiếp
yếu, bắt mặt phụ nữ là hèn nhưng bé vẫn ngoan ngoãn tuân thủ
mặc dù bé còn là trẻ con. Những lần cực mình như thế. Bé
đều ôm gối vào phòng mẹ, nằm trong vòng tay mẹ và nghe mẹ kể
chuyện về ba
– Hoàng tử lạnh lùng. Của bảo bảo đây – cô nhân viên nhìn Phong nhưng cũng đa phần là nhìn hắn nhưng rồi cũng
buộc phải rời đi trong luyến tiếc
– cô ta có vẻ thích chú đấy
– sao
Phong không nói gì thêm, trực tiếp đẩy ghế
– cháu . .
Nhưng ruốt cuộc cậu cũng chỉ nhìn những hàng động của thằng bé.
Phong như đã quen, lập tức cởi comple đồng phục để sang ghế bên
cạnh rồi lần lụt tháo hai cúc áo cổ tay xắn ống tay đến
khuỷu, mở một cúc áo sơ mi trên cùng rồi lại ngồi xuống ghế
– cháu . . Về những việc hồi nãy – Thiên nhìn Phong, tay cuộn thành nắm đấm
– không biết. Là do bẩm sinh. Mẹ không dạy. Có lẽ là di truyền từ ba
– cháu như vậy với mọi người sao – lần đầu tiên hắn hỏi lại câu hỏi mà cô đã hỏi cậu với một thằng nhóc gần mà ý này
– không. Chỉ với mẹ cháu và bây giờ là chú. Cháu cũng không biết nữa
Nói rồi thằng bé cúi xuống ăn, với hắn, cậu cũng chỉ nhìn thằng bé một cách thất thần. Nhìn và nhìn. Một tha lướt qua võng
mạc cậu, từ trong cổ áo rơi ra làm trái tim cậu bị bóp nghẹn
lại
– sợi dây chuyền ấy
– ừ. Của mẹ . Mẹ nói là ba đã tặng mẹ
– mẹ cháu tên gì? – Hoàng Ngọc Băng Nhi
Cheng. Cái cốc trên tay hắn rơi xuống, Lâm Hàn Phong nhăn mày
– chú sao vậy
– ba cháu
– không biết. Mẹ chỉ nói ba cháu tên Lâm Hàn chứ không nói tiếp – cháu có ảnh của mẹ chứ – có . Trong điện thoại, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của mẹ- Phong đẩy chiếc điện thoại đến trước mặt hắn
Con tim hắn đang đập điên cuồng. Hoàng Ngọc Băng Nhi. Lâm Hàn Phong.
Tất cả là như thế nào? Cuối cùng đứa bé trước mặt cậu có
phải là đứa con trai của cậu không. Những tấm hình trong điện
thoại tố cáo lên tất cả. Cô rời ý hắn gần 5 năm , bây giờ hắn gặp lại bảo bảo của mình. Năm năm cô không hề thay đổi mà
càng xinh đẹp hơn, bảo bảo trước mặt và hắn như hai giọt nước. Nữ nhân đáng chết này. Bỏ hắn đi rồi tự mình sinh ra bảo bối con. Thiên cười, nụ cười xuất hiện cách đây năm năm. Từ sau
trong đôi mắt còn lại ánh lên tia quyết đoán, Lâm Hàn Phong
nhếch môi tạo nên một nụ cười nửa có nửa không
” cá đã lọt lưới. Papa đại nhân, người như thế thảo nào bị mẫu thân lừa quả là đáng đời ”
– cháu có hận ba cháu không
– không. Ba không sai mà là mẹ sai. Mẹ tự bỏ ba đi . Ba rất yêu mẹ
vợ yêu, em vẫn còn hãy biết điều đấy . Hắn nghĩ, gương mặt không dấu nổi niềm vui
– mẹ cháu đi làm chưa về đâu. Muộn lắm. Chú vào nhà cháu
– được thôi. Nếu cháu muốn
– – –
Thiên bước vào nhà. Nếu cậu nhớ không nhầm thì theo kiến trúc khu căn hộ phía trên là nhà cậu. Vậy thì
– mẹ cháu chuyển đến đây lâu rồi. Khi sinh ra cháu đã thấy mình ở đây
Hắn chết lặng. Vậy là ba năm cậu và cô sống gần nhau đến không tưởng. Chỉ cách một bức tường, gần mà xa
– chú có thể tham quan – Phong đi vào phòng của nhóc, để lại hắn đứng trơ ra
Hắn đi về phòng vợ mình. Căn phòng với chiếc giường đôi màu
trắng, tủ màu trắng, rèm ngủ màu vàng nhạt. Cậu ngồi xuống
giường, chợt nhận thấy phía dưới gối một bức ảnh, là của
cậu cậu . Phía sau là dòng chữ mềm mại. Em thuộc về một bầu
trời lạnh. Hắn cười
Cheng. Tiếng động đổ vỡ vang lên, cậu
vội chạy ra ngoài. Hàn Phong đang đúng bên bếp, chiếc cốc sứ
vỡ tung, sữa chảy lênh láng, mảnh vỡ bắn ra tung toé. Riêng mặt thằng bé vẫn vô cảm nhìn những mảnh vỡ. Hắn cau mày lôi Phong ra khỏi bếp đặt nhóc xuống ghế sopha, trừng mắt quát lớn
– con có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không hả. Ruốt cuộc là
mẹ con làm cái gì mà phải để con tự làm như thế. Nếu sợ thì lúc đó đừng có ra đi
– Lâm Hàn Thiên – Phong nói
Hắn
giật mình, hồi nãy cậu trong cơn nóng giận mà quát mắng nhóc
như một người cha và liệu thằng bé có bị sock về mặt tâm lý
hay không. Dù gì nó cũng chỉ là một đứa bé
– Lâm Hàn Thiên . Ba đừng có làm loạn lên như thế
– con
– ba nghĩ sao. Em thuộc về một bầu trời lạnh
– không tồi – hắn ôm lấy Lâm Hàn Phong – bảo bối quả thật rất thiên tài
– ba thiên tài, mẹ thiên tài không lẽ con sinh ra là kẻ đần độn
Thiên nín bặt. Đứa con gần năm tuổi của cậu quả thật làm người ta
chết đứng. Sở hữu toàn bộ gen tốt nhất đúng là không hổ danh
– Thiên tài trong tất cả thiên tài- hắn vuốt tóc Phong
– bởi vì sinh ra từ hai thiên tài
Điều nay cũng chẳng có gì khó với Phong, từ nhỏ đã chịu sự giáo
dục khắt khe của mẫu thân khiến nhóc luôn khác người bởi bộ
não. Căn bản là từ thế hệ P đã hoàn hảo trên cả sự hoàn hảo với sự kết hộp giữa hai bộ óc không tầm thường là Hoàng
Ngọc tiểu thư và Lâm thiếu nên F1 Lâm Hàn Phong là sản phẩm
hoàn hảo nhất . Từ khi gặp hắn, Phong bắt đầu ngờ vực về
người cha mà mẹ hay kể và người này quả thật có nhiều điểm
tương đồng. Từ người Hàn Quốc , tên con trai và cả cái nhìn khi nhóc ăn, sợi dây chuyền cho đến việc nhóc cố tình đưa điện
thoại mà không cho mật khẩu thì người đó vẫn mở được. Tốn
nổi tiếng băng lãnh thì Hàn Phong cũng sẽ không bao giờ tự dưng cho một người đàn ông khác vào nhà trừ phi đó là ba cậu. Và
để xác thực hơn cậu đã mở hẳn file mà mẹ đau bảo mặt . Quả
đúng không sai
– – –
Trên giường, Phong nằm trong vòng tay của ba mình, nhóc cứ nhoẻ miệng cười
– con cười gì vậy
– không
– phong. Tại sao giá sách của con toàn sách kinh tế và an ninh mạng
– không. Là của mẹ. Mẹ hay sang đây
– vậy sao- hắn nghi hoặc
– vâng – Phong rúc vào lòng Thiên tỏ vẻ buồn ngủ. Chiêu thức lẩn trốn câu hỏi của đối phương được thiết lập
– con ngủ đi 20) { content.eq(midLength).after(); } ]]>