Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! – Chương 48: Lâm Hàn Thiên! Anh ruốt cuộc cũng như những người đàn ông khác
Từ cái ngày mà Di đe dọa , nó đã thật cố gắng đẩy hắn ra xa
thật xa rời khỏi cô ta , không phải chỉ mình tay cô có thể che
được bầu trời rộng lớn phía trên . Thiên Di thì vẫn không ngừng tiếp cận hắn và điều gì đáng xảy đến cũng sẽ đến bởi vì
đó đã là định mệnh 10 h Nhi ra khỏi nhà .
Cô cảm thấy
khá thoải mái . Hôm nay hắn ra ngoài để đi xử lí công việc gì
đó đến tối mới về cho nên cô quyết định cho mình một ngày đi
chơi với bạn tri kỉ . Cô không phải lo đẩy Thiên ra khỏi nhỏ nữa , ít nhất là từ giờ cho đến tối . Nhi nhanh chóng thay đồ rồi lái con BMW đen bóng sang nhà Minh Vũ rồi cả ba cùng hẹn nhau
đi đập phá tưng bừng coi như ôn lại kỉ niệm xưa . Tới hơn 1 giờ
chiều , ba người mới lại phóng xe về nhà .
Lúc về , chẳng
hiểu tại sao cô lại có hứng thú ngắm nhìn những ngõ ngách
trong hẻm nhà mình . Cô đang rất vui , lâu rồi ba người mới lại
vui như thế này . Chợt . Cô lướt qua một con hẻm nhỏ và khuất . Một đôi nam nữ đang quấn quýt nồng nhiệt với nhau . Cô cười .
Thời đại bây giờ thật là . Ở đâu cũng có thể , rồi đặt tay
lên môi mình và nghĩ . Cô và Thiên cũng thật lịch sự so với
những người khác .
– em ghé qua nhà làm gì vậy
– Vũ hỏi –
chỉ lượn một chút thôi
– nó cười – sắp đến sinh nhật bà
rồi đấy ! Chừng hơn hai tuần nữa
– Vậy là mình 20 tuổi rồi . Cuối cùng cũng đến
– nó hét lên đầy phấn khích – trong
lúc 3 người đã 21 tuổi còn em bây giờ mới 20 mà còn reo tưng
tửng vậy đó
– Vũ nhăn mày
– tất nhiên rồi 4 giờ
chiều . Nó vui vẻ xách một túi thực phẩm tươi ngon vào nhà
bếp. Tối hôm nay , nó sẽ làm một bữa ăn dành riêng cho Thiên .
Nhưng . Vừa chỉ mới đặt đồ xuống bàn , ông quản gia đã bước
vào , y nhìn nó
– tiểu thư ! Lúc trưa thiếu gia có về cùng
một cô gái nhìn hai người rất thân thiết
– sao
– cô ngạc nhiên
– cậu Thiên đã đưa một người phụ nữ vào nhà
– ông quản gia nhắc lại Một quy nghĩ thoáng qua đầu nó . Cô đơ người
vài giây rồi lí trí cũng nhanh được lấy lại . Nụ cười trên môi cô cứng ngắc
– à . . . .
Hồi nãy cháu nhờ nhỏ bạn về lấy
chút đồ . Có lẽ nhỏ gặp Thiên Ông quản gia quay đi . Bộ
ngồi bệt xuống ghế . Khuôn mặt nhăn lại . Biểu lộ không rõ cảm xúc . Cô biết quản gia Kim chẳng khác gì là cái máy quay
truyền hình trực tiếp của ba mẹ cô . Chỉ cần một tí , ông ta
đã alo sang bên kia . Thật là rắc rối . Vì vậy , Thiên không cho
bất kì một ai bén mảng đến biệt thự khi hai người ở nhà .
Chắc lão quản gia không nghi ngờ nhưng có thật là hắn đã về
nhà . Đúng là khó xử Nó lên phòng . Cô còn có thể tập
trung vào bữa tối nay hay sao. Bước vào phòng . Kinh khủng . Chưa thể diễn đạt nổi. Chiếc giường lớn chăn gối xộc xệch , nhàu
nát giống như vừa có đánh nhau vậy .
Cô tin chắc rằng hắn sẽ
lại nhăn mặt cho mà xem khi thấy cảnh tượng này vì hắn siêu
khó tính mà . Và thế là . . . Cô sắp xếp thật gọn gàng rồi
ngã mình xuống giường ngắm chiếc nhẫn trong tay . Chưa bao giờ
cô ngắm chiếc nhẫn mà Thiên đeo vào tay cô gần cả mấy tháng
liền . Vậy mà bây giờ đây cô mới biết nó đẹp như thế nào . Nhi rút nó ra , giơ lên cao , nhìn hai chữ khắc sâu phía bên trong
mà cảm thấy mình thật hạnh phúc. Leng keng. Chiếc nhãn rơi
xuống sàn , Nhi vội vã bật dậy . Cô xoay người tìm chiếc nhẫn , nó lăn xuống gầm giường mất rồi . Cô cúi người lấy tay cố
vươn lấy chiếc nhẫn và rồi cô cũng lấy được nó sông cô lại
vừa chạm vào thứ gì đó giống như là thuốc .
Cô chạy đi lấy
điện thoại, từ ánh sáng hát hiu của màn hình , bộ thấy lăn
lóc những viên thuốc màu trắng dù lấy được chúng ra nhưng cô
vẫn chưa thể xác minh được đó là thứ thuốc gì cho đến khi cô
phát hiện ra chiếc lọ lăn lóc núp dưới góc tủ .
Cô kinh hoàng
bịt miệng mình lại để không hét lên . Tại sao lại có những
thứ dơ bẩn nhưng thế ở trong căn phòng của cô . Không lẽ nào.
Không thể . Không cao giờ có thể xảy ra như vậy . Cô lăn nhanh
vào phòng tắm . Sẽ không tin đâu .
Không bao giờ tin thiên phản
bội cô nhưng tất cả những gì cho với giờ cô thấy đều như vừa
tố cáo điều gì đó đã xảy ra khi cô không ở nhà . Rồi như tất
cả cũng tố cáo Thiên , cuối góc phòng , trong sọt rác , một
bộ váy bị xé thô bạo và còn có quần áo của Thiên mặc cuối
sáng . Cô lăn nhanh ra phòng tắm . Tại sao tất cả cứ làm hao
mòn đi niềm tin mà cô dành cho hắn . Cô ôm đầu , mắt cô nhắm
tịt như không muốn chấp nhận sự thật . Dường như cô đang muốn
khi tỉnh lại tất cả sẽ như cũ ,
Và rồi hắn đang ở trước mặt cô , ôm cô vào lòng thật chặt .
Chỉ thế thôi . Mọi ngờ vực trong lòng cô sẽ tiêu tan thế chỗ
cho niềm tin chiếm hữu . Chỉ như vậy thôi . Nhưng sao khó quá. Cô không dám mở mắt vì sợ khi mình mở mắt ra mình vẫn sẽ thấy
hắn nhưng cậu đang ôm ai đó không phải cô . Họ đánh như thế nào . Họ đang làm gì thật rõ nét. Cô chắc hẳn biết người đó .
Đôi
mắt nhắm tịt kia cuối cùng cũng chịu mở ra long lại đầy nước
chỉ trực chờ trào ra không chịu ngưng lại song vẫn bị ngăn lại
vì niềm tin cuối cùng dành cho cậu . Cô ngước mặt xuống bàn .
Một li nước chông chênh cô độc , cũng tàn nhẫn đâm vào trái tim
cô mảnh thủy tinh sắc nhọn . Đau thật . Vết son môi đôi còn dính lại như một chất độc làm người ta tức thở . Cô vội ra ngoài . Chỉ cần một chút nữa thở cô sẽ biết ở trong đó .
Ngay trong
cái phòng đã từng chứa đầy yêu thương của hai người . Nhi gục
xuống cửa . Khóc . Khóc thật bi ai . Bức tường thành về niềm
tin cuối cùng cũng sụp đổ thật rồi. Cô sẽ phải làm sao trong
những ngày tới .
Tại sao cô lại bị trừng phạt như vậy ? Cô đã
yêu ? Yêu hắn thật rồi . Rất nhiều nữa . Nhiều đến nỗi bây giờ cô đâu đến thế này đây . Đau đến không thở nổi , không sống nổi mất .
Cứ thế . Cô khóc quên đi cả thời gian và tất cả bước
vào vô hướng .
Leo lên tầng ba , ông mà cô vẫn thi thoảng ghé
thăm . Đôi mắt đỏ lên . Vậy thôi . Tình yêu của hai người đến đây đã kết thúc rồi . À không . Vốn dĩ nó đã chưa bắt đầu . Tại sao lại kết thức cơ chứ , có thể , hắn chỉ anh cô như một thứ đồ chơi thú vị và khi hết thú tin rồi sẽ vứt vào đâu đó để
mặc bụi bám vào . Và cũng có lẽ Thiên Di đã mới đúng .
Chẳng có cuộc tình nào mà không có dục . Với hắn , dục vọng của
bạt hẳn lớn lắm . Cô thứ thật rồi . Trách ai khi chính cô là
người đã tin vào tình yêu mù quang này .
Thôi . Bộ sẽ chấp
nhận vì chính cô là kẻ ảo tưởng và bám víu lấy những thứ
vốn không thuộc về mình bây giờ và mãi mãi . Bước chân bộ
dừng lại trước một cánh cửa đôi , cô nhìn , ánh mắt vô vọng .
Nếu cô nhớ không nhầm thì cao phòng này là mô hình quán bar thu nhỏ trong tổng thể khu biệt thự . Nụ cười chua xót và tự
giễu .
Mượn rượu giải sầu . Bầu trời thật tối , tối như cô
lúc này . Một bàn toàn những chai rượu mạnh bày ra trước mặt
cô .
Hình như vì thất tình , Hoàng Ngọc Băng Nhi cũng có thể
tha hóa như thế .
Kể cả mơ cô cũng không nghĩ rằng một ngày
nào đó mình sẽ tìm sẽ tìm rượu để quên tình . Nhưng tối nay
cô sẽ thử . Đau . Tim cô nhói lên .
Nó còn đau hơn nội mỗi đau
trong quá khứ mà cô từng trải qua . Một quá khứ màu đỏ . Một
nỗi đau giày xéo cô trong suốt 12 năm qua , bắt cô sống , bắt cô
tồn tại và bây giờ còn thêm nữa , giày xéo thêm tương lai và
là nó dần nhuốm màu máu .
Nhưng đừng thêm máu của người đàn
ông này , người đàn ông cô vừa hận vừa yêu . Nếu được hãy để
cô khi tỉnh lại sẽ quên đi mọi thứ vì quên sẽ giúp tim cô bớt
đau đi và sống tiếp