Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! – Chương 34: Chiến tranh lạnh
Bước ra khỏi lều , nó cầm cây dù . Còn hắn phải khom lưng chóng gối vì . . . . Cây dù quá thấp – Này . Em không thể cao hơn được àh !
– Vậy anh không thể lùn hơn được sao ?
– Em dám nói với anh như vậy .
– Sao không dám . Anh nghĩ mình là ai ?
– Anh cao bằng anh trai em và bằng Lee Min Ho
– Ý anh muốn chê thần tượng của em
– Đâu ! Anh đâu có ý đó . Nhưng chỉ tiếc sự thật phũng phàng . Đắng lòng
– Anh dám . Anh mà còn nói nữa tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi cây dù này luôn mà tắm mưa đấy
– Em giận àh . Đáng yêu nhỉ . Để xem nào . Lee Min Ho àh . Không giàu bằng anh , giỏi võ không bằng anh , body cũng không nốt
– Bực mình không chịu nổi . Buông ra tên khốn nạn kia . Sao anh
dám lôi thần tượng của người khác ra hả ? Anh quá đáng vừa
thôi . Buông ra , cái bàn tay dơ bẩn này
– Được rồi . Anh xin lỗi vợ yêu . Được chưa !
– Không . Anh đi đi . Tôi ghét anh
– Không . No Never . Anh đang cầm dù
– Gì . Đưa đây – nó trừng mắt nắm lấy cán dù
– Không !
– Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của anh ra . Mau
– Cái bàn tay dơ bẩn sao ? Hình như là đêm nào nó cũng ôm em
ngủ thì phải . Đúng không . Nếu em còn quậy phá nữa anh sẽ lôi em về lều . Với một ngày âm u và mưa rả rích như thế này anh
không đảm bảo rằng mình sẽ làm gì đâu
– Anh – Nó cứng họng .
Chỉ tội nghiệp mấy em cỏ
Vào lều , hai người kia đã cảm nhận được một nguồn âm khí
đang cuộn lên trong nó . Không biết là anh trai Hoàng Minh Vũ
không rành hay là có ý trêu ngươi
– Bé yêu . Đến rồi àh . Đêm qua vợ chồng ngủ ngon chứ !
– Anh câm miệng lại nếu không thì đừng trách ! – nó nói với nguồn nội công ít ỏi
– Mới sáng ra bạn yêu đã sao vậy . Ai đụng đến tổ kiến lửa vậy
– Cả cậu nữa . Muốn chết không thì bảo
– Được rồi ! Không dám nữa thưa quý cô
– Xí – nó nhìn Băng – Sang đây chơi gì ?
– Đây đây . Xem phim nhé
– Phim àh . Tùy
– Còn hai người kia ?
– Cậu quan tâm làm gì ?
Trong lều hình thành 3 thái cực rõ rệt . Một bên thích thú
xem phim , một bên lạm dụng laptop để xử lí công việc . Còn Vũ
đang làm gì đó trong điện thoại
– Body đẹp nhỉ ?
Nhìn thật quyễn rũ ha ? – Băng nói trong khi mắt đang dám như in
vào chiếc Ipad – Ừk – nó đáp có lệ .
Trong đầu
không hề quan tâm đến thú vui người ta vẫn nghĩ , trong bộ não
cũng không có Thiên , Băng hay Vũ hoặc ông anh trai sao Hàn và
những vì sao khác mà về một mục đích của cuộc đời . Mục
đích mà từ khi nào đã hình thành nên một thiên tài . Và thiên
tài đó được tạo ra trên thế giới này , khác với lũ tiểu thư
quyền quý khác để đến với thứ gì ? Đó là cả một ẩn số lớn . Chưa ai biết !!!
– Woa ! Thích thật thích thật
Thiên nhăn mày , nhưng đối với Vũ thì là quá quen với những
lúc bấn loạn của Băng . Không hẹn cùng lúc cả hai con mắt cùng dán vào nó và Băng rồi lại nhìn nhau . Trong một vài giây ,
hai ánh mắt như trao đổi nhanh thứ gì đó . Chợt . Vũ lên tiếng
– Hai người trông có vẻ thích thú ?
– Miễn bàn – Băng hất hất tay
– Xem phim gì vậy ?
– Phim đen – Thiên cao giọng
Dường như đã có kịch bản được dựng trước giữa hai người đàn
ông để đả kích hai cô gái . Nỗi bực tức trong nó khó kìm lại
thêm nữa . Bình thường nó vô cùng vui vẻ vô lo vô nghĩ nhưng
thật sự những ngày gần đây , công việc thật sự là quá nhiều
và quá lớn , đầu óc nó phải liên tục căng ra suy nghĩ và thêm
những điều khó chịu về phần tình cảm làm nó khó kìm chế
được những xúc cảm của bản thân nhất thời . Nó ngồi bật dậy
trước sự ngạc nhiên của Băng
– Lâm Hàn Thiên ! Đủ
rồi đấy , anh không chọc phá tôi là chết sao . Các người không
cho tôi yên được một giây sao ?
Nó vùng đi dưới cái mưa . Thiên kinh ngạc vội cầm dù chạy theo
– Buông ra ! Mau buông ra tên kia – nó vùng vẫy . Nhưng Thiên không
những không buông mà có vẻ còn chặt hơn bao giờ hết
– Ngoan ! Mở cửa lều đi
– Gì chứ ! Muốn vào thì mở đi ?
– Vậy cuối cùng em có mở không – cậu nhìn nó – một ánh mắt cưỡng chế
– Anh . . . .
Cúi xuống để mở khóa lều . Chết tiệt . Tại sao hôm nay cái
khóa chết tiệt này không thể mở nổi . Dù kéo đến thế nào
cũng không thể . Thực sự nếu có thể nó đã đập nát tan cái
lều trước mặt . Rồi . Một bàn tay giơ ra phía trước , nhẹ
nhàng kéo chiếc lều . Nó sững người . Xoay người bất ngờ ra
phía sau . Nó mở căng mắt mình khi thấy tự bao giờ cậu đã
ngồi xuống phía sau lưng nó . Cái tư thế : một nam một nữ ngồi dưới mưa , người con trai cầm lấy cây dù che đi những giọt mưa
đang reo vui , còn người con gái – như đang nằm trọn trong vòng
tay ấm áp . Thật lãng mạn . Và có lẽ Thiên cũng cảm nhận
được . Ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn khuôn mặt trước mắt . Ánh
mắt dịu dàng khó tả và . . . . Không ngần ngại , cậu cúi
xuống . . . Xóa tan tất cả
– Em còn giận àh ? –
Thiên ngồi xuống bên cạnh nó khi thấy khuôn mặt chẳng mấy thánh thiện kia – Ướt – một từ thoát ra
– Hả ! ! – cậu nhăn mặt khó hiểu nhìn nó nhưng rồi cũng hiểu ra khi cảm thấy cái lạnh truyền qua lớp áo thấm vào da thịt .
Cậu nhanh chóng lột chiếc áo và lại treo lên . Có vẻ như đã có kinh nghiệm rồi .
– Này ! – nó vứt lọ gì đó vào người hắn
– Nước hoa ?
– Tôi không dùng – nó nói – Khử cái áo đi ! – rồi bực dọc nằm xuống cuốn lấy cái chăn
Thiên hiểu ý rồi ngoan ngoãn tiến hành theo lời vợ yêu . Có
lẽ là nước khử mùi , nhìn xuống thấy nó đang quay lưng với
mình , cậu khẽ lắc đầu . Hồi nãy vì dám trêu chọc phim đen
cậu đã suýt lãnh trọn cái gối và bây giờ là dùng độc chiêu
chiến tranh lạnh . Nhìn nó nằm với cái tư thế cuộn tròn như
mèo khiến người con của mảnh đất Hàn Quốc xinh đẹp nghĩ đến
món ăn quê nhà – kim pác . Cậu cười vì ý nghĩ khá vui nhộn
vừa rồi . Song thật sự tưởng tương nó và cái kim pác quả là
phát minh vĩ đang trong công trình tưởng tượng của Lâm Hàn Thiên . Hắn đắp nốt mảnh chăn nhỏ bé sót lại . Bỗng . Một chiếc
bóng đèn sáng lên trong đầu hắn . Hắn lật mình , vòng một tay
ôm lấy nó . Còn cái chân ” voi ” bắc lên người nó
– Em còn giận anh sao ?
– Không – nó lại người
Thiên lật theo nằm đối diện
– Rõ rằng em còn giận anh – bộ mặt cún con
– Không – quay phắt sang bên kia
Đúng ý đồ , Thiên . Vèo . Phóng sang qua hàng rào mỏng manh dễ gãy chui nhanh vào chăn tiện thể áp dụng chiêu thức trói người bằng da thịt cho nó khỏi quay qua quay lại như chong chóng không
những làm nó chóng mặt mà còn mang lại hệ lụy lớn là – Thiên phải trườn qua trườn lại mất hết sức