Đọc truyện Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! – Chương 24: Party
Sau một hồi lượn lờ siêu thị , nó lại lên xe ra về với một đống đồ . Vừa xách đồ vào đến cửa thì . Xoảng . Cheng . Xoảng . Cheng . Vang lên .
Nó kinh hãi chạy vào . Một bãi chiến trường loạn hết cả lên . Băng cầm một chiếc muỗng lớn và một cái nắp xoong . Vũ cầm
hai cái nắp xoong liền . Còn hắn là một cái rổ . Ba người đang đại chiến với gần cả chục con cua biển đang and lổm nhổm giữa nhà
– S . . . . Top . . . . Mấy người đang làm cái gì vậy – nó hét lên
Nghe tiếng hét siêu kinh hoàng . Tất cả đứng dậy . Nhìn nó nở nụ cười gượng gạo . – Bé con . Cẩn thận -Ông anh nó hét lên
khi thấy một con cua đang tiến lại gần chân nó . Nó cúi xuống
nhìn chân mình . Thở dài rồi đặt nhẹ đống đồ lên bàn và cúi
xuống bắt con vật . Vũ và Băng chỉ nhìn tay nó từ từ tiến
lại và con cua đưa hai cái càng vũ khí ra thì hàng phòng thủ
đã gục ngã
– Á . . . . . . . .
– Hai người có vấn đề à – hắn nói
– Bé yêu . Kìa kìa – Vũ nhắm tịt mắt , tay vẫn chỉ lại phía nó
– Mở mắt ra – nó ra lệnhMinh Vũ và Băng mở mắt , cái cảnh mà nó đang cầm trên tay con cua ấy mà miệng không khỏi há hốc
– Này . Mày đừng giỡn nha . Chỉ cần cái càng của nó phập vào ngón tay mày là đi đời đó
– Còn không mau bắt hết chúng lại – nó nói nhưng chỉ có mình
nó bắt hết lũ cua . Băng thì chạy lung tung để tránh . Hai tên
đàn ông thì bắc chân lên bàn ngồi đổ gia vị vào lọ thủy tinh . Rồi nó lại một thân một mình nấu ăn , chẳng khác ôsin . Vũ
và hắn ngồi chơi . Băng chạy lung tung . Đây là hoàn cảnh của
một xã hội áp bức . Bữa trưa hoàn thành . Chiếc bàn lớn được bày vô số những món ăn phải nói là sơn hào hải vị đặc sắc – WOW . Băng Nhi . Bà thật là giỏi
– Không dám
– Anh sẽ phải ăn thịt mấy con cua đáng ghét này vì dám cắn
anh – nói rồi Vũ lôi ngay một con cua vào bát mình
– Anh có về ở với em không ?
– Không được – hắn phản đối
– Tại sao ? ? – nó trừng mắt nhìn hắn
– Nói chung là không được – hắn đuối lí . Khẽ liếc sang Minh
Vũ . Nhận được cái nhìn trìu mến từ em rể và những lời đe
dọa tịch thu tài sản từ ” ngân hàng ” . Vũ nhìn nó cười trừ
– Xin lỗi bé yêu nha . Anh và Băng không thể di cư bất hợp pháp
được đâu . Mà nhà anh cũng gần nhà em đấy thôi . Ở ngay trong
một khu luôn mà . Khi nào em muốn , anh sẽ lập tức đi sang nhà
em dù mưa gió bão bùng hay giông lốc đi chăng nữa
– Hứ
Băng đạp chân nó . Nó gắt lên
– Điên hả ? Sao đạp chân tao ? – nó trừng mắt lên
– Nè ! Người này là ai . . . . . ? – Băng chỉ tay vô hắn
– Hắn hả . . . – nó nhìn hắn , vẻ mặt hậm hực
– Là ck cô ấy – hắn trả lời
– Hả ? ? ? – tiếng hét động trời của Vũ và Băng làm không gian vô cùng dữ dội – Im đi ! – nó hét cũng không kém phần hai
người hồi nãy
Tất cả im lặng đến tột độ . Đến
nỗi chỉ lo ăn nếu không muốn nó nổi cơn điên . Thấy lửa đã bớt nóng . Vũ nhìn hắn
– Tao không ngờ mày lại là
ck của em gái đấy . Mới nghe mà đã thấy ngồ ngộ . Không nói
sớm gì cả . Làm tao định gặp sẽ cho tên đó tơi bời . Từ nay
thì không được bắt mặt anh vợ . . .
– Hoàng – Minh – Vũ – giọng nói mang âm độ của nó
– Được rồi . Anh sẽ im lặng
***
– Dọn đi nha
– Hả ! Sao anh / tao phải dọn – 3 người đồng thanh
– Ba người đâu làm gì đâu – nó hững hờ
Vk ck nhà Vũ bắt đầu dọn dẹp nhưng hắn vẫn ung dung lướt điện thoại . Vũ vô cùng bực mình
– Lâm Hàn Thiên . Còn không mau dọn dẹp
– Tại sao ? – hắn nhìn Vũ
– Tại sao ? Mày đâu có làm gì đâu – Vũ bực dọc
– Anh vợ àh . Anh nên làm gương đi . Vk em đã nấu cho vk ck anh ăn rồi
– Lâm Hàn Thiên . . . . Chú mày . . . . Được lắm ! !
Vũ và Băng đi ra ngoài với bộ mặt vô cùng ấm ức
– Hai người bị gì vậy – nó hỏi
– Bị gì ! Bé nói nghe ngây thơ dữ . Nhìn thành chồng yêu của
bé đi – Vũ chi tay vào hắn – đang ngồi lạc quan nhắm mắt nghe
nhạc
– Hắn làm sao ?
– Làm . . . . Làm . . . .
– Anh bị gì vậy
– Anh ấy quá xúc động ấy mà – Băng đứng sau lưng Vũ . ” Bốp ” – Như vậy thì sẽ không sao nữa – nhỏ cười
– Àh . Vậy sao ? Anh hai với nay đi chơi không – nó kéo cậu ngồi xuống
– Tối nay sao ! Ý kiến không tồi đâu – cậu vỗ má nó
– Vậy đi đâu ! – Băng hỏi
– Bar Devil – cậu hứng khởi
– Ok . 8 h tại nhà anh nha ! Bye bye – nó đi ra cửa
Hắn đứng dậy , bước theo sau nó . Trên đường về . Không ai nói
với ai câu nào . Một sự vĩnh mịch . Chiếc xe dừng lại trong sân . Hắn mở dây an toàn , nhìn sang thấy nó ngủ từ lúc nào .
Bước nhanh sang cửa bên , mở cửa rồi bế nó vào nhà . Nhẹ
nhàng đặt nó xuống giường . Thiên lật mình nằm ngay bên cạnh
nó . Nhìn vào khoảng không trung bao la , bàn tay đan vào những
ngón tay nó
– Bàn tay này lớn như thế này rồi đấy – rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay nó