Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 6: Đến Doanh Trại


Đọc truyện Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng – Chương 6: Đến Doanh Trại


Sau khi đưa Lâm Như về nhà Lâm Hứa Minh liền xông thẳng vào bếp để ngoài tai lời chào hỏi của những người làm.

Cô bất lực lắc đầu, đứa cháu trai này vẫn còn là trẻ con à?.Lâm Như mới bước vào nhà đã được vú Lưu đưa cho một bức thư mời.-“Tiểu thư,có người gửi cho cô bức thư này.”Lâm Như ngạc nhiên cầm lấy bức thư mở ra đọc xem trong đó viết gì thì ra đó chính là thư mời dự tiệc của Lăng Giang Quân.

Người này năm nào cũng mời cô cả nhưng do có việc bận rộn nên cô không đi được.

Haizz,không biết là có nợ nần gì với hắn nữa.-“Tiểu thư, trong thư viết gì thế?”-“À,không có gì đâu chỉ là thư mời dự tiệc thôi.”-“Nếu không có gì thì tiểu thư mau vào ăn cơm đi không thì nguội mất!”-“Ừm, cảm ơn vú nhiều.”Thế là cô nhanh chân chạy vào ăn,vào tận bếp thì đã thấy đồ ăn trên bàn đã bị Hứa Minh chén gần hết.

Cô tức giận lại cầm lấy cổ áo của cậu, nói:-“Lâm Hứa Minh,bộ đồ ăn này là của nhà nhóc à?”Lâm Hứa Minh ấp úng: -“À…cháu xin…xin lỗi…!Đói quá nên…cháu…”-“Nên là nhóc ăn sạch hết và không hề nghĩ đến là ta cũng đang đói à? Hửm?”-“Cô út cháu thành thật xin lỗi mà,tha cho cháu đi.”-“Được rồi,hôm nay coi như tha thứ nếu còn lần sau thì không có đâu nghe chưa.

Ta cũng cảm thấy hơi no nên là cứ ăn đi,ta đi ngủ chút đây.”-“Vâng, cảm ơn cô út!”Sau đó cô đi lên phòng, ngồi nhắn tin với Doanh.[Tố Doanh: Tiểu Như, chúc mừng cậu thoát khỏi cục nợ Triệu Việt Lân kìa.Lâm Như: Haha, cảm ơn cậu nhiều nhé!Tố Doanh: Mà cậu siêu thật đấy, khóc cứ như thật,rất có khiếu làm diễn viên à nha~Lâm Như: Hihi, khèn quá trời à~Tố Doanh: Cậu biết không tớ đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nhìn hai người bọn họ trông thê thảm thế kia lại khiến tớ cảm thấy vui đấy!Lâm Như: Đó gọi là luật nhân quả đấy!Tố Doanh: Mà cậu có biết người hôm trước cậu mời rượu là ai không?Lâm Như: Không biết và cũng chẳng muốn biết.Tố Doanh: Haizz, cậu đúng thật là,anh ta chính là Thượng tướng nổi tiếng đẹp trai toàn thành – Âu Diệc Phong đấy!Lâm Như: Hả? Thật hay đùa vậy?Tố Doanh: Thật mà.


Cậu biết không đã có rất nhiều phụ nữ muốn gây sự chú ý với anh ấy đây nhưng kết quả đều không thành.Lâm Như: ….Tố Doanh: Này, có khi cậu lại may mắn được anh ấy nhìn trúng thì sao nhỉ?Lâm Như: …Tố Doanh: Haha.

Chắc cậu cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi đi.

Bye~Lâm Như: Ừm,bye~]Cô mới nhắn tin xong với Tố Doanh định đi ngủ thì mẹ cô lại gọi đến.-“Alo,có chuyện gì không mẹ?”-“Mẹ là mẹ của mày chẳng lẽ không được phép gọi cho mày à?”-“À không,con không có ý đó, bình tĩnh nào.

Hai người vẫn khỏe chứ ạ?”-“Ba mẹ vẫn khoẻ thôi.

Con vẫn tốt chứ?”-“Vâng, vẫn tốt ạ!”-“Tiểu nha đầu,mẹ nói này,mẹ có gửi nhân sâm với thuốc về hai ngày trước ấy lấy nó đem đến cho cậu của con,cậu ấy dạo này sức khỏe không tốt.”-“Vâng,con biết rồi.”-“Vậy mẹ ngủ trưa đây, Tiểu nha đầu ngủ ngon nha.”-“Vâng,tạm biệt mẹ.”Cô cúp máy sau đó ném nó sang một bên.

Nằm than vãn:-“Ahhh, chắc mình chết mất thôi.


Tự nhiên không đâu lại trêu trúng cái tên Thượng tướng ấy, lần này coi như xong luôn rồi, giờ mà gặp lại chỉ có con đường chết thôi.

Biết thế thì mình đã tránh xa tên đó từ lâu rồi.”Lăn lộn than vãn cả nửa tiếng cuối cùng cô cũng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết._____2 giờ chiều_____Cô bị ánh nắng buổi chiều làm cho tỉnh giấc,vội vớ lấy chiếc điện thoại bên cạnh xem thử bây giờ là mấy giờ rồi.

Nhìn đồng hồ thì thấy đã 2 giờ chiều.

Cô quyết định tỉnh dậy rửa mặt sau đó đến quân khu đưa thuốc cho cậu.Lâm Hứa Minh lái xe đưa cô đến quân khu.

Trên đường đi cô vẫn mắt lim dim buồn ngủ,Lâm Hứa Minh liền vội hét làm cô tỉnh táo lại rồi đưa cho cô một gói kẹo sô cô la.

Ahhh,đây là thứ mà cô thích nhất đấy,quả không hổ là đứa cháu trai mà Lâm Như cô chăm sóc.Được một lát thì chiếc xe dừng lại trước doanh trại,cô liền vội vàng bước vào khiến tất cả những quân nhân ở đó chú ý.


Ai nấy đều ngạc nhiên, “đó chẳng phải là nhà thiết kế nổi tiếng Lâm Như sao? Sao lại đến doanh trại làm gì?”.

Cô mỉm cười chào hỏi các quân nhân và hỏi xem phòng làm việc của Đại tướng ở đâu, tất cả bọn họ đều nhiệt tình chỉ cho cô.Cậu của cô chính là Đại tướng Ngô Lý Sang.

Phòng làm việc của ông ấy có hơi xa một chút làm cô hơi mỏi chân.

Cuối cùng cũng tìm được phòng cô vội mở cửa ra lại không thấy người đâu cả bèn ngồi đợi ở ghế tiện thể rót ly trà còn nóng hổi mà uống.

Là Đại tướng thì chắc chắn rất bận rộn đây, chắc là ông ấy đang họp cũng nên.Bỗng nhiên cửa phòng mở ra,cô vui mừng đứng dậy cứ nghĩ ông ấy đã về ai dè lại gặp phải oan gia.

Người đó không ai khác chính là hắn – Âu Diệc Phong.

Thấy hắn sắc mặt cô liền thay đổi,lại ngồi xuống chỗ cũ, lần này thì xác định luôn rồi.Hắn chầm chậm bước tới ngòi ở chiếc ghế bên cạnh cô,lạnh lùng hỏi:-“Cô là ai? Đến đây làm gì?”Cô không trả lời chỉ im lặng uống trà,hắn gằn giọng: “Nói!”.Cô bị giọng điệu của hắn ta doạ sợ liền nói:-“Tôi…tôi là ai, làm gì thì liên quan gì đến anh.”Âu Diệc Phong nghe thấy giọng quen quen liền ngay lập tức nhận ra cô chính là người tối hôm đó.


Hắn lập tức đứng dậy,túm lấy cổ tay cô.-“Hừ,lại là cô à?”Lâm Như vùng vẫy: -“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!”-“Thả cô ra à? Cô nghĩ rằng việc làm của cô hôm trước tôi sẽ bỏ qua cho sao?”-“Tôi…tôi…!Tại lúc ấy anh làm tôi đau nên…tôi mới làm vậy…”-“Vậy thì giờ cô không thoát được đâu,đắc tội với tôi thì quãng đường sau này của cô sẽ không yên ổn đâu.”-“Gì chứ? Thả tôi ra!”-“Không thả đấy.”-“Ồ,thế là ngài Thượng tướng đây lại muốn tôi đá anh tiếp à.

Không ngờ rằng sau cú đá hôm trước của tôi mà anh vẫn khỏe mạnh đấy nhỉ?”Cô khơi gợi lại kí ức tối hôm đó khiến cho hắn vô cùng tức giận liền bóp cổ cô khiến cô thở không được.-“Cô muốn chết à?”-“Khụ khụ…buông…buông ra…!Anh là đồ cầm thú à…khụ khụ…”Cánh cửa lại được mở ra,Đại tướng Ngô Lý Sang giờ đã thật sự trở về.

Cảnh tưởng đập vào mắt ông đầu tiên chính là Âu Diệc Phong đang bóp cổ cô.

Thấy ông cô như nhìn thấy vị cứu tinh của mình,cố gắng thốt lên:-“Cậu…khụ…!cứu cháu…khụ khụ…”-“Âu Diệc Phong,thả con bé ra,cậu làm gì thế?” Ngô Lý Sang hốt hoảng.Hắn nghe Ngô Lý Sang nói liền bỏ tay ra.-“Hộc hộc…!May mà có cậu nếu không chắc con chết ở đây mất..” Lâm Như hổn hển.Ngô Lý Sang chỉ trích hai người: -“Có chuyện gì xảy ra vậy? Hai đứa biết nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào đến doanh trại không.”Lâm Như e dè: -“Cháu xin lỗi ạ…”-“Tôi xin lỗi thưa Đại tướng.”-“Thôi, biết lỗi là được rồi.

Tiểu Như,cháu đến đây làm gì?” Ngô Lý Sang quay qua hỏi cô.-“Nghe nói sức khỏe của cậu không tốt nên mẹ bảo cháu đưa thuốc tới ạ!”-“Cảm ơn cháu nhé,ngồi đó chờ ta chút ta có chuyện cần phải bàn xong việc ta sẽ đưa cho cháu một số giấy tờ.”-“Vâng,con biết rồi!”-“Âu Diệc Phong bàn việc chính thôi.” Ông quay qua nói với hắn.Hắn nói: -“Băng đảng xã hội đen bây giờ chúng đang rất mạnh và đang tàng trữ và sử dụng súng,đạn,ma túy trái phép nhiều lần công kích đến người trong quân đội nên chúng ta cần phải có biện pháp xử lý dứt điểm.”-“Ừm,bọn chúng ngày càng lộng hành hơn cần phải bắt được kẻ cầm đầu và xử lý theo pháp luật.

Ta nghe nói rằng sắp tới bọn chúng sẽ giao dịch một vụ ma túy lớn thông qua bữa tiệc của Lăng Giang Quân,ta cần phải tham dự được bữa tiệc thì mới bắt được hắn.”-“Vậy chẳng lẽ chúng ta đột nhập vào sao?”-“Không khả thi cho lắm, nếu làm thế thì chúng ta sẽ bị bọn chúng phát hiện và gây thương vong,tổn thất lực lượng của ta thôi.

Phải vào chính diện thì mới được.”-“Nhưng chúng ta không có giấy mời nếu không có thì sẽ không vào được.”-“Đấy mới chính là vấn đề.”Cô đang ăn sô cô la thì nghe hai người bàn chuyện và có nhắc đến Lăng Giang Quân liền lấy tấm thiệp mời hồi sáng ra,xen vào nói:-“Thứ cho cháu nhiều lời nhưng có phải hai người đang nhắc đến tấm thiệp mời của Lăng Giang Quân không ạ?”****HẾT CHƯƠNG 6****.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.