Đọc truyện Bảo Bối Nữ Quái Của Ma Vương Lạnh Lùng – Chương 13: 12
Vừa mới chọc tức cô con gái bảo bối xong , ba nó liền với lấy chiếc điện thoại , bấm một dãy số . Chưa đầy ba giây , đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời :
-Alo
-Lão bạn à , bên ông sao rồi ? – Ba nó cất tiếng hỏi , giọng cực kỳ thỏa mãn.
-Bên tôi ổn rồi . – Ba hắn cũng vui vẻ đáp lại
-Ha ha , tôi biết là do bà nhà ông ra mặt nên ông mới thành công chứ gì ? – Ba nó nói
-Ờ , ông cũng biết mà , còn ông thì sao ?
-Tôi á , được rồi , may mà tôi trốn sang bên này sớm không thì chắc nát xương rồi . – Ba nó nói với giọng huy hoàng ( =.=!)
-Hờ hờ (-_-!)
Hai ông già vui vẻ cười đùa vì bước hai của kế hoạch đã thành công, đúng là toàn dị nhân …
Sáng hôm sau , tại biệt thự của tụi nó …
-Thiên Băng , mày dậy mau . – Mới sáng sớm mà bà cô Ánh Dương đã réo nó dậy . Nó ngồi giữa phòng khách , miệng ngáp ngắn ngáp dài , đầu tóc rối bù , trông chả giống nữ quái hàng ngày tí nào cả , nó vừa gãi gãi cái đầu rối bù , miệng vừa nói :
-Mày bị gì vậy , mới sáng sớm mà đã lôi tao dậy làm gì vậy con kia ?
-Mày không nhớ hôm nay là tên giám hộ mới đến sao ? – Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, còn nó vẫn ngồi y như con đười ươi ở đó :
-Lo gì , tao đã có cách đối phó rồi.
-Thật ? – Cô hỏi với giọng nghi ngờ
-Thật , mày không nhớ chúng ta là ai à.
-Ờ, cũng đúng , người như mày mà có giám hộ thì chỉ tội cho thằng đấy thôi à.
-Hì
Mà không có gì thì sửa soạn đi học thôi. – Cô định đứng dậy đi thì nó gọi với lại :
-Có chuyện quan trọng hơn đấy
-Chuyện gì vậy ? – Cô nhíu mày
-Đêm qua , chi nhánh bên Úc có báo tin về. – Nó bình thản nói
-Họ nói sao ? – Vừa nhắc đến cô liền trở nên quan tâm
-Kế hoạch tác chiến của chúng ta bên ấy thành công hơn mong đợi , đã thâu tóm được toàn bộ địa bàn bên ấy .
-Thật sao , hay quá, không uổng công ta bay sang bên ấy mất nửa tháng trời.
-Ừm , coi như đã xong.
Hai cô nương vui vẻ chuẩn bị đi học – một việc nhàm chán nhất , thực ra đây là lần đầu tiên hai cô nương thức sớm để đi học , bình thường toàn tám giờ thức , chín giờ đi học à , đi học muộn mà có người dắc xe mới đỉnh chứ , hắc hắc…
Két…két…
Hai tiếng phanh xe quen thuộc vang lên trước cổng trường Nice school , hai cô nương bước xuống khỏi hai chiếc mô tô phân khối lớn yêu dấu , lão bảo vệ vội vàng chạy ra , nó cởi chiếc mũ bảo hiểm xuống , thảy chiếc chìa khóa cho lão , xách cặp đi thẳng . Cả trường được phen ngạc nhiên , có người còn giở máy lịch ra tính nhẩm :
-Liệu hôm nay có trận lũ lịch sử nào đổ bộ không nhỉ ?
-Im đi , mày muốn được một vé đi thăm ông bà sớm à ? – Tên bên cạnh ” tốt bụng ” nhắc nhở . Tên đó im bặt ngay , đùa gì chứ đùa với hai người này là vạn phần không nên.
Tụi nó vừa đi thì tụi hắn đến , lũ con gái hám trai thì được phen chảy nước dãi . Vừa bước xuống xe , cậu đã ngó quanh như tìm thứ gì đó , khi nhìn thấy hai con xe mô tô quen thuộc , cậu khẽ mỉm cười một cái , tuy rất nhẹ nhưng đâu thể qua khỏi mắt Phong ca ca nhà ta. Vừa định bước đi thì từ đằng sau vọng lại một tiếng nói trong trẻo quen thuộc :
-Này , giám hộ.
Hai người vội quay lại , nhìn thấy ngay hai cô nương không sợ trời , không sợ đất đang đi lại, đồng thời trên môi là nụ cười quỷ dị nhất mà cậu và hắn từng thấy , hai người đột nhiên có một dự cảm không lành.
-Giám hộ…
…