Bạn đang đọc Bảo Bối Nhỏ Bé, Về Nhà Thôi: Chương 1.Hàn Nhật 1500 năm trước
Hôm nay Tú Nhi được ba mẹ cho đi chơi cùng lớp nên mới sáng sớm nàng đã dậy để chuẩn bị đồ.
8h nàng được bố chở tới trường nhưng tâm cứ thấy nôn nóng… Khi đến trường mội người đã đến đầy đủ,thấy cô mấy anh chị chạy lại:” Nhi Nhi tới rồi a, mệt không em để anh/chị giúp em nhé!..”Mọi người đừng cảm thấy lạ nhé vì cô hiện tại tuy 15 tuổi nhưng là một thiên tài nên được xét thẳng vào đại học Vân Trung nổi tiếng, với vẻ đẹp quốc sắc tiên hương và trái tim thuần khiết, hiền lành, nhân ái nàng đã được các sư huynh,sư tỷ yêu mến…nhưng không phải ai cũng yêu thích nàng…”Hừ,xem cái mặt nó kìa,vênh váo thấy ghét…”-1 cô gái rất phong cách nói.”Vâng,nó thật xấu nha”-Lũ đàn em theo cô ta phụ đáp.
Sau khi leo lên ngọn núi cao chót,Tú Nhi cùng các anh chị đang ngồi nói chuyện thì một cô gái có vóc dáng cao cao tìm nàng nói là có vị sư tỷ muốn tìm.Khi lên đến nơi nàng thấy một nhóm cô gái bộ mặng hung dữ nhìn nàng,tuy lo sợ nhưng nàng vẫn lễ phép chào tuy nhiên đã không kịp nàng bất ngờ bị khiêng lên và đãy xuống vực,kinh sợ nàng bất tỉnh…
Tỉnh dậy nàng nhìn thấy một không gian hoàn toàn xa lạ,kiến trúc cổ trang nhưng sang trọng thu hút ánh mắt của nàng.Một cô gái tới trước mặt nàng nói:”Muội muội tỉnh rồi a!””Đây lầ đâu?”,”A Đây là Phủ Âu gia, muội là phu nhân thấy bên bờ xuỗi nên đem nàng tới a?Trông muội mang bộ đồ kì quái chắc hẳn là người nước khác tới nha,đây chính là nước Hàn Nhật thời Hàn Thùy thứ nhất nha!..”
Nàng hốt hoảng,theo như nàng học chả nhẽ đây là 1500 nắm trước sao?