Đọc truyện Bảo Bối, Nhanh Đến Đây! – Chương 2
Thiện Ngôn mang bộ mặt thần chết vào cửa hàng thú nuôi đón Bao Bao. Bao Bao đang dê mấy cô chó Husky thấy cậu thì xoắn mông lắc đuôi chạy lại dụi dụi vào chân cậu. Thiện Ngôn nằm ườn ra sàn ôm Bao Bao mà than trời than đất.
” Em bảo thi mà sao giờ này lại ở đây? Chẳng lẽ cậu Thiện đây vừa đọc đề là ra đáp án làm bài thi trong vòng 30s sao?” Ngô Phong vừa chải lông con mèo anh lông dài vừa hỏi cậu.
Như bị giẫm phải đuôi, Thiện Ngôn mắt rực lửa gắt gao ôm lấy Bao Bao mà hậm hực, cậu kể lại việc lúc sáng cho Ngô Phong nghe, càng kể cậu càng sôi máu. Đúng là hôm nay ra đường không xem ngày hay sao ấy, sáng thì quên ngày thi, bắt xe buýt thì bị xem như tên hủi không xe nào chịu đón, vào được tới trường thì kiếm cái phòng thi không ra, đã vậy còn gặp phải oan hồn vất vưởng lưu lạc nhân gian nữa chứ. Thiên a~ sao người thích bức người lương thiện thế cơ chứ.
” Thế nên em quyết định sẽ về đốt phong long tắm lá bưởi xả hết vận rủi.” Thiện Ngôn quyết tâm nói.
Ngô Phong ẵm con mèo chải lông đẹp đẽ vào chuồng, anh quá hiểu tên nhóc Thiện Ngôn này mà, tố chất thông minh nhưng rất lười, nếu anh nhớ không lầm thì cậu đã rớt lần này là lần ba rồi nhỉ?
” Tiểu Ngôn, lần này em không thi có phải là…”
“RỚT.MÔN.LẦN.BA.” giọng nói nghiến răng ngiến lợi vang lên sau lưng.
Cảm giác được nguy hiểm đang cận kề trước mắt, Thiện Ngôn đẩy Bao Bao ra phía trước bảo vệ cậu. Vì Bao Bao thuộc dòng Giant Alaska thuần chủng nên rất khủng bố, mà cậu thì chỉ cao có 1m65, thân ảnh mảnh khảnh nên Bao Bao hoàn hảo che mất cậu.
“Thiện Ngôn, cậu đừng hòng đưa Bao Bao ra làm bia đỡ, nếu cậu không muốn mồ xanh cỏ trong vòng 1p30s thì lăn ra đây cho tớ.” giọng nói mang đậm mùi chết chốc khiến Thiện Ngôn càng ôm chặt Bao Bao hơn, nhưng cũng ló cái đầu màu nâu ra cười ngây ngô.
“Ố tiểu Hiên, cậu thi nhanh thế? Mới có nửa thời gian thôi mà. Ngô Phong anh xem có phải tiểu Hiên nhà ta thiên tài quá phải không?”
“Thôi dẹp đi. Đừng ở đó mà nói nhăng nói cuội nữa. Lão tử đã thông báo cho cậu rồi mà còn bỏ không thi. Muốn học chung đàn em lắm à?” Bạch Hiên liếc xéo Thiện Ngôn, đá cậu lăn ra khỏi Bao Bao, Bạch Hiên ôm Bao Bao mà vuốt ve chẳng thèm để ý cậu.
Thiện Ngôn bị xua đuổi mặt dày lăn lại ôm lấy Bạch Hiên làm nũng.
” Tiểu Hiên a~ người ta hôm nay đã đến trường, cơ mà gặp phải âm hồn bất tán nên không thể thi a~. Với bộ óc siêu phàm thiên tài này thì đi thi bảo đảm qua môn đạt thành tích xuất sắc a. ” Thiện Ngôn cười vô hại, kéo kéo tay Bạch Hiên mà lắc lắc.
Bạch Hiên phũ phàng gạt tay cậu xuống, lườm đến cháy cả da mặt ” Thế á? Phải rồi bộ óc thiên tài quá nên thi một môn rớt tận 3 lần cơ. Chậc, Phong ca à, sau này phải tránh xa “thiên tài” ra nha, không khéo lây mất sự thông minh tài trí này mà phá sản a~”
Ngô Phong cười ôn nhu xoa đầu Thiện Ngôn an ủi,từ nhỏ đến lớn hai đưa này không ngày nào không khắc khẩu, ấy vậy mà ai đụng vào Thiện Ngôn thì y rằng ngày mai kẻ đó sống không bằng chết bởi Bạch Hiên.
“Thôi nào hai đứa, đại học năm hai rồi cứ như trẻ ba tuổi. Tiểu Ngôn đúng là gặp sự cố nên mới không thi mà. Hai đứa chuẩn bị đi, sắp đến giờ ăn cơm với cả nhà rồi.” Ngô Phong cười giảng hòa cho hai tên nhóc nhà mình.
“Tạm tha cho cậu. Bao Bao lại đây, ba Bạch dắt con ăn ngon.”
Thiện Ngôn như vừa từ cõi chết mà hồi sinh, gì chứ rớt môn không sợ chỉ sợ sự “yêu thương” của Bạch Hiên mà thôi.
Cả ba vui vẻ cười nói bước ra khỏi cửa tiệm, Thiện Ngôn và Bạch Hiên cười đùa với Bao Bao trong lúc đợi Ngô Phong lấy xe. Thì bỗng nhiên một chiếc xe mất thắng lao thẳng vào chỗ cậu, Bạch Hiên phản xạ nhanh chóng kéo cậu vào trong, Thiện Ngôn đờ đẫn buông dây dắt Bao Bao, Bao Bao hoảng sợ chạy nhanh lại chỗ cậu thì một chiếc xe khác chạy đến.
” Bao Bao…” Thiện Ngôn hét lớn.
Bên đường một bóng người cao gầy lao nhanh sang nắm lấy dây dắt cỏi của Bao Bao kéo mạnh vào bên kia đường. Hoắc Dạ bị xây xác nhẹ ở tay. Hoắc Dạ vỗ vỗ đầu Bao Bao ý bảo không sao.
Thiện Ngôn cùng Bạch Hiên chaỵ sang đường, cậu kiểm tra thấy Bao Bao không tổn hại gì thì cúi người liên tục cảm ơn anh. Lúc này Ngô Phong lái xe tới xuống xe lo lắng hỏi han cả hai.
“Anh có sao không? Hay để tôi đưa đi bệnh viện?” Thiện Ngôn áy náy nhìn cánh tay trầy xước của Hoắc Dạ.
“Tôi không sao, tôi có việc đi trước. Hẹn gặp lại em.” giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên, anh quay người ly khai nhanh chóng.
“Anh gì ơi, anh gì ơi….” Thiện Ngôn muốn báo đáp cho người đó nhưng anh đi nhanh quá.”Không nói tên làm sao biết mà đền đáp. Biết khi nào gặp lại chứ”
“Hai đứa không sao là ổn rồi. Anh ta nói hẹn gặp lại thì sớm muộn thôi. Bạch Hiên, việc này có liên quan đến người đàn bà đó không?” Ngô Phong suy tư.
“Em nghĩ chắc là có. Việc này cứ để em điều tra. Thôi chúng ta nhanh chóng đi thôi, để mọi người đợi lâu không nên.” Bạch Hiên khôi phục trạng thái vui vẻ, kéo tay Thiện Ngôn đang ngẩn ngơ lên xe.
Bên trong chiếc siêu xe thể thao, Mạc Tư vừa sơ cứu vừa càm ràm ” Hay quá, lao ra như một vị thần, lỡ cậu có việc gì thì sao?”
Hoắc Dạ lạnh lùng nhắm nghiền mắt không trả lời mặc Mạc Tư càm ràm bên tai. Nếu như cậu ấy có chuyện gì thì chẳng phải anh sẽ hối hận cả đời sao?
“Điều tra việc hôm nay, tối nay tôi muốn kết quả.”
“Con mẹ nó chứ, tối nay là tôi đi gặp ba mẹ vợ tương lai đấy, bức người à?” Mạc Tư bực tức nhìn Hoắc Dạ.
“Gặp xong rồi làm. Không tôi tống cậu sang Amazon nghiên cứu sinh.” Hoắc Dạ đe dọa.
Mạc Tư âm thầm chửi rủa một câu, sau đó im lặng băng bó vết thương cho Hoắc Dạ.