Đọc truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu – Chương 3: Em đã trưởng thành rồi
Lợi dụng lúc Nhiếp Tử Phong mặc quần áo vào, Nhiếp Tử Vũ đem những tâm tư giấu trong đáy lòng từ lâu nói ra.
– Anh, em đã trưởng thành rồi, cho nên … anh có thể không cần ra ngoài tìm phụ nữ nữa.
Vừa nói xong, mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ bừng lên như quả đào chín làm cho người ta kích động, không nhịn được muốn có dũng khí cắn một cái.
Nhiếp Tử Phong sửng sốt một chút, từ từ, nụ cười lan tràn tới khóe mắt:
– Mười lăm tuổi, quả thật là đã trưởng thành.
Hắn như đang suy nghĩ điều gì đó, gật đầu, đôi mắt lạnh lùng:
– Nhưng mà, tôi vẫn nên ra ngoài tìm phụ nữ.
– Tại sao?
Nhiếp Tử Vũ buột miệng hỏi, vẻ mặt hoảng hốt bi thương:
– Lẽ nào em không xinh đẹp bằng những người phụ nữ kia?
Cô được bầu chọn làm hoa khôi của trường liên tục 3 khóa, ngay cả anh Nhĩ Kỳ cũng nói cô là đại mỹ nhân hiếm thấy không vô số người anh ấy đã gặp qua, chẳng lẽ cô còn chưa đủ xinh đẹp sao?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ cười thành tiếng, nói:
– Em rất đẹp!
– Vậy tại sao anh không muốn em?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ trở nên nghiêm túc, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dáng dấp rất là đáng yêu:
– Chẳng lẽ anh không biết người ta đã thích anh từ rất lâu rồi sao?
– Tôi biết, cho nên tôi cũng rất thích em.
Nhiếp Tử Phong xoa xoa đầu của cô, đáy mắt hiện lên sự cưng chìu hết mực. Nuôi dưỡng cô, ngay từ đầu vốn là do tâm tính muốn vui đùa, không nghĩ tới càng ngày càng yêu thích cô, cô dần dần lại chiếm được vị trí trong lòng của hắn, nhưng mà hắn đối với cô chỉ có …
– Em là em gái của tôi.
– Em mới không phải em gái anh!
Lại là lời nói cũ, Nhiếp Tử Vũ tức giận hất tay của hắn ra:
– Em chỉ là đứa trẻ mà ba mẹ nhận nuôi mà thôi!
– Nhưng ít ra ở trong hộ khẩu em là em gái của tôi.
Nhiếp Tử Phong nhắc lại, nhìn viền mắt cô có hơi ửng đỏ, trong lòng hắn không muốn chút nào, nhưng bất lực.
– Vũ Vũ ngoan, chuyện này không phải chuyện trẻ con nên hỏi.
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ chua xót, lỗ mũi cũng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi ra:
– Anh không thích em.
Trong đầu cô đều ngập tràn câu nói này.
Nhìn diện mạo vô cùng uất ức của cô, Nhiếp Tử Phong xoa xoa trán mình, đột nhiên bất ngờ hùa theo, nói:
– Đúng vậy, tôi không thích loại con nít trong sáng như em, đổi lại thì tôi càng thích loại con gái lẳng lơ, sexy, có tính khiêu gợi hơn.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, tiếp đó ánh mắt sáng lên, dâng lên một chút hy vọng:
– Có phải em trở nên sexy thì anh sẽ thích em không?
Nhiếp Tử Phong không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, chần chờ một chút, gật đầu:
– Đúng!
Có thể chắc chắn khẳng định như vậy là vì hắn biết Vũ Vũ trời sinh tính cách bảo thủ, dù to tiếng nhưng cô cũng không dám ăn mặc giống như những cô gái khiêu gợi ngoài đường kia.
– Tốt lắm!
Nhiếp Tử Vũ gật đầu liên tục, khóe miệng cong cong:
– Anh nhớ kỹ những gì anh đã nói đó!
Nhiếp Tử Vũ âm thầm thề: “Vì có được hắn, cô nhất định sẽ trở thành người con gái khiêu gợi!”
… …
Hứa hẹn so ra kém xa so với thực hiện.
Buổi tối hôm đó, Nhiếp Tử Vũ liền lên mạng tìm tòi định nghĩa của “gợi cảm, hấp dẫn”, nhưng mà chẳng qua chỉ hiện ra những người ăn mặc lộ liễu chứ không có bày cho cách trở thành người phụ nữ lẳng lơ.
Nhìn nữ minh tinh xinh đẹp trong hình mặc áo tắm hai mảnh, một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi của cô. Nhìn của người ta thì tròn trịa, căng mịn, nhìn lại mình thì bằng phẳng như gò núi nhỏ, dù cho lấy dũng khí mặc những bộ quần áo bại lộ kia vào thì cô cũng không có dũng khí đứng ở trước mặt của anh trai mình đâu.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện tối nay của hai người, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy được thất bại sâu đậm. Nhưng nghĩ đến lời thề son sắt quả quyết của Nhiếp Tử Phong thì cô lại dấy lên ngọn lửa.
Không được, Nhiếp Tử Vũ cô nhất định phải làm được! Cô đã thầm yêu anh ấy mười lăm năm, chẳng lẽ cô vẫn muốn nhìn anh ấy tiếp tục ôm những người phụ nữ khác ở trước mặt cô hay sao?
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ cắn răng muốn học cách biểu tình mê hoặc của người ta.