Đọc truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu – Chương 272: Đại kết cục 4 (tiếp theo)
Anh ấy sinh bệnh sao? Trong đầu Nhiếp Tử Vũ không khỏi nảy ra một ý nghĩ này! Nhưng một giây sau cô lại lập tức hối hận vì sao mình lại nảy ra cái ý nghĩ này!
Anh ta có bệnh hay không có bệnh thì có liên quan gì đến cô chứì? Có thể anh ta hoàn toàn không có bệnh gì hết, anh đã cố ý hóa trang thành như vậy để tranh thủ sự thương cảm của mày mà thôi!
“Khụ khụ…” Tống Linh dùng khăn tay che miệng ho nhẹ một tiếng. Một lúc lâu sau, đợi cho trái tim khôi phục lại như bình thường, lúc này Tống Linh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình đầy vẻ lạnh lùng, nói: “Khụ… Anh sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của em đâu, anh chỉ là muốn nói chuyện với em một lúc thôi…Khụ khụ.”
“Hừ.” Nhiếp Tử Vũ cười một tiếng lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống. Nhìn về Tống Linh, Nhiếp Tử Vũ thoáng nở một nụ cười bi thương: “Giữa chúng ta còn có chuyện gì tốt mà nói chuyện nữa đây? Những gì nên nói và không nên nói chẳng phải đều là đã nói xong hết rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ anh lại muốn nói cho tôi biết, anh vẫn
.
còn có điều gì đó che giấu chưa nói cho tôi biết sao?” Cô lạnh lùng nói như châm chọc.
Chuyện hôm nay cô đến đây, hoàn toàn là bởi vì Tống Linh đã nói ở trong điện thoại: “Đây là lần cuối cùng anh gặp cô”, cho nên Nhiếp Tử Vũ mới chấp nhận đến đây để gặp anh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô chấp nhận tiếp tục nghe những lời nói dối của anh!
“Khụ khụ…” Từng chữ từng câu của Nhiếp Tử Vũ như lưỡi dao sắc bén, không một chút lưu tình hung hăng đâm sâu vào trong ngực của Tống Linh, khiến trong lòng anh đổ ra một trận máu tươi nhễ nhại đau đớn. Trái tim anh như bị xé rách ra cực kỳ đau đớn. Cảm giác đau đớn đến mức anh cảm thấy hô hấp cực kỳ khó khăn, sức lực toàn thân phảng phất như bị vét đi hết sạch, thân thể của anh trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống dựa vào lưng ghế ngồi.
“Nhất định là em đã rất hận anh.” n Tống Linh thoáng nở một nụ cười thống khổ, một đôi con người vốn rực rỡ sáng chói như kim cương giờ đây lại tối đen như mặt đầm sâu yên lặng không thấy được đáy, không còn vẻ sáng rỡ như trước. Cục diện hôm nay, là do một tay anh tạo thành, nếu như cô hận anh, đó cũng là sự trừng phạt đúng tội của anh ma fthooi.
“Hận! Đương nhiên là tôi hận anh rồi!” Từ giữa hai hàm răng của Nhiếp Tử Vũ, bài trừ ra một câu nói lạnh lùng, kia, từ trong đáy mắt trong veo như nước của cô ánh lên cái nhìn bắn toé ra hoa lửa: “Cho dù không biết quá khứ thế nào, nhưng tôi dám khẳng định, anh nhất định chính là người làm cho người ta phải căm hận nhất trên cái thế giới này!” Anh đã lừa dối cô hết lần này tới lần khác, coi cô như một kẻ ngốc mà đùa bỡn, lợi dụng cô để ức hiếp Nhiếp Tử Phong, cuối cùng làm cho cô biến thành đối tượng bị vạn người phỉ nhổ! Chính anh là người đã làm cho cô trở nên thê thảm như vậy! Tất cả mọi chuyện của hôm nay đều do anh tạo thành!
“Không sao hết, anh chấp nhận sự căm hận của em… Khụ…”
Nghe vậy, thoáng cái nụ cười lạnh liền đọng lại ở trên khóe môi của Nhiếp Tử Vũ: “A, vậy sao! Anh cảm thấy không sao cả, là bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình rồi, vì thế anh cảm thấy không cần thiết cũng đúng thôi!”
Tống Linh trầm mặc nhìn cô, không có ý định phản bác.
“Tống Linh, anh thật sự làm cho người ta phải buồn nôn!” Chiếm được đáp án của anh, Nhiếp Tử Vũ xoạch một cái, từ trên ghế đứng lên, cầm lấy túi xách đã định xoay người rời đi. Nhưng mà hai châncô còn chưa kịp bước đi một bước, một câu nói của Tống Linh nhất thời làm cho bước chân của cô phải dừng lại.
“Anh sẽ hoàn trả lại tất cả những gì đó cho hai người.”
Một giây, hai giây… Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác sững sờ ở tại chỗ. Một lát sau, cô không dám tin tưởng, liền quay đầu lại. Vốn cho là Tống Linh chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, nhưng khi ánh mắt của cô chạm đến đến sắc mặt tái nhợt nhưng tràn ngập nghiêm túc của anh, thì đột nhiên cô bật cười.
“Anh nghĩ rằng chúng tôi thiếu những đồng tiền kia sao? Không có tiền, chúng tôi vẫn trải qua cuộc sống rất tốt.”
“Khụ… Anh biết hai người không thiếu gì tiền, chỉ là anh muốn trả lại những thứ của hai người cho hai người bọn em mà thôi…”
“Những tiền bạc kia, cái vị trí Tổng giám đốc kia, không phải anh đã trăm phương ngàn kế, hao tổn sức lực lớn như vậy mới đạt được sao? Tại sao lại muốn trả lại cho chúng tôi?” Nhiếp Tử Vũ không thế nào chấp nhận được những lời nói kia của Tống Linh. Cô nhìn anh thật sâu, nói: “Vì sao đột nhiên anh lại muốn làm người tốt như thế? Anh lại muốn làm chuyện gì đối với nhà chúng tôi chăng? Có phải là anh muốn làm cho cuộc sống của chúng tôi phải đảo lộn lên thì anh mới cam lòng hay không?” Giữa lúc cô còn muốn hỏi những câu gây sự kia, một lần nữa, câu nói của Tống Linh vang lên làm cho lời nói của cô trong nháy mắt cắm lại ở trong yết hầu, không sao phun ra nổi một chữ.
“Anh bị bệnh.” Tống Linh ho một trận, vẻ mặt hiện rõ nỗi thống khổ vạn phần, ánh mắt nhìn cô đã có chút đã ươn ướt. Tống Linh chăm chú nhìn vào Nhiếp Tử Vũ lúc này nét mặt như cứng ngắc lại sau lời của anh, dùng ngữ điệu vân đạm phong khinh (giọng nói nhẹ nhàng như mây như gió) nói: “Anh bị bệnh, chắc không sống lâu dc nữa. Anh trả lại cho hai người tất cả mọi thứ thuộc về hai người, anh chỉ hi vọng em có thể… Khụ… Có thể giúp anh chăm sóc cho Đường Đường thật tốt, nó vẫn luôn coi em là người mẹ tốt của mình!”
Khi còn sống, Tống Linh anh đã phải trải qua cuộc sống như ở trong địa ngục. Anh vì muốn báo thù mà phấn đấu, đã làm thương tổn vô số người, ngoại trừ Nhiếp Tử Vũ, người bị anh làm tổn thương sâu nhất đó là Đường Đường… Ngay từ đầu, anh đã không phải là một người cha tốt, ngay cả chuyện giữ lại Đường Đường cũng là vì anh có mục đích của mình. Về sau này, anh cũng chưa bao giờ thương yêu con gái mình giống một người cha đẻ thực sự, thậm chí cuối cùng anh còn hại mẹ đẻ của con gái anh phải tự sát. Mà tiếp đó không lâu, khi trên đời này cũng sẽ không còn có một người có tên là Tống Linh này nữa, đến lúc đó người đáng thương nhất chính là Đường Đường bé nhỏ. Con bé còn nhỏ như vậy, đã không có mẹ rồi, nếu như Tống Linh anh cũng chết đi, như vậy còn có ai đứng ra chăm sóc cho Đường Đường đây? Ai sẽ tới để che chở cho con bé? Mà đây mới chính là mục đích mà hôm nay Tống Linh đã gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ nói muốn gặp cô.
“Đường Đường vẫn coi em là người mẹ đẻ của nó, sau này, anh cũng hi vọng vẫn tiếp tục như thế…” Cái đau trong ngực anh lúc này đã xa vượt quá xa khả năng anh có thể chịu đựng, gánh vác sự đau đớn, nhưng vì muốn nói chuyện này cho trọn vẹn, anh đã phải cố gắng hết sức, mang hết sức lực còn sót lại để giữ cho mình được tỉnh táo.
Nhìn bộ dáng Tống Linh lúc này hai mắt đã mơ màng, trái tim Nhiếp Tử Vũ đã mềm lại, sự kiêu ngạo đã giảm đi không ít. Giữa lúc cô nghĩ muốn nói cho anh biết “Cho dù bất kể thế nào, Đường Đường vẫn luôn là con gái của cô”, nhưng đột nhiên, cô nhớ tới tất cả những gì trước kia anh đã làm đối với gia đình bọn họ, thế là trái tim của cô lại trở nên cứng rắn.
“Dựa vào cái gì mà anh muốn tôi phải chăm sóc con gái anh giúp cho anh chứ? Còn nữa, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng những lời của anh đã nói ra hay sao?” Nhiếp Tử Vũ quyết tâm ép buộc chính mình phải trở thành con người độc ác, cô nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn anh nói: “Tôi ngốc nghếch nên mới bị anh lừa một lần đầu tiên, bị lừa hai lần là do tôi ngu xuẩn, bây giờ lại bị lừa lần thứ ba nữa thì tôi thực sự đúng là con người từ đầu đến cuối quá mức ngu ngốc! Vì thế, Tống Linh à, anh đừng hy vọng tôi còn sẽ tin tưởng vào những chuyện ma quỷ của anh nữa!”
Bị bệnh sao? Nếu một người thực sự bị bệnh thì chắc chắn sẽ không nói là mình bị bệnh! Vì thế anh ta chắc là lại muốn lừa gạt cô thôi! Vì không biết được kế hoạch anh ta đang muốn lừa gạt, vậy thì Nhiếp Tử Vũ, ngàn vạn lần mày chớ có tin anh ta, tuyệt đối không nên mềm lòng!
Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ đang hung hăng tự nhắc nhở chính mình, ánh mắt của cô liếc nhìn anh một cái đầy vẻ kiên quyết, cuối cùng cô dứt khoát xoay người bước chân ra khỏi quán cà phê.
Chỉ là khi cô nói, nếu như cô quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, thì cô sẽ phát hiện ra Tống Linh đang khép hai mắt lại, ôm lấy ngực vẻ mặt đầy thống khổ…