Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 265: Đại kết cục 2 (tiếp theo)


Đọc truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu – Chương 265: Đại kết cục 2 (tiếp theo)

Nhiếp Tử Vũ dùng tay vỗ vỗ vào mặt mình cố giữ cho mình sự tỉnh táo, lập tức không nhìn vào tấm ảnh trên màn hình điện thoại nữa. Cô mở danh bạ điện ra nghĩ muốn tìm số để liên lạc với người nhà của người phụ nữ kia, vậy mà, trong danh bạ điện thoại cư nhiên chỉ có một số duy nhất của Tống Linh! Mặc cho cô tìm lại tất cả những tin nhắn gì gì đó lúc trước, cũng không hề tìm ra được một người nào khác.

“Liệu cô gái kia có thể lưu số điện thoại ở trong máy vi tính xách tay không nhỉ.” Nhiếp Tử Vũ suy đoán, ôm suy nghĩ trong lòng lại mở túi xách của  người phụ nữ kia ra tìm kiếm lại một lần nữa. Cô phát hiện ra ngoại trừ một ít đồ trang điểm bên ngoài thì cũng chỉ còn lại một chiếc ví tiền. Quên đi, không có điện thoại thì tìm được thẻ căn cước của cô gái kia cũng sẽ có thể tìm được người nhà! Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ lại lật giở ví tiền của cô gái ra, chỉ là lần này, Nhiếp Tử Vũ liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì cô vừa lật mở chiếc ví da thì phát hiện cái chỗ nên để chứng minh thư thì lại kẹp một tấm hình, mà đứa trẻ trong tấm ảnh chụp kia rõ ràng là Đường Đường con gái của cô!

Vì sao ảnh chụp của Đường Đường lại ở chỗ này! Trong nháy mắt, đôi mi thanh tú của Nhiếp Tử Vũ nhíu chặt lại, dựng đứng lên. Cô nhìn vào tấm ảnh chụp kia, trong ảnh Đường Đường đang hướng về phía ống kính cười đến ngọt ngào, từng vấn đề nghi vấn đột nhiên cuồn cuộn nổi lên không ngừng hiện ra trong đầu của cô. Nhiếp Tử Vũ chợt nhớ lại trước khi bất tỉnh độ hơn mười giây, người phụ nữ kia đã đột nhiên gọi vang lên “con gái tôi”, dĩ nhiên là người phụ nữ ấy đã nhìn vào Đường Đường mà kêu lên…

Sự nhận thức này đã giáng cho Nhiếp Tử Vũ một kích nặng nề, đầu cô chợt vang lên những tiếng kêu ong ong. Nhìn Đường Đường trong tấm ảnh chụp, rồi lại nhìn sang tấm hình chụp trên màn hình điện thoại di động của cô gái kia, rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ đã nghĩ ra rồi.  Cô đã nhớ ra đứa trẻ trong tấm ảnh chụp kia nhìn trông giống người nào! Thì ra đó là thời kì Đường Đường còn là trẻ con!


Ảnh chụp Đường Đường ở trong bóp da của người phụ nữ kia, không chỉ như vậy, tấm hình người phụ nữ còn ôm Đường Đường thời còn nhỏ để chụp hình, cộng thêm trước khi ngất đi người phụ nữ kia còn nhìn vào Đường Đường mà goi “con gái”… Trong khoảng thời gian ngắn, mạch suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ trở nên rối loạn.

Ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc của cô cứ di chuyển qua lại giữa tấm hình chụp chân dung của Đường Đường với tấm hình chụp Đường Đường trên màn hình của điện thoại di động…  đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đầu của mình đau nhức đến không sao chịu nổi!

Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?!

************************

Rốt cuộc Nhiếp Tử Vũ cũng không thế nào nghĩ ra được rõ ràng về mối quan hệ giữa Đường Đường với người phụ nữ kia. Nhưng cô lại nghĩ tới, có một người nhất định sẽ biết được tất cả chân tướng những chuyện này. Vì để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, Nhiếp Tử Vũ liền thả lại chiếc túi xách của người phụ nữ kia vào trong xe của Tống Linh, sau đó cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,chạy nhanh tới trước phòng giải phẫu.

“Linh, tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Nhiếp Tử Vũ đi tới bên người Tống Linh ngồi xuống, lo lắng hỏi.

“Anh cũng không được rõ ràng lắm.” Tống Linh nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẻ mặt của anh ta không chút biểu cảm.

Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ đầy kiên định, nhìn như khóa chặt vào gương mặt của Tống Linh, không bỏ qua bất kể một sự biến đổi nào, dù chỉ là một là hành vi nhỏ nhất. Sau đó Nhiếp Tử Vũ đột nhiên thở dài một hơi nói ra một câu đầy vẻ áy náy: “Làm sao bây giờ? Em đã vội vội vàng vàng chỉ mong đến đây thật nhanh, cho nên đã quên không mang túi của vị tiểu thư kia đến đây mất rồi, chuyện này không thể không liên lạc với người nhà của cô ấy. Linh, anh là người có sự giao thiệp rộng rãi như vậy, anh có biện pháp nào để có thể liên lạc được với người nhà của anh ấy hay không?”


“Thật xin lỗi, chuyện này anh không thể làm được.” Trong đáy mắt của  Tống Linh thoáng hiện ra một ánh mắt có chút gì đó đầy vẻ áy náy. Tiếp ngay sau đó Tống Linh thu lại con ngươi khôi phục lại sự yên lặng như ngày trước.

Mặc dù từ đầu chí cuối gương mặt của không lộ chút biểu tình nào, thế nhưng do Nhiếp Tử Vũ quan sát cẩn thận, cho nên vừa rồi khi Tống Linh trả lời câu hỏi của cô, cô đã kịp bắt gặp được từ nơi đáy mắt của anh chợt lóe lên vẻ kinh hoảng. Rõ ràng là anh có biết về chuyện này, nhưng tại sao Tống Linh lại lừa dối cô, nói rằng anh không biết gì hết, rốt cuộc nguyên nhân chân tướng của sự việc ở đây là gì vậy nhỉ! Nhưng cũng chính trong nháy mắt, Nhiếp Tử Vũ đã khẳng định chắc chắc rằng, nhất định Tống Linh đã gạt cô chuyện gì đó, hơn nữa còn là một chuyện rất nghiêm trọng!

“Linh, về này, sau khi em ngẫm lại toàn bộ sự việc, Nhiếp Tử Vũ càng cảm thấy vị tiểu thư kia có chút gì đó rất kỳ quái.” Nhiếp Tử Vũ lại nói tiếp, kể lại toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra: “Vừa rồi lúc cô ấy sắp sửa bất tỉnh nhân sự, vậy mà cô ấy lại có thể vẫy tay nhưng chỉ hướng về phía Đường Đường, hơn nữa gọi Đường Đường là con gái.” Nói xong, Nhiếp Tử Vũ càng chăm chú quan sát những biểu lộ dù chỉ là biến đổi nhỏ nhất trên mặt của Tống Linh.

Lời nói vừa thốt ra, chỉ thấy biểu tình của Tống Linh cứng lại mất hai giây, lập tức anh chỉ khẽ cười nhỏ nhẹ nói: “Anh nghĩ hẳn là cô ấy đã sản sinh ảo giác thôi, cho nên mới nhìn Đường Đường mà coi thành con gái của cô ấy.” Tống Linh cười gượng nói giải thích, tựa như không hề có chuyện gì vậy. Nhưng mà tay trái của anh ta giấu ở phía sau Đường Đường lại nắm chặt thành quyền, tiết lộ cảm xúc thật sự lúc này của anh ta.

Lý Duyệt chết tiệt kia, không ngờ rằng khi đã sắp chết rồi mà cô vẫn còn muốn vạch trần nguồn gốc của tôi nữa sao! Hừ, cuối cùng cô cũng đã chết rồi, bằng không, cho dù cô không chết, nhưng vì muốn chấm dứt hậu hoạ sau này, tôi cũng sẽ giết chết cô mà không có một chút lưu tình chút nào!

Đang lúc Tống Linh còn đang mải nghĩ ngợi lúc, đèn đỏ ở cửa phòng giải phẫu chuyển thành đèn xanh, một vị bác sĩ đi từ trong phòng giải phẫu ra bên ngoài. Nhiếp Tử Vũ thấy thế vội vã chạy đến nghênh đón, đang định mở miệng  ra hỏi, thì vị bác sĩ kia tựa như đã biết rằng cô xông đến là muốn hỏi điều gì, bèn lắc lắc đầu, tháo chiếc khẩu trang xuống, lộ ra biểu tình tiếc nuối.


“Xin lỗi, chúng tôi đã hết sức cố gắng, nhưng do người bị thương đã bị mất quá nhiều máu…”

Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, máu trong toàn thân của cô như đông lại. Cô nhíu mày chậm rãi xoay người đi, cũng trùng hợp đúng lúc đó, cô nhìn thấy nơi đáy mắt của Tống Linh lúc trước còn mang vẻ vô thần nhưng lúc này lại thoáng toát ra một ánh nhìn sáng rỡ và sắc bén.

Sau đó, vì Tống Linh ở lại để xử lý chuyện của người phụ nữ kia, cho nên đã nói với Nhiếp Tử Vũ đưa Đường Đường về nhà trước. Nhưng Nhiếp Tử Vũ cũng không trực tiếp về nhà ngay, mà cô đã đi tới một nơi nào đó trước sau đó mới về nhà.

Chuyện này cũng không cần phải xem xét đến nữa. Người phụ nữ kia đã chết, người duy nhất có thể nói cho cô biết chân tướng sự việc, ngoại trừ Tống Linh ra sẽ không còn một ai nữa, cho nên cô chỉ có thể tự bản thân mình đi tìm kiếm sự thật…

Chuyện của Lý Duyệt cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn cho Tống Linh, vì thế ngay sau ngày đó, anh ta đã lập tức khôi phục lại như bình thường, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.