Đọc truyện Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ – Chương 32
Trong khu rừng có một ngôi nhà cổ, xung quanh căn nhà còn được tô điểm bằng một cái hồ lớn, hoa cùng dược thảo bao quanh làm căn nhà càng thêm được tô điểm, chúng mọc xanh tốt, hoa cũng rực rỡ đua nở, xem ra được chăm sóc rất cẩn thận.
Khả Đồng Đồng khoác lên lưng cái sọt tre đan vui vẻ lên tiến vào sâu trong rừng tìm thảo dược điều chế.
Nàng lớn lên ở nơi hoang dã như núi rừng đã thành quen, không khí nơi này lại trong lành cùng thoải mái.
Nếu nàng không hái thảo dược về sớm, lão già sẽ phải tự mình nấu ăn.
Nhớ đến quá khứ y nấu cho nàng ăn, mỗi bữa đều là cực hình, món ăn y làm có vị cùng hình thù rất kì lạ, chỉ cháo trắng là có thể tạm chấp nhận.
Vì thế từ nhỏ nàng đã tự học nấu ăn, dần dẫn mỗi bữa ăn đều là do nàng nấu.
Hiện tại nàng đang tạo ra loại thuốc có thể giúp con người khôi phục trí nhớ , dù đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng nó đang theo một chiều hướng tốt.
Nàng cũng đã lấy ý kiến từ lão già về thảo dược đối nghịch để tránh nguy cơ thuốc trở thành kịch độc gây chết người.
Sở dĩ nàng muốn tạo ra loại thuốc này vì nàng là người thực sự cần đến, kí ức của nàng khá mờ nhạt, nàng nhớ nàng bị thương đến thập tử nhất sinh.
Khi đó lão già đem bàn tay to lớn, thô ráp đỡ lấy nàng, đặt nàng vào trong lồng ngực mà ôm thật chặt.
Nàng bất tỉnh đến ba ngày ba đêm, tỉnh dậy toàn thân đau nhức nhưng vẫn không chịu yên tĩnh mà oa oa khóc gọi phụ thân.
Y nhíu mày, không kiêng nể nói với hài tử mới lên hai trước mặt : ” Phụ thân ngươi chết rồi”.
Nàng oa oa khóc lớn hơn, y cũng không dỗ dành mà ngồi thiền một góc, đem tiếng khóc của nàng trở thành thú vui tao nhã.
Thực là lão già chết tiệt.
Khả Đồng Đồng là tiểu hài tử, khóc không ai dỗ đương nhiên sẽ nhanh chóng ngưng khóc, vết thương làm nàng đau nhức khắp người lại khóc đến mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Hài tử chính là giản đơn như vậy.
Nàng nhớ mang máng rằng nàng có phụ thân còn thân thế hay tên của nàng, nàng thực sự không thể nhớ.
” Từ giờ ngươi họ Khả, tên Đồng Đồng, là đại đồ đệ của danh y xuất thần Nhị Thừa Điêu”
Hài tử lên hai cũng không hiểu biết gì chỉ gật gật đầu mỉm cười rạng rỡ.
Lên năm tuổi nàng đã cùng Nhị Thừa Điêu vào rừng hái thảo dược, còn được y chỉ dạy từng đặc điểm nổi bật của loại thảo dược, nơi chúng thường sinh trưởng.
Khả Đồng Đồng rất ưa thích mỗi lần vào rừng , hai tay nhỏ nắm chặt quai đeo của sọt tre đan nhỏ sau lưng nhảy chân sáo bước theo sau Nhị Thừa Điêu, thỉnh thoảng còn ngân nga hát.
” Lão già, cây này giống hình cái ô nhưng nhỏ bé như vậy có thể che mưa a?”
Nhị Thừa Điêu đang lúi húi hái thuốc, thấy Khả Đồng Đồng giơ cây nấm độc hỏi y một câu rất ngớ ngẩn.
Là tiểu hài tử, đương nhiên tò mò cũng rất lớn.
” Nghe vi sư nói, ô cùng cây nấm không giống nhau, con người chúng ta chính là lấy cảm hứng từ những thứ trong thiên nhiên để tạo ra vật dụng hằng ngày.
Còn nữa, không phải cây hay cỏ nào cũng là thảo dược tốt, giả dụ như cây nấm độc sặc sỡ ngươi cầm, càng thu hút, càng đẹp đẽ đều chính là kịch độc, con người cũng là như vậy tương tự”
Khả Đồng Đồng nghiêng đầu, gãi gãi má, hai tay nhỏ vỗ vào nhau như đã hiểu .
” A, vậy lão già không phải là kịch độc, lão già không thu hút cũng không đẹp nha”
Nhị Thừa Điêu cốc đầu nàng, hai tay khoanh trước ngực.
” Vi sư chưa có già, cách đây mười năm ta chính là tuấn mĩ nam nhân người người theo đuổi”
“…”
Khả Đồng Đồng không nói gì, chỉ trân trân nhìn y đánh giá.
Đầu nhỏ lắc như phủ nhận.
” Lão già, nói dối là không ngoan”
Nhị Thừa Điêu không chấp nhặt đôi co cùng tiểu hài tử năm tuổi Khả Đồng Đồng, tiếp tục hái thảo dược.
Lớn lên một chút nàng sẽ không như vậy mà làm y tức đến muốn hộc máu nữa, y phải nhẫn.
Nhớ lại bộ dạng tức giận của Nhị Thừa Điêu khi đó Khả Đồng Đồng không tự chủ mà bụm miệng cười.
Báo Nhị Thừa Điêu đang chăm chú phân loại thuốc là nàng sẽ đi hái thảo dược.
” Lão già, ta đi hái thảo dược”
Nhị Thừa Điêu vẫy vẫy tay như đuổi nàng.
” Xùy, xùy, mau đi đi.
Hừ, càng lớn càng khó bảo, vi sư không chết vì tức đã là kì tích”
————
Liễu Mạch tay cầm chiếu tre không mấy chú tâm rồi lại đặt xuống.
Hai tay xoa xoa thái dương.
Uyên Vương? Ngươi đang nghĩ cái gì? Liễu Nam cũng đã chết, thứ nữ hài của ngươi tìm không thấy xác chắc hẳn đã bị thú dữ ăn đến không còn gì, ngươi lấy cớ vì nữ hài ngươi chết tại nước Liễu mà chiến tranh a? Hay chỉ đơn giản là ngươi căm hận người Liễu chúng ta? Mấy tháng này ngươi nháo đến không cho trẫm có một chút yên bình, liên tục phá hoại phía Nam là muốn công kích trẫm?
Liễu Mạch thở dài, đem công công bên cạnh ra hàn huyên.
” Thành Nhi hiện tại đang ở đâu? ”
Tề công công chắp hai tay cúi đầu.
” Bẩm, nhị hoàng tử lại xuất cung đến nhà thổ* ”
(*) Thanh lâu
Liễu Mạch đập tay lên bàn giận đến tím mặt, bấy lâu nay là do y chiều hư Liễu Thành.
Là một tay y che hết tội lỗi, nhắm mắt làm ngơ hành động của hắn.
Đống chiếu tre trước mặt hơn phân nửa đều là kể tội hắn, còn ra thể thống gì?
” Cho người lôi tên súc sinh ấy về cho trẫm”
” Dạ”.