Đọc truyện Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ – Chương 30
Nhược Ca ra chuồng ngựa trò chuyện cùng Bạch Mã Phát, trên đường đi qua nhà chứa gỗ nàng tìm được khúc gỗ sưa rất vừa ý liền đem theo.
Gần đến cạnh chuồng ngựa, Thấy Bạch Mã phát đang mải mê gặm cỏ, căn bản chính là không để ý đến nàng, mặc nàng vừa gọi tên vừa chạy đến như huynh đệ tình sâu nghĩa nghĩa nặng lâu ngày chưa hội ngộ.
Nhược Ca choàng tay ôm lấy cổ Bạch Mã Phát liền bị hắn gạt đi rất tàn nhẫn, phì một cái rồi tiếp tục ăn cỏ.
Nhược Ca nổi ba đường hắc tuyến chỉ thiếu điều muốn gõ vào đầu Bạch Mã Phát, nàng rằng co cỏ trong miệng Bạch Mã Phát, nhanh tay lấy hết cỏ trên máng cách xa hắn.
” Cái tên phản chủ nhà ngươi, mới có mấy ngày không gặp tình cảm liền trôi theo dòng nước a? Ta cho ngươi ăn! Ở đó mà ăn a! “
Bạch Mã Phát phì một tiếng, lao đầu hướng Nhược Ca mà húc, nàng theo phản xạ tránh sang một bên, trỏ tay hướng Bạch Mã Phát cười ha hả.
” Ngươi nghĩ chơi trò đánh lén với ta có hiệu quả a?”
Thúc thúc cho ngựa ăn xếp lại đống cỏ lên lại máng ngựa, chống hai tay hướng nàng phi sát khí.
” Ngươi khi không rảnh dỗi đi gây sự với ngựa, đầu có vấn đề?”
Nàng gãi đầu cười trừ
” Thúc thúc đừng nóng, ta đây liền đi”
Nhược Ca ly khai khỏi chuồng ngựa tìm được gốc cây bạch đàn gần đó ngồi xuống, đem khúc gỗ ngắm một hồi, đem dao nhỏ vừa trộm được trong phòng bếp đem khúc gỗ phác họa, cắt đi phần gỗ dư thừa, lấy dao nhỏ dưới đế giày từng chút một khắc dáng hình thù nữ nhân ấy.
Nét mặt khi khắc biểu lộ rõ rệt tâm tư của nàng, mãn nguyện có, nhung nhớ cũng có, hơn tất thảy nàng cảm thấy đau đến tận tâm can.
Ta khắc dáng hình nàng trong ảo mộng, chỉ dám đem nàng mỗi khi ngủ đều nhớ, đều mơ đến, cùng nàng nắm tay dạo hoa viên, cùng nàng một chỗ hoan hỉ , còn có đem ta đặt trong tâm.
Nguyên chủ, ngươi giúp ta tìm hướng đi được không?
Cả ngày ngồi ngốc dưới gốc cây mặc kẻ đi người lại nàng vẫn miệt mài chỉ chú tâm đến khúc gỗ trên tay, đến khi ngọc hoàng đã muốn thay phiên nhật nguyệt, đám mây một màu tím đã muốn lấp dần khoảng không trên bầu trời, tay nàng cũng đã mỏi nhừ liền phải đem khúc gỗ điêu khắc dở dang cất vào ống tay áo.
Trước khi cất nàng lấy ống tay áo phủi đi vụn gỗ, xoa xoa gương mặt tươi cười của nữ nhân nàng khắc họa.
Ngắm nghía một hồi lại lắc đầu.
Quả nhiên dù điêu khắc có tinh xảo đến đâu cũng không sánh được với nữ nhân ấy, thực muốn được cạnh bên ngắm nhìn nàng thật lâu khi nàng ngủ, nàng tức giận, nàng ngượng ngùng, nàng gắng gượng che đậy cảm xúc.
Ham muốn này của ta liệu có ích kỉ không? Tiểu Di?
Nghĩ đến chỉ càng thêm đau lòng, nàng cất khúc gỗ vào ống tay áo, tay vỗ nhẹ thứ trong ống tay áo để trấn an bản thân.
Trên đường nàng không ngừng vạch ra chiến lược.
Trong dã sử viết ba nước Mạc, Liễu,Nguyên từng rất hòa thuận, ba nước còn thường xuyên giao thương vật phẩm.
Nước Mạc và Liễu bất hòa như hiện tại đều là do Mạc Đình cùng Liễu Mạch tranh giành Lãnh hoàng hậu, nhưng vì cái gì mà nước Nguyên lại quay lưng lại với hai nước Mạc, Liễu? Còn đem quân sang làm loạn? Vấn đề thực sự cần nhớ nàng lại không nhớ rõ.
Nguy hiểm của Mạc Di cùng Tiểu Hắc Tử nàng cũng chưa thể giải quyết triệt để, nhất là trong tình cảnh không có đối sách như hiện tại, mọi thứ nàng làm lúc đó chỉ là đối sách tạm thời.
Nghĩ đến sự kiện diễn ra nhanh hơn từ khi nàng xuyên qua nhập vào nguyên chủ hiện tại, nàng xuất hiện liệu có làm thay đổi sự kiện lịch sử? Liệu mọi cố gắng thay đổi vận mệnh của một hay hai người hay lớn hơn là vạch ra con đường hòa hoãn giữa ba nước có phải điềm tốt? Liễu Thành cùng La Trương chắc hẳn đang cấu kết nhưng là hắn sẽ không nghĩ tới một tiểu thái giám như nàng được hoàng thượng tin tưởng mà đối với nàng nghi ngờ hay phòng bị.
Trái lại, nếu hắn biết chắc chắn sẽ đem nàng làm cái gai trong mắt mà trừ khử.
Dù mải chìm đắm trong suy nghĩ nhưng vẫn cảm giác được có ai đang theo dõi, một đoàn người đang hướng nàng tiến tới khoảng chín đến mười người , nâng cao cảnh giác nắm chắc quạt trong tay phòng bị.
” Đại công chúa triệu kiến ngươi, mau đi, đừng để bọn ta dùng đến vũ lực”
Ra là đoàn hộ vệ đã từng đuổi nàng chối chết, Liễu Yến thật biết cách làm nàng trở thành kẻ hèn mọn luôn để tâm mấy cái tiểu tiết trong quá khứ nha.
Không ai nói nàng cũng biết đoàn hộ vệ này là Liễu Yến sai đi tìm nàng.
Gãi gãi má cười gượng, nàng hướng các hộ vệ lắc đầu
” Các ngươi xem , ta vừa từ chuồng ngựa trở về, ngươi muốn giao nộp ta cho Liễu Yến với cái thân thể bốc mùi này a? Không sợ chịu trọng tội? Hay là trước cứ để ta về tẩy thân thể đi”
Một hộ vệ mặc y phục sẫm màu khác với hộ vệ khác giơ thanh đao lên rồi gật đầu tỏ ý nàng có thể đi.
Nhược Ca thở dài cùng một đoàn hộ vệ trở về phòng, điều nàng không tưởng đến chính là Liễu Yến đã đứng đợi trước cửa phòng nàng, bên cạnh chỉ độc nhất một hộ vệ và hai tì nữ.
Liễu Yến nhăn mày, sắc mặt tái nhợt đứng đợi ngoài cửa, trông thấy Nhược Ca cùng một đoàn hộ vệ đang tiến lại gần, Liễu Yến có chút khẩn trương nhìn qua nàng.
” Ngươi đi đâu?”
” Chuồng ngựa”
” Ngươi ra chuồng ngựa làm gì?”
” Thăm Bạch Mã Phát”
” Bạch Mã Phát? Là ai?”
” Là ngựa của ta”
Liễu Yến phì cười
Tên ngốc nhà ngươi còn đặt tên cho ngựa, làm ta cứ hoài tưởng ngươi đi dụ dỗ ai ở chuồng ngựa đi.
Liễu Yến cũng quên mất rằng cái suy nghĩ của nàng chả mấy khả thi, làm gì có ai ra chuồng ngựa ta tình ngươi ý a? Ở đó chỉ có một thúc thúc đã qua tuổi tứ tuần, nàng tức giận đến phát ngốc theo hắn rồi.
Thấy vết bẩn làm nhem nhuốc gương mặt sáng lạn của Nhược Ca, Liễu Yến không quan tâm nhiều mà lấy khăn tay lau cho nàng.
Nhược Ca có chút kinh sợ mà giật mình lui lại mấy bước, khúc gỗ điêu khắc trong ống tay áo cũng vì thế mà rơi xuống, nàng vội vàng cầm khúc gỗ lên ôm vào lồng ngực như sợ khúc gỗ đó bị đau.
Liễu Yến nhăn mày liễu, tuy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng nàng có thể nhìn ra khúc gỗ đó điêu khắc dáng hình của Mạc Di, ra hiệu cho hộ vệ, hộ vệ hiểu ý cưỡng chế Nhược Ca mà cướp lấy khúc gỗ trong tay nàng.
” Các ngươi làm cái gì!? Đừng động vào nàng!”
Nhược Ca chính là cứng đầu không để ai động vào khúc gỗ trong lồng ngực, cuộn tròn người ôm lấy khúc gỗ.
Liễu Yến cười đến ngốc nghếch, nét mặt không nén được bi thương ngăn lại hộ vệ.
” Mặc kệ hắn, các ngươi lui ra hết đi”
Không còn ai hay thứ gì ngăn cản chỉ còn hai nàng mặt đối mặt.
Liễu Yến cắn răng chịu đau khụy gối xuống nền đất lạnh lẽo , hai tay nàng đặt lên má Nhược Ca ép y nhìn thẳng vào nàng.
” Nhìn vào mắt bổn cung, ta không xinh đẹp bằng biểu tỷ?”
“…”
” Ta không xứng với ngươi?”
Nàng lưỡng lự một chút rồi lắc đầu.
” Có phải khi mới gặp, ta trêu ghẹo ngươi khiến ngươi có ác cảm với ta?”
Ta căn bản cùng ngươi hồi đó không có tiếp xúc, ta cũng không phải nguyên chủ, làm sao ta có thể cho ngươi biết cảm nhận của nàng về ngươi a?
” Ta không ghét ngươi, nhưng hành động trước đó của ngươi khiến ta ghét ngươi”
“…”
” Là ta cố tình muốn cướp khúc gỗ trong tay ngươi?”
Nhược Ca không hồi đáp, mặt quay sang trái tránh đi ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn nàng, đánh trống lảng sang việc khác.
” Ngươi cùng ta nên giữ khoảng cách, ta cùng ngươi ở hai tầng lớp khác biệt, ngươi nếu quá xem trọng ta sẽ bị người ngoài coi là công chúa tiếp tay cho nội gián Đại Mạc”
Tay ngọc kéo lại vạt áo của người đối diện, đem vết cắn trên cổ nàng sờ tới.
” Bổn cung không sợ người đời đem ta ra chỉ trích, ta chị sợ ngươi không đáp lại tình cảm của ta”
~~~ Tính ra hai chương chúc tết mọi người mà dọn nhà muốn gãy cái lưng nên viết không nổi, năm mới vui vẻ, giữ gìn sức khỏe thật tốt nha~~~