Đọc truyện Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ – Chương 18
Đêm nay sẽ sớm trôi qua, Nhược Ca vội vã thu xếp đồ đạc. Tiết trời cũng đã muộn, việc đại sự lại để người ngoài là nàng gánh vác, không thể chậm trễ lộ trình.
Nàng ngồi xuống mài mực, cẩn trọng viết từng nét chữ.
Dù sao cũng chỉ Tiểu Hắc Tử để ý đến nàng có hay không hiện diện. Sự việc lần này là tuyệt mật, bản thân nàng còn không biết có toàn vẹn trở về hay không.
Xách lên tay nải chuẩn bị lên đường, bức thư đã được đặt ngay ngắn trên bàn. Nở nụ cười đượm buồn, Nhược Ca theo bản năng đến phòng Mạc Hy nhìn một chút. Hai cung nữ khó hiểu nhìn nàng, cũng không cất tiếng phá vỡ tâm trạng.
Ngày này ta đến nhìn ngươi một chút. Ngày tái ngộ ta chính là muốn thấy ngươi nở nụ cười hạnh phúc đón ta. Như vậy, ta mới cảm nhận chuyến đi sinh tử này không uổng công.
Nhược Ca đưa chậu xương rồng nhỏ nhắn mới nhú cho nô tì.
” Sau khi Tiểu Hắc Tử biết ta không còn ở đây, đưa cho nàng chậu cây này, nói nàng phải đặc biệt chăm sóc đến khi nó ra hoa, ra nhánh cây con mới…”
” Nếu có thể trở về, ta sẽ nói cho Tiểu Hắc Tử nghe ý nghĩa của nó”
Hai nô tì gật gù nhận lệnh.
Nàng nở nụ cười trấn an hai nàng.
” Phiền hai người chăm sóc cho Tiểu Hắc Tử, cũng đừng sợ nàng trách tội. Bản tính của nàng rất lương thiện. Nhưng…”
Vẫy tay với hai nô tì, Nhược Ca trong bộ bạch y thanh thoát nhanh chóng ly khai.
” Nhớ lời ta nói”
Nhìn cành hoa liễu mọc đỏ rực, nàng dừng chân lại bẻ một nhánh hoa xuống, dùng khinh công bay lên mái Di Phủ, bỏ gạch sang bên cạnh tạo một lỗ nhỏ để đột nhập. Nhẹ nhàng đáp xuống sàn, nàng đặt cành hoa liễu bên cạnh nữ nhân khiến nàng động tâm. Cái nữ nhân cao ngạo, băng lãnh… kiếp này nàng không bao giờ có được. Ngắm nhìn thật kĩ dung nhan ấy khắc sâu vào trong tâm trí. Nàng đặt nhẹ nụ hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của Mạc Di. Lệ không hiểu sao khẽ lăn xuống gò má.
Vụng về lấy tay áo lau lệ, nhanh chóng dùng khinh công bay lên lỗ hổng rồi sắp xếp lại những tấm gạch.
Ta từ bỏ nàng, Mạc Di.
Ra đến ngoài cổng thành, ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Mạc Đình cùng Dương Nhan đã không biết từ khi nào đừng chờ tiễn nàng.
Mạc Đình tiến lại vỗ vai nàng, lắc đầu.
” Trẫm biết là trẫm đã ép buộc ngươi, nhưng không có nghĩa là trẫm đẩy ngươi vào chỗ chết. Thời gian có hạn, trẫm mong ngươi trở về bình an cùng tin tức tốt. Là người đứng đầu một nước, trẫm giao lại một phần bình an của Đại Mạc cho ngươi”
Nhược Ca cười trừ lắc đầu.
” Nhân tài Đại Mạc không thiếu, mà nhân tài có thể làm hoàng đế chỉ có một. Hoàng thượng, nô tài cầu người đừng đổi hạnh phúc của hai vị công chúa để lấy hòa bình. Trách nhiệm này không thuộc về một người mà thuộc về tất cả thần dân Đại Mạc.”
Mạc Đình gật đầu chấp thuận.
” Hảo, trẫm hứa với ngươi”
Dương Man đưa cánh quạt làm bằng vật liệu quý, khắc tên mình cho Nhược Ca.
” Giữ nó cẩn thận, vật này ít nhiều có thể giúp đỡ ngươi”
” Đa tạ tấm lòng của Dương quốc sư”
~~~~~
Ngồi trên xe ngựa, nàng vén màn nhìn khung cảnh xung quanh một chút rồi đóng màn lại, trên môi vẽ lên nụ cười.
” Không phải là nhà nhưng lại là “nhà” “
~~~~~
Mạc Di mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Nhược Ca, còn cảm giác được trên môi ấm áp. Nàng…chưa tỉnh mộng? Thứ chất lỏng rơi xuống má nàng khiến nàng dần lấy lại được ý thức. Hốt hoảng mở mắt ra, tìm kiếm xung quanh bóng dáng ấy nhưng không còn hiện hữu. Hốt hoảng chống thân mình ngồi dậy, tay lại chạm phải vật gì đó. Sắc đỏ của hoa liễu vẫn còn tươi tắn như vừa mới được hái.
Nàng xỏ đôi hài, khoác tạm y phục ra ngoài.
” Tham kiến đại công chúa!”
” Nói. Vừa có người đến tìm bổn cung? “
” Thưa, không có”
Tay ngọc nắm chặt cành hoa liễu trong tay, kiềm chế hụt hẫng trong tâm trí. Nàng đóng chặt cửa, xoay lưng lại, ngồi sụp xuống đất. Ôm chặt cành hoa liễu trong lòng, nâng niu như báu vật quý giá.
Ngươi vì sao lại khóc? Vì sao lại hôn ta? Ngươi vì cái gì mà khổ sở? Ngươi cũng yêu ta sao? Ngươi dựa vào cái gì mà bỡn cợt cảm xúc của ta!?
Mạc Di cứ như vậy bảo trì động tác mà trầm tư.
Trở về hiện thực, nô tì rửa mặt, chải tóc, thay y phục, trang điểm cho nàng. Nàng đột ngột đập tay vào bàn, đứng dậy ly khai trước sự ngơ ngác của chúng nô tì.
Nàng bước nhanh đến Hy phủ, gõ cửa phòng của Nhược Ca.
” Đại công chúa giá đáo!”
Không thấy hồi âm cùng động tĩnh, Mạc Di nhăn đôi mày thanh tú.
Hầu cận nhìn sắc mặt của Mạc Di, sợ đến mặt trắng bệch như cắt không còn một giọt máu. Đẩy mạnh cửa phòng.
Bên trong là khoảng không trống vắng, chăn gối đã được xếp ngay ngắn, đồ dùng, quần áo cũng biến mất. Chỉ còn lại kệ sách hoài niệm trồng chất kinh thư.
Mạc Di lòng như thắt lại, bước vào phòng, thấy phong thư đặt trên bàn liền mở ra.
” Gửi Tiểu Hắc Tử.
Ta phải đi làm một việc rất rất trọng đại. Không biết lúc nào mới có thể trở về. Ngươi ở phủ, phải biết quan tâm đến sức khỏe, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc. Ngươi gầy như vậy, ta mới không thèm ôm ngươi đâu. Ta không thể cùng ngươi đi chơi, cùng ngươi trèo cây, hái quả. Nhưng khi bình an trở về, ta sẽ để ngươi tùy ý dày vò. Tiểu Hỗn Đản này còn muốn quấy phá ngươi nha.
Tiểu Hỗn Đản Nhan Nhược Ca”
Mạc Di như muốn ngật lịm, ôm lấy lồng ngực thắt lên vì đau đớn. Cắn chặt đôi môi anh đào đến bật huyết. Bổn cung có lỗi với ngươi, Nhược Ca…đừng đi…đừng rời bỏ ta…
Giọng nói trong cổ họng như bị nghẹn lại, giọt lệ nuốt vào tim không thể giải phóng ra ngoài. Dằn vặt, nhớ nhung, hối hận. Tất cả đều như con dao đâm thẳng vào tim nàng.
Người xưa từng nói: ” Người có thể rơi lệ thì có thể vơi đi phần nào đau đớn. Người không thể rơi lệ mới chính là người đau khổ nhất.”