Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 31


Đọc truyện Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại – Chương 31

“Nếu như ta yêu ngươi, ngươi sẽ làm gì.” Dạ Trầm Nguyệt không nhìn mặt Du Tử Vân nói, cậu chỉ muốn biết nội tâm của hắn.

“Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Che chở ngươi cả đời.”

“Nhưng ngươi là lão đại xã hội đen a, ngươi làm sao mà chăm sóc ta cả đời được? Che chở ta cả đời?. Mạng của ngươi, ngươi còn không đảm bảo, làm sao mà che chở cho ta đây?.” Dạ Trầm Nguyệt nói như vậy làm cho Du Tử Vân á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, hắn ngay cả mình còn chưa dám đảm bảo, hắn lấy cái gì để đảm bảo an toàn cho người trước mắt.

“Có thể để cho gia đình ta trở về được không? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không đến gặp họ. Thế nhưng ta không hy vọng bọn họ rời khỏi ta. Ta nhớ bọn họ.” Du Tử Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe. Hắn không biết Dạ Trầm Nguyệt có yêu hắn hay không nhưng hắn yêu Dạ Trầm Nguyệt, đó là ý niệm duy nhất trong đầu của hắn.

“Ta sẽ cân nhắc, bây giờ chúng ta hãy lẳng lặng hưởng thụ phong cảnh của nơi này đi.” Du Tử Vân ngã người lên cỏ, nhắm mắt lại. Dạ Trầm Nguyệt cũng nằm xuống cỏ, chỉ là không không có nhắm mắt lại mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.


Cậu không biết từ khi nào mà mình bắt đầu để ý đến mọi hành động, lời nói của Du Tử Vân. Thế nhưng trong tư tưởng cậu luôn nhắc nhở người này mình không thể yêu. Tuy là vẫn luôn nhắc nhở mình, nhưng cậu vẫn không thể làm cho mình không yêu hắn.

Cậu quay đầu nhìn Du Tử Vân đang nhắm mắt, chắc là đang ngủ. Lông mày mơ hồ mang theo vẻ ưu sầu. Thế nhưng vẫn không lấn át được vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn. Cậu vô thức đưa bàn tay lên trán Du Tử Vân nhẹ nhàng vuốt ve đôi mày kiếm của hắn.

Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Du Tử Vân giật giật mới phát hiện động tác của mình, liền nhanh chóng rút tay lại. Kỳ thực Du Tử Vân cũng không có ngủ, chỉ là nhắm mắt lại, nghĩ về một vài chuyện, tự dưng trên trán lại cảm thấy mát lạnh, một cái tay đặt trên trán mình.

Lăn lộn bên ngoài đã lâu, dường như đã thành thói quen, Du Tử Vân suýt chút nữa đã ra tay, định vặn gãy cái tay kia. Nhưng hắn nghĩ tới Dạ Trầm Nguyệt nên mới không có ra tay. Đem nắm đấm thả lỏng. Thế nhưng cái tay lạnh lẽo kia lại vuốt ve lông mày của hắn. Điều này làm cho Du Tử Vân vô cùng bất ngờ.


Hận không thể đem người trước mặt này hung hăng chà đạp

Hắn rất muốn ăn sạch cậu. Nhưng hắn sợ Dạ Trầm Nguyệt sẽ hận mình như vậy công sức máy ngày nay sẽ uổng phí hết.

Bất đắc dĩ mở mắt ra. Nhìn thấy Dạ Trầm Nguyệt nhanh chóng rút tay về. Hắn khẽ cười đem Dạ Trầm Nguyệt kéo vào trong ngực mình. Để Dạ Trầm Nguyệt đầu gối lên bờ vai của hắn.

“Cả đời này cho dù có chết ta cũng sẽ không để bất kỳ ai làm hại đến ngươi, ngươi a, đời này ngươi chỉ có thể là của ta mà thôi.” Nghe Du Tử Vân nói như vậy, Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.

Là không nỡ buông tay sao? Là nhận được một cái cam kết sao? Cậu nên nói như thế nào với mẹ, ca ca cùng tỷ tỷ đây? Nói rằng mình đã yêu một nam nhân. Bọn họ có thể chấp nhận sao? Đặc biệt là là ca ca của mình. Liệu ca ca có chấp nhận Du Tử Vân không a?

“Này ngươi có nghe ta nói hay không đấy.” Du Tử Vân nãy giờ nói không ngừng, xoay đầu lại nhìn Dạ Trầm Nguyệt, lại phát hiện người trước mặt hồn đã sớm ở trên mây. Du Tử Vân đen mặt lại nhìn Dạ Trầm Nguyệt không có một chút phản ứng gì. Hắn chưa từng nói nhiều như vậy với ai cả. Không nghĩ lại nói nhiều đến mức làm cho cậu ngẩn người. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn duỗi tay bóp chặt mũi Dạ Trầm Nguyệt. Trong trầm tư Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, choáng váng, cho đến khi cậu hoàn hồn lại thì nhìn thấy Du Tử Vân đang cười rất vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.