Bạn đang đọc Bảo Bối Em Đừng Quậy Nữa: Chương 26 : Quá Khứ
… 10 con người đang ngồi đối diện nhau trong căn biệt thự LoveLy…
– Em kể đi … Tại sao Lida là bạn tri kỉ của em… – Bảo
– Anh biết Sun không..??
– Cô gái 10 năm trước… chỉ cô ấy mới giúp em mỉm cười….- Phong
– Phải… đó là Lida…- Nó
– Không thể…. cô ấy khác mà… Trên trán cô ấy có một vết sẹo…. Anh biết mà…- Khải
– Lida đã phẫu thuật thẫm mĩ để xóa vết sẹo ấy…
– Thật sao.?? – Bảo quay sang hỏi Lida…
– Phải….
– Mày kể chi tiết đi…- Nhi và Vy háo hức
_____________ Quá Khứ_____________________
Nó … từ khi sinh ra đã không biết cười… Lớn lên trong sự bảo bọc của người thân nhưng vẫn không nở 1 nụ cười… Có thể nói là Lạnh Lùng.. Lên năm 7 tuổi…. Một lần đi dạo quanh bãi cỏ gần nhà.. Nó gặp một con nhóc dễ thương trạc tuổi nó… Con nhóc ấy tiến lại gần…
– Chào cậu….
– Chào….- Lạnh lùng
– Làm quen nha…
– Sao cũng được
– Hihi… Cậu tên gì… Mấy tuổi
– Hoàng Thiên Băng.. 7 tuổi
– Này sao cậu lạnh lùng thế…
– Tôi phải về….
…. Nó bước đi… Kể từ đó ngày nào cô nhóc ấy cũng đến nhà nó chơi… nào dạy nó chơi búp bê chơi đan dây….v..v … Lúc đầu nó cảm thấy phiền nhưng rồi cũng thân lúc nào không hay… Thân thì nói vậy nhưng vẫn chưa hé nụ cười nào…. Gia đình nó ai cũng bất ngờ…. Lúc trước nó lạnh lùng lắm… không bao giờ có bạn …. không biết gì về búp bê hay những trò chơi của con gái nhưng khi gặp cô nhóc ấy nó đã thay đổi… Hằng ngày nó bắt anh hai anh ba và anh tư chơi búp bê cùng nó… còn bắt nhảy dây nữa…. Thật tội nghiệp cho 3 chàng nhà ta…. Chuẩn Men thế đấy… nhưng vì em gái của họ … họ cũng cam lòng…
…. Một lần con nhóc ấy rủ nó đi hái xoài trong bãi cỏ…. nhưng khi trèo cây bất ngờ bị té rừ trên cậy xuống… Nó hốt hoảng chạy tới gần..
– Này sao không
– Oa oa….- Nhõng nhẽo
– Thôi nín đi …
– Cậu làm cho tôi 3 điều đi rồi tôi nín
– Sao…. Thôi được nói đi
– Từ nay chúng ta gọi nhau là Moon và Sun nhé…. Moon là mặt trăng … Sun là mặt trời… Chúng khác nhau về đêm ngày nhưng sẽ mãi ở cùng nhau trên bầu trời bình yên kia…
– Được… điều thứ hai
– Cậu cười đi… tôi chưa thấy cậu cười bao giờ…
– Tôi không biết cười
– Oa oa
– Thôi được nín đi … tôi cười là được chứ gì… – Dứt câu nó nở một nụ cười nhưng không tươi…( Lần đầu tiên vậy là được rồi)
– Hihi cậu cười đẹp thật… cười thuờng xuyên nhé….
… Nó thầm nghĩ…. Khi cười cảm giác vui vui lạ lạ sao í nhờ ….
– Còn điều cuối cùng….
– Chúng ta mãi là bạn nhé….
– Đúng vậy Moon và Sun mãi mãi là bạn
….. Kể từ lúc đó ngày nào nó cũng tập cười… Ba mẹ Anh em nó đều ngạc nhiên… Nó cười… cười thật sao…. Nó trở nên biết đùa…. biết cười … biết hạnh phúc… Nhưng niềm vui ấy có kéo dài. một tuần sau…. Có một lá thư gửi trước nhà nó… Nó mở ra đọc
…. ” Moon à… Khi cậu đọc bức thư này mình đã ngồi trên máy bay bay qua Mĩ rồi… ba mẹ mình qua đó công tác nên mình đi theo… Nhưng mình vẫn mãi là bạn nhé… mãi mãi nha…. cậu phải cười thường xuyên đấy biết không… Cậu mà lạnh lùng như trước mình sẽ giận cho xem… Moon của Sun mạnh mẽ lắm … cậu không được khóc nghe chưa nếu không tớ đi cũng không yên tâm đâu… Mình qua đây sẽ phẫu thuật để che đi vết sẹo trên mặt … Nếu sau này trở lại… chắc cậu không nhận ra mình đâu… Nhưng rồi mình sẽ nhận ra cậu mà… Cậu đợi mình nhé 10 năm thôi chúng ta sẽ gặp lại… Tạm biệt…
Sun của Moon….”
… Dòng chữ nhòe đi… có lẽ Sun đã khóc khi viết bức thư này…. Nó cũng vậy cũng khóc rất nhiều… nhưng nó nghĩ … đúng vậy phải mạnh mẽ lên … Rồi mình cũng gặp lại Sun thôi mà….
M.N Ủng hộ nha…. Cảm ơn All đã ủng hộ… Đặc biệt là bạn Bảo Bình Thú Vị Mình đã đăng theo í bạn rồi nha…. Tối nếu rảnh sẽ được một chap nữa…..
… Mà tác giả muốn hỏi… Tác giả dự sẽ cho nó một cô em gái nữa… M.n thấy thế nào như vậy có nhiều nhân vật quá không??? Comment bên dưới để bỏ phiếu nha…. ♡♡ ↓↓♣♣♧♧☆☆