Bạn đang đọc Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát: Chương 6
Tiết Thiệu Trạch, tại sao, ông luôn chà đạp tôi như vậy, chà đạp tôi còn chưa tính, nhưng Tinh Tinh cũng là con gái của ông, không phải sao?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiết Tinh Tinh cảm thấy mẹ nắm tay cô càng chặt, quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đang nhìn theo hướng của cha, vẻ phẫn hận trên mặt làm cô cảm thấy xa lạ. Mẹ đối với ba luôn luôn săn sóc tỉ mỉ, tại sao lại….
“Tinh Tinh, không có vấn đề gì. Ai bảo con bé nhà quê đó chưa bao giờ tham gia bữa tiệc sang trọng như vậy?! Mẹ dẫn con đi chào hỏi những tinh anh tiền bối trên thương trường”
Rất nhanh, thái độ của Lữ Bích Viện đã khôi phục lại bình thường, bà dắt tay con gái hòa vào đám người náo nhiệt.
Hôm nay, là đại thọ 80 tuổi của lão thái gia Mộ Dung, mức độ náo nhiệt đương nhiên không thua kém bữa tiệc cao cấp nào. Không chỉ tất cả con cháu nhà Mộ Dung đều trở về, còn có rất nhiều thương giới, chính giới (1), bạn bè, bằng hữu đến chúc mừng.
(1) giới làm ăn, giới chính trị
Ở một góc đại sảnh náo nhiệt, người ngồi ở chỗ cao nhất có thân hình cao lớn, tóc mai hoa râm, mặc trường bào màu đen chỉ có trong phim truyền hình mới thấy. Người đàn ông đó chính là Mộ Dung lão thái gia. Tình Tình nhìn khuôn mặt kiên cường, hào phóng của ông, ánh mắt lấp lánh có hồn, trên dưới đều tản ra hơi thở không giận mà uy, khiến cho cô chưa bước vào phạm vi đó nhưng trong lòng đã có chút hoảng sợ.
Đứng chung quanh ông lão đều là những chàng trai cao lớn trẻ tuổi, cha mang theo cô, sau khi để cho cô chào hỏi lão thái gia, còn lại mấy người kia, Tình Tình ngay cả liếc mắt cũng không dám. Nói chi đến việc nói chuyện với bọn họ.
Cho đến khi Tiết Thiệu Trạch dịu dàng vuốt đầu của cô, giới thiệu cô với từng người, cô mới từ trong một đống tên tuổi lúc nãy phục hồi tinh thần lại. Tại sao còn có người nữa chứ? Không phải giới thiệu xong hết rồi sao?
“Tình Tình, vị này chính là nhà Mộ Dung Tứ thiếu gia, Mộ Dung Trần. Đừng nhìn Mộ Dung Tứ thiếu tuổi còn trẻ, nhưng đã là phó giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn Mộ Dung”
“Xin chào” Tình Tình ngẩng đầu lên, chìa nửa tay ra, nhìn người đàn ông vẫn đang cúi đầu. Sau đó khi nhìn thấy gương mặt kia, tay cô cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén kia…. Quá quen thuộc, quen thuộc khiến người ta hoảng sợ.
Là người đàn ông lúc trời tối kia sao? Một chút ý cười nhàn nhạt ngưng ở khóe miệng sau đó biến mất….
Nhưng, nụ cười không được tự nhiên của cô gái nhỏ bị anh bắt được. Ý cười thoáng qua làm sáng lên dung mạo của cô, khí chất thanh lệ, làm cho khi cô nở nụ cười vô cùng trân quý.
Cô nhất định không thường cười. Không biết vì sao, ý niệm như vậy chợt thoáng hiện lên trong đầu anh.
Trong nháy mắt đó, hô hấp của anh như dừng lại, như nụ hoa hé nở, ở trong lòng anh nở từng cánh, từng cánh, hình như anh có thể nghe được cánh hoa nhẹ nhàng hé mở, thật thanh thuần, hoàn mỹ lay động.
Đêm đó, ánh trăng đẹp, làm cho anh nhớ kĩ dung mạo của cô, dung mạo xinh đẹp, thanh lệ.
Tối nay, lần đầu tiên, dưới ánh đèn sáng rọi, lại lần nữa gặp lại cô, khiến cho lòng của anh giống như đá va đập mạnh, sinh ra rung động mãnh liệt.
Từ khi sinh ra cho đến nay, với thân phận Mộ Dung thiếu gia, từ lúc anh chưa biết sự đời, đã có rất nhiều mỹ nữ, đủ loại sắc đẹp: thanh thuần, xinh đẹp, cuồng dã, quyến rũ v.v…. So sánh với những người kia, thì cô gái trẻ trước mặt này, kém hơn.
Nhưng, một nụ cười thoáng qua của cô cũng có thể làm cho tâm của anh rung động, đó là điều trước nay chưa từng có. Anh muốn có được nụ cười tươi đẹp kia, muốn độc chiếm cô, để cô chỉ vì một mình mà nở nụ cười đẹp như thế.
Mộ Dung Trần không nghĩ tới sẽ gặp được cô gái chạy trối chết đêm đó tại nhà của anh, không, phải nói là cô gái nhỏ. Cô không phải đã nhận ra anh chứ?
Bằng không, vì sao đôi mắt đang lóe sáng đột nhiên tối sầm lại. Hơi cúi thấp đầu, giương khóe môi.
“Tình Tình, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Mộ Dung Trần chủ động vươn tay, nắm lấy bàn tay đang lơ lửng trên không trung, bàn tay cô đã có chút lạnh.
“Thật xin lỗi, tôi phải đi toilet” Bàn tay ấm áp kia khiến cho lòng Tình Tình cả kinh, chính đôi tay này, đã từng làm như thế với cô…. Cô không thể tiếp tục nữa, cô phải rời khỏi đây, lập tức rời khỏi đây, rời khỏi nơi có người đàn ông này, nếu không cô nhất định sẽ nổi điên!
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của con gái, Tiết Thiệu Trạch cũng không tỏ ra kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tứ thiếu biết con gái tôi sao?”
Nhìn bộ dạng của con gái hình như rất sợ Mộ Dung Trần, bọn họ đã từng gặp mặt sao? Nghĩ đến con gái ngoại trừ đi học chỉ ở chung một chỗ với Dương Bách Lâm, bọn họ không có cơ hội gặp mặt mà.
“Không biết. Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt. Xin lỗi không tiếp được rồi!” Mộ Dung Trần cầm ly rượu cười cười sau đó tránh ra.
Biết? Dưới tình huống như vậy có thể coi như quen biết không? Chỉ là, bắt đầu từ hôm nay đã biết rồi, Tiết Tình Tình.
Ánh đèn mờ mờ trong toilet, tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhưng Tình Tình không có tâm tình để thưởng thức.
Cô mở vòi nước, nước lạnh vả vào mặt, tuy nhiên nó không làm cho lo sợ trong lòng cô biến mất. Cô nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt trong gương, tóc dài không bới lên, có một lọn tóc dính vào bên má, cô đưa tay vuốt nhẹ.
Đầu ngón tay như cũng cảm nhận được sự hoảng sợ của chính mình.
Nếu như biết tối nay đến đây cô sẽ đụng phải người đàn ông đáng sợ đến nằm mơ cũng làm cô bừng tỉnh, có đánh chết cô cũng sẽ không đi. Mới vừa rồi, vẻ mặt cười như không cười của anh ta lại xuất hiện trong đầu cô, không kịp nhìn thấy ngũ quan của anh ta, chỉ vừa nghĩ tới cặp mắt sắt bén đó thôi, lòng của cô đã co rút mạnh hơn.
Đôi tay kia, thế nhưng đã chạm lên người cô!
Vừa nghĩ tới điều này, cô càng thêm không chịu được, mở vòi nước, mở lớn hết cỡ, đôi tay nhỏ không ngừng cọ rửa mặc cho nước lạnh, chỉ muốn rửa đi mùi không nên có trên tay.
Cho đến khi toilet có người đi vào, Tình Tình mới hoàng hồn tắt vòi nước. Từ trong túi lấy ra khăn giấy lau tay.
Sau khi lau tay, thời điểm kéo khóa, lúc tay đụng phải điện thoại, lúc này mới nhớ đến, Bách Lâm nói buổi tối sẽ điện thoại cho cô. Mới vừa rồi ở trong bữa tiệc, nên không có nghe được tiếng di động kêu.
Nếu như anh gọi lại mà cô không nghe máy, nhất định sẽ lo lắng.
Mở điện thoại ra, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ đều của Dương Bách Lâm.
Ra khỏi toilet, Tình Tình quyết định đến vườn hoa để điện thoại cho anh, trong đại sảnh ồn quá. Mà cô lại không muốn đến nơi đó, càng không muốn gặp mặt người đàn ông đó.