Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 14: Em Muốn Nhảy Lầu Thật Sao?


Bạn đang đọc Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát: Chương 14: Em Muốn Nhảy Lầu Thật Sao?


Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đi trong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bây giờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?
Con ngươi ngay cả tức giận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này.
Suy nghĩ một chút, hôm qua, Dương Bách Lâm còn đưa cô về nhà, vì muốn cô vui, còn nói chủ nhật này sẽ ra ngoài chơi. Cô cho là, sau sự kiện ở vũ hội hôm trước quên đi, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, sau đó có thể đi tìm mẹ và em trai. Nhưng kết quả, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã xuất hiện biến chuyển long trời lở đất một lần nữa. Vốn tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sẽ cách cô rất gần nhưng bây giờ tựa hồ như xa xôi vạn dặm. Hốc mắt lại cảm thấy chua xót, cô dùng sức thở một hơi, ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy đau.
Người đàn ông kia, Mộ Dung Trần chết tiệt. Không cho cô đứng lên? Cô không tin, nếu nơi này là nhà Mộ Dung, làm sao có thể để anh ta làm loạn như vậy?
Cô muốn đi ra ngoài, tìm người nhà Mộ Dung nói chuyện rõ ràng.
Tình Tình ngồi dậy, trên người của cô đã thay quần áo ở nhà sạch sẽ. Là người đàn ông ấy thay giúp cô sao? Vừa nghĩ tới cô đã từng cùng với anh ta thân mật, cô lại tiếp thu không nổi. Đúng rồi, cô nên gọi điện về Tiết gia chứ? Người đàn ông gọi là ba của cô. Tuy rằng đối xử không tốt với mẹ cô, nhưng những năm nay đối xử với cô cũng không tệ. Nhưng, tâm đã tầng tầng kết kết, cô không thể nào cùng ông tiến thêm một bước.
Đúng vậy, điện thoại, cô nhanh chóng quét mắt tìm một vòng trong phòng. Nhìn thấy một bao nhỏ để trên ghế sofa. Lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện vì hết pin mà tắt máy. Hôm nay, cô một ngày không có đi học, điện thoại cũng tắt nguồn, Bách Lâm có lo lắng cho cô không? Vừa nghĩ tới Dương Bách Lâm, trong lòng Tình Tình cảm thấy chua xót.

Bây giờ đã là lúc nào? Cô chán nản ném điện thoại xuống, không chú ý tới có điện thoại bàn trong phòng, mặc dù đã ngủ suốt một ngày nhưng hai chân vẫn không có tí sức lực nào.
Bên ngoài cửa phòng hình như bị khóa trái, cô không đi ra được, cho dù có kêu khan cả cổ họng cũng phải có ai nghe chứ. Tình Tình vô lực ngồi xuống thảm trên sàn, cặp mắt quan sát xung quanh căn phòng, rất ngăn nắp nhưng lạnh lùng. Ngay cả rèm cửa sổ cũng màu đen.
Đúng rồi, rèm cửa sổ! Ban công! Nếu như nơi này là lầu 2, cho dù có ngã xuống bị tàn phế cũng muốn nhảy. Cô không muốn ở chỗ. Tình Tình giống như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng kéo lê thân thể mệt mỏi đứng lên, kéo ra tấm rèm cửa thật dày.
Hoàng hôn buổi chiều rất nhu hòa, cả ngày đều ở đây ngủ mê man, Tình Tình theo phản xạ đưa tay lên che mắt, mấy giây sau mới có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài.
Nhưng, cô sai rồi. Đẩy ra cánh cửa sổ sát đất, cô không muốn quan sát trời chiều trong khu nhà cao cấp, cúi người nhìn xuống phía dưới thật là cao! Nơi này là lầu bốn!
Căn bản là không thể nhảy xuống! Mới vừa rồi, cảm giác không sợ chết, khi đối diện với thực tế, lập tức biến mất…. Cô không dám. Dũng khí để trèo lên cũng không có.
Tiết Tình Tình, từ khi nào mày lại trở nên mềm yếu như vậy? Chẳng lẽ cứ ở chỗ này bó tay chịu chết sao, Nếu không thử sao biết được?
“Tiết Tình Tình, em nằm trên lan can làm gì?”
Sau khi nhận điện thoại của Cố Ký Nam, Mộ Dung Trần xuống lầu bảo đầu bếp chuẩn bị ít cháo, tự mình mang lên phòng ngủ. Nhưng, khi thấy cô gái mặc quần áo thật mỏng, hai tay chống lên lan can khắc hoa, nửa người cơ hồ ở bên ngoài ban công, cái bộ dáng này. . . . . .
Buông tay trên khay, anh tiến lên mấy bước ôm eo của cô.
“Lấy tay bẩn thỉu của anh ra”. Cô ghét cau mày, không muốn uổng phí hơi sức giãy dụa, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh. Nhưng, nếu bị anh ôm như vậy, cả người cô cảm thấy không được tự nhiên, khuôn mặt lại cảm thấy nóng nóng.
“Tiết Tình Tình, em muốn nhảy lầu sao?” Mộ Dung Trần cả mặt xanh mét đem cô ôm vào trong ngực sau đó thuận tay kéo rèm lại.

“Mộ Dung Trần, anh có thể buông tôi ra được chưa?” Cùng anh ta cả đêm triền miên đã là sai lầm, bọn họ tại sao còn có thể có động tác thân mật như vậy.
“Em chạy đến ban công làm cái gì?” Đem cô đặt nhẹ lên giường, Mộ Dung Trần cảm thấy may mắn vì mình ở lầu 4. Nếu không cô gái này thật sẽ nhảy xuống.
“Tôi muốn rời đi thôi. Anh không thể nhốt tôi!”
“Anh có nói không cho em đi sao? Đói bụng rồi phải không ? Ăn ít cháo có được không? Đây là anh cố ý bảo phòng bếp làm cho em”
Không để ý đến khuôn mặt tức giận của cô, Mộ Dung Trần đứng dậy, bưng khay lại.
“Tôi không muốn ăn!”
Vừa ngửi thấy mùi vị này, cô mới phát hiện mình thật sự đói bụng. Nhưng, đồ của người đàn ông này cô đói chết cũng không ăn.
“Em có ăn hay không?”
Cô gái này, nhất định phải chọc giận anh đúng không? Từ sau khi tỉnh lại, vẫn không nhìn anh với sắc mặt đàng hoàng, anh đoạt trong sạch của cô, nhưng, anh đã nói anh sẽ chịu trách nhiệm mà!

Đường đường là tứ thiếu gia nhà Mộ Dung, tự mình bưng đồ ăn cho cô, cô lại bỏ mặt không thèm quan tâm?
Nhưng tại sao, dù cô đang tức giận không để ý đến anh, nhưng vẫn làm cho anh ngây người như vậy? Cô rốt cuộc có điểm nào tốt để cho anh thích như vậy? Thấy thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, Mộ Dung Trần, mày xong đời rồi.
“Có phải nếu tôi ăn, anh sẽ thả tôi đi” Nói chuyện với người không nói lý lẽ được gì chứ? Tình Tình xoay người, hy vọng từ cái miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia sẽ nói đồng ý.
“Em ăn trước đi, rồi hãy nói”
Mộ Dung Trần rũ mắt xuống, một tay cầm chén, một tay dùng thìa khuấy đều chén cháo thơm ngào ngạt đưa tới bờ môi cô: “Ăn một miếng nào? “
Muốn đi? Dễ dàng như vậy sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.